Dù thế nào đi nữa thì “Mặt trời vẫn mọc”

Mặt trời vẫn mọc

Tác giả: Ernest Hemingway
Dịch giả: Bùi Phụng

Nhà xuất bản: Nxb Văn nghệ
Giá bìa: 27.000 VNĐ

“Mặt trời vẫn mọc”

cũng giống như một con người trong cuộc đời này khi đã sinh ra, dù số phận có định đoạn và xiết chặt họ trong những thương tổn, mất mát và đớn đau thì họ vẫn phải sống, phải sống. Sự sống không bao giờ được phép ngừng lại ở những người đang sống, dù họ có đang sống bằng cách này hay cách khác thì họ vẫn phải sống.

Những thanh niên Mỹ vào khoảng thời gian ấy họ gần như bị bấn loạn với những nhầy nhụa còn sót lại của chiến tranh. Không ai trong số họ có thể sống thảnh thơi với những vết thương ám ảnh dọc dài mọi con đường họ đi và len lỏi vào tận sâu những cơn mơ chập chờn tỉnh thức. Hemingway viết về một nhóm thanh niên bước ra khỏi chiến tranh với những chệch choạc thương tích. Họ ngồi lại với nhau, cần mẫn xoa dịu cho nhau, nhưng vĩnh viễn họ đã không thể ùa vào cuộc đời của những người bình thường đang diễn ra hàng ngày này. Họ tụ tập lại với nhau, cùng tiệc tùng, trò chuyện, sex… những giây phút ấy tưởng chừng như là những niềm vui bất tận, nhưng ẩn đằng sau những hạnh phúc vờ vĩnh ấy chỉ là những tâm hồn đã bị cào cấu bởi bom đạn chiến tranh.


Những người thanh niên bước ra khỏi chiến tranh ấy đã không thể sống một cuộc đời bình thường với những hạnh phúc giản dị trong đời nữa. Nhân vật chính trong “Mặt trời vẫn mọc” đã phải chịu sự khuyết thiếu dập dềnh trên cơ thể đến nỗi không thể bắt đầu lại với người phụ nữ mà mình yêu thương nữa, dù khát khao vẫn còn cháy bỏng trong anh. Cuộc sống không còn chút lối thoát nào cho đến tận trang cuối cùng của cuốn sách. Hemingway viết lạnh lùng, tỉnh táo và sắc lạnh tưởng như dửng dưng vô cùng, nhưng càng đọc tôi càng cảm phục ông, bởi ông không phơi bày nỗi đau trên bề mặt những con chữ, mà để nó chìm sâu, chìm sâu trong tận cùng tâm hồn mỗi con người. “

Mặt trời vẫn mọc

” với tôi như một bài du ca buồn bã âm ỉ mà suốt đời những lời ru ca ấy vẫn còn vang vọng như cầu cứu, như oán hờn, như xót xa.


Tôi không thể quên hình ảnh người lính ấy ngước nhìn về phía bầu trời sau một đêm đen buồn bã trong dằn vặt xót xa. Hình ảnh mặt trời vẫn đang lên, nhưng trong đôi mắt ấy, số phận và tương lai của anh vẫn tăm tối trong một nỗi niềm tuyệt vọng thẳm sâu. “Mặt trời vẫn mọc” buồn bã và âm u như chính cái thời cuộc mà nó ra đời. Những con người bước vào đời ấy vẫn sẽ mãi chỉ là những kẻ lạc lõng, vĩnh viễn khuất xa cuộc đời này. Nhưng họ vẫn âm thầm sống, gắng gượng sống, vì dù thế nào đi nữa “ Mặt trời vẫn mọc ”.cũng giống như một con người trong cuộc sống này khi đã sinh ra, dù số phận có định đoạn và xiết chặt họ trong những thương tổn, mất mát và đớn đau thì họ vẫn phải sống, phải sống. Sự sống không khi nào được phép ngừng lại ở những người đang sống, dù họ có đang sống bằng cách này hay cách khác thì họ vẫn phải sống. Những người trẻ tuổi Mỹ vào khoảng chừng thời hạn ấy họ gần như bị bấn loạn với những nhầy nhụa còn sót lại của cuộc chiến tranh. Không ai trong số họ hoàn toàn có thể sống thảnh thơi với những vết thương ám ảnh dọc dài mọi con đường họ đi và len lỏi vào tận sâu những cơn mơ chập chờn tỉnh thức. Hemingway viết về một nhóm người trẻ tuổi bước ra khỏi cuộc chiến tranh với những chệch choạc thương tích. Họ ngồi lại với nhau, cần mẫn xoa dịu cho nhau, nhưng vĩnh viễn họ đã không hề ùa vào cuộc sống của những người thông thường đang diễn ra hàng ngày này. Họ tụ tập lại với nhau, cùng tiệc tùng, trò chuyện, sex … những khoảng thời gian ngắn ấy tưởng chừng như là những niềm vui bất tận, nhưng ẩn đằng sau những niềm hạnh phúc vờ vĩnh ấy chỉ là những tâm hồn đã bị cào cấu bởi bom đạn cuộc chiến tranh. Những người người trẻ tuổi bước ra khỏi cuộc chiến tranh ấy đã không hề sống một cuộc sống thông thường với những niềm hạnh phúc đơn giản và giản dị trong đời nữa. Nhân vật chính trong “ ” đã phải chịu sự khuyết thiếu dập dềnh trên khung hình đến nỗi không hề khởi đầu lại với người phụ nữ mà mình yêu thương nữa, dù khát khao vẫn còn cháy bỏng trong anh. Cuộc sống không còn chút lối thoát nào cho đến tận trang ở đầu cuối của cuốn sách. Hemingway viết hờ hững, tỉnh táo và sắc lạnh tưởng như dửng dưng vô cùng, nhưng càng đọc tôi càng cảm phục ông, bởi ông không trình diện nỗi đau trên mặt phẳng những con chữ, mà để nó chìm sâu, chìm sâu trong tận cùng tâm hồn mỗi con người. “ ” với tôi như một bài du ca buồn bã âm ỉ mà suốt đời những lời ru ca ấy vẫn còn vang vọng như cầu cứu, như oán hờn, như xót xa. Tôi không hề quên hình ảnh người lính ấy ngước nhìn về phía khung trời sau một đêm đen buồn bã trong dằn vặt xót xa. Hình ảnh mặt trời vẫn đang lên, nhưng trong đôi mắt ấy, số phận và tương lai của anh vẫn tăm tối trong một nỗi niềm vô vọng thẳm sâu. “ ” buồn bã và âm u như chính cái thời cuộc mà nó sinh ra. Những con người bước vào đời ấy vẫn sẽ mãi chỉ là những kẻ lạc lõng, vĩnh viễn khuất xa cuộc sống này. Nhưng họ vẫn bí mật sống, gắng gượng sống, vì dù thế nào đi nữa

Source: https://thevesta.vn
Category: Thế Giới