Bầu trời rực lửa.
Bầu trời rực lửa.
Nó không thích mưa và cũng ghét cả mùa hè, đơn thuần vì nó hay bị ốm mỗi khi tiết trời nóng ẩm. Thủ đô Moskva cuối hạ này thực lạ mắt với những đám mây màu mực sưng sỉa trên nền trời đen kịt, bầu không khí tràn ngập hơi nước trộn lẫn cùng cái nóng hâm hấp bốc lên từ mặt đất làm nó chuếnh choáng như thể vừa nốc cạn mấy ly vodka Beluga 40 độ vậy. Cặp mắt mòng mọng nhắm chặt, hai con ngươi hòn đảo tròn còn cái miệng khô khốc thì cố lẩm bẩm những lời không có ý nghĩa ; hai tay nó run lẩy bẩy ôm lấy vai, mồ hôi nhớp nháp bết đầy quanh cổ và vạt áo phông thun trước ngực trong khi hơi thở nóng bỏng dồn dập tràn qua kẽ răng. Nó sẽ cứ nửa nằm nửa ngồi vật vã như vậy nếu không có tiếng sắt kẽm kim loại va đập mạnh sau đầu khiến nó giật nảy người : hàng trăm giọng nói nhộn nhạo của đủ mọi ngôn từ trên quốc tế cùng tiếng gót giày nện đều đặn trên mặt sàn dồn dập ập vào tâm lý nó. Chẳng hề hoảng sợ và lập tức trấn tĩnh, nó đưa hai ngón tay lên chỉnh lại gọng kính, đôi mắt hấp háy nhìn quanh .
“Sao thế?”
Bạn đang đọc: Bầu trời rực lửa.
Lôi màn hình hiển thị tối đen của chiếc điện thoại thông minh đến trước mặt, nó vấn đáp đứt quãng, “ tao … lại gặp ác mộng ! ”
Dưới hàng lông mày sâu róm, hắn nhìn nó và khởi đầu say sưa nói, “ ác mộng ? Tao nghĩ là mày nên kể nó ra xem thế nào, sau đó, tao sẽ kể lại giấc mơ của tao cho mày, công minh chưa ? ” “ Tao đọc được ở đâu đấy, tâm sự là một trong những cách tuyệt vời nhất để giải tỏa stress của con người và nếu như mong muốn, tao hoàn toàn có thể kiếm được vài số lượng rồi thành triệu phú cũng nên … ”
Những vết nứt nẻ chẳng chịt và từng miếng da cứng bong tróc trên đôi môi trắng nhợt chẳng gây chút khó khăn vất vả nào cho cái miệng đang thao thao bất tuyệt kia, nhưng giờ thì nó chẳng muốn nghe hắn luyên thuyên thêm nữa. Xốc cái ba – lo to tướng lên vai, nó chậm rãi đi đến vị trí cuối của đoàn người đang xếp hàng. Nó vẽ nguệch ngoạc thứ gì đó lên màn hình hiển thị : hiển thị nơi góc phải, chỉ là vài thông tin và một tin nhắn duy nhất .
“ Bao nhiêu Like và Comment thế mày ? ” Hắn cười khúc khích. “ Sao cơ, chỉ ba Like và No Comment thôi á ? Đôi lúc tao thật đau lòng khi thấy mày làm mấy việc này đấy ! ”
Nó nhếch môi, ngón trỏ chạm vào hình chiếc máy bay và hai từ mỏng mảnh mà đơn thuần. Dù mớ trí nhớ vẫn còn hơi lộn xộn nhưng nó dám chắc rằng, trước đây nó đã từng có rất nhiều những thứ gọi là Like cùng Comment ấy, và bằng một cách hay ho nào đó mà chỉ còn số lượng như hiện tại. Nó đã thôi cái trò đếm Like dở hơi ấy từ lâu lắm rồi, chỉ nhiều lúc nhẩm lại những cái tên đã từng là quen biết nếu chúng bất chợt hiện lên dòng News Feed. “ Theo mày thì người ta đã tháo chạy khỏi tao hay chính tao đã tự tách biệt bản thân khỏi bọn họ ? ”, nó vướng mắc. Còn hắn thì nhăn nhó vấn đáp “ mày thử viết cái status đăng lên hỏi mọi người xem thế nào ? ” Nó ngồi đó, ngơ ngác, rồi cười dài, bò cả ra đất, ôm bụng ngặt nghẽo như thể vừa hít phải mấy trái khủng hoảng bong bóng di – ni – tơ mô – nô – xít. Khi chính bản thân còn không hề vấn đáp nổi dù chỉ là một ý nhỏ nhất nhưng nó chẳng thể ngừng cái việc ngu ngốc đó lại. Có lẽ hay vốn dĩ cần một câu hỏi cùng một câu vấn đáp khác dành cho nó .
Cô nhân viên cấp dưới trẻ vận một bộ đồ màu xanh nhạt với cái nơ vải đỏ vắt chéo trên vai tươi cười nhìn đám người còn lại, đưa vé cho cô gái nó vừa do dự về bộ đồng phục trước mặt khiến nàng ta có chút ngập ngừng khi trả lại tấm giấy cứng lúc này chỉ còn lại một phần ba. Hắn cười hăng hắc còn nó thì khước từ xua đi những ý nghĩ kì khôi rồi bước vào cái ống vuông vức, vừa quan sát mặt sàn hơi dốc vừa đếm bước chân của chính mình trên đó ; hai nữ tiếp viên với nụ cười tiêu chuẩn đã đứng sẵn ở cửa máy bay khi mà chỉ vừa mới đếm đến số lượng 57, nó liếc nhìn dòng ký tự A32 màu đen trên vé và lẩm bẩm mấy từ mà chẳng ai hoàn toàn có thể nghe rõ .
“ Thế nào ? Không vui vì ngồi cạnh hành lang cửa số à ? ”
“ Tối thui ”, ghé mặt vào ô hành lang cửa số, nó nhếch môi vấn đáp cụt ngủn. Chẳng chú ý đến cái sự không thèm chăm sóc của nó, hắn ta lại liên tục mừng thầm thứ gì đó khiến nó hiếu kì đến nỗi phải dừng công tác làm việc vươn vai lại và nhòm qua khe hở giữa hai chiếc ghế đằng trước : cô gái xinh đẹp mà cả hai ngó thấy ban chiều đang đi đến vị trí của cả hai, đúng chuẩn hơn là nàng hướng về phía đuôi máy bay, cô gái hết ngắm nghía tờ giấy nhỏ trên tay rồi lại ngẩng mặt đếm số ghế. Lông mày cô ta hơi nhướn lên khi nhìn về chỗ trống của mình, nàng thả mạnh người xuống chiếc ghế mềm với vẻ mặt thỏa mãn nhu cầu, sau khi đã nhét cái vali nhỏ bé vào ngăn để đồ trên đầu. Nó kéo chiếc dây bảo đảm an toàn vòng qua bụng, khóe mắt vụng trộm liếc mái tóc vàng nâu bồng bềnh, chiếc mũi cao thẳng và đôi gò má trắng trẻo đầy khiêu khích, nụ cười mỉm hờ hững trên đôi môi mọng đỏ của nàng khiến nó run rẩy đóng trượt cái khóa .
“ Bình tĩnh nào chàng trai ”, hắn khúc khích, “ học hỏi từ tao đây này. ”
“ Tao vẫn thông thường mà … ” Bàn tay nó túm lấy quyển hướng dẫn trong ngăn để tạp chí trước đầu gối, ngón tay miết mạnh mấy tờ giấy cứng, “ Cách mặc áo cứu sinh trong trường hợp khẩn cấp ”, nó đọc thầm hàng chữ và quyết định hành động sẽ xem trang đó thật cẩn trọng. Chiếc máy bay màu xanh nước biển chầm chậm rời khỏi quầng sáng vàng hắt ra từ mấy chiếc cột đèn cao áp. Tia chớp một mình cắt dọc bầu trời nối những chấm tín hiệu màu đỏ thành một đường thẳng song song với thân máy bay ; đôi mắt đen xuyên qua hai lớp kính nương theo sợi dây ánh sáng đỏ ngắt quãng, cố tìm điểm tận cùng của con đường dài, đen thẫm và trống trải phía trước. Khẽ đẩy gọng kính, nó chợt nhớ đến những người thủy thủ thao tác trên tàu trường bay, cặp kính đen và chiếc mũ bảo hiểm to xụ trên đầu khiến họ trông thật ngầu ; tựa thái dương vào mép gờ cứng, nó quá bất ngờ khi lờ mờ thấy bóng hình một hoa tiêu giống như vậy đang đi giật lùi trên đường sân bay, đôi tay đeo găng của người ấy vung vẩy, bắt chéo những động tác kì khôi và thật khó hiểu. Trong màn đêm u tối này, sẽ thật bảo đảm an toàn nếu người đàn ông yên lặng và cần mẫn đó đang hướng dẫn những con chim sắt to lớn tung cánh lên bầu trời, hắn thầm nghĩ vậy. Ánh sáng phía trên đầu yếu dần, đèn hiệu báo thắt dây bảo đảm an toàn bật sáng và tai nó thì tràn ngập những âm thanh gầm gừ của động cơ. Con quái vật to lớn hoạt động nhanh dần rồi lao đi trong tiếng rít xoáy vào màng nhĩ khiến đôi vai của cả hai run lên bần bật. Thân thể nhẹ bẫng, cổ họng hơi nghèn nghẹn và đôi tai trở nên nhức nhối ; nó cố nuốt khan miếng nước bọt nhỏ còn sót trong miệng và thính giác lập tức trở lại thông thường. Phía xa bên dưới là chiếc bánh cháy đen khổng lồ chi chít cốm ngũ sắc bị chia thành những khối nhỏ vuông vức bởi hàng trăm lát cắt ngọt, thẳng thớm và vàng ruộm, hai đứa chỉ im lặng ngắm nhìn và chẳng biết từ khi nào trán đã dán chặt vào tấm kính hành lang cửa số ; tận khi mắt chỉ còn phân biệt được duy nhất màu đèn tín hiệu trên cánh máy bay đang nhấp nháy uyển chuyển thì nó mới quay trở lại với trang sách hướng dẫn .
“ Làm tí cơm bò nhé, cho truyền thống lịch sử ! ” Hắn nhận khay thức ăn từ tay nữ tiếp viên rồi đặt chúng nhẹ nhàng trước mặt .
“ Mày uống gì ? Chọn đi ! Đừng để cô nàng xinh đẹp ấy đợi lâu thế chứ ! ”
“ Cho tôi ly tonic ! ” Nó ngẫm nghĩ rồi nói .
Nâng chiếc cốc nhựa lên ngang tầm mắt, nó chú ý quan sát những hạt bọt li ti đang trôi nổi trong cốc. “ Nước tonic – ký ninh tốt cho người bị sốt lắm nhé, ý của tao là sốt rét ấy ! ” Nó rắc một chút ít muối lên mặt phẳng chất lỏng, môi chạm vào mép cốc mỏng mảnh rồi một hớp nhỏ chảy vào trong khoang miệng nhàn nhạt. Cái lưỡi đang khô khốc chợt chạm đến một thứ đăng đắng, sau đó là chút chua chua giống chanh đi kèm với vị mằn mặn của muối, nó chậm rãi khép mắt, nhấm nháp mùi vị đắng, chua, mặn đang hòa lẫn trong miệng, rồi từ từ nuốt vào từng ngụm, từng ngụm nhỏ … Cho đến khi trong cổ họng còn đọng lại chỉ là chút dư vị ngòn ngọt – cái ngọt ngào, dịu dàng êm ả mà không một loại đường hay bột ngọt nào có được, nó mới thầm cảm ơn ly tonic nhỏ bé ấy !
Ánh đèn trong khoang lại một lần nữa yếu dần, quàng cái gối nhỏ lên sau gáy rồi kéo chiếc chăn mỏng tang chạm tới cằm, nó thuận tiện thiếp đi. Mồ hôi lạnh lan dọc sống lưng, nó hoảng loạn nhận ra bản thân không hề cử động. Cơ thể nó đang chơi vơi giữa một vùng khoảng trống vô định, ngay trước mắt là một mặt trời khổng lồ đang tỏa ra những dòng nước ánh sáng màu đồng đỏ, mềm mịn và mượt mà và sóng sánh. Những dòng nước ấy nhào nặn thành hàng ngàn con rắn nhỏ óng ánh, chúng mở màn trườn bò rồi uốn éo phủ bọc lấy khung hình nó, chúng êm ả dịu dàng cọ những cái vảy li ti, ram ráp lên làn da tái nhợt và nổi đầy da gà ; từ miệng lũ rắn thò thụt ra từng cái lưỡi tẽ đôi vàng ruộm rồi êm ả dịu dàng liếm láp khuôn mặt đang dần méo mó của nó … Chợt một âm thanh tựa như hai thanh sắt mỏng dính cứa mạnh vào nhau rít lên khiến đám ghê tởm đó biến mất, từ mọi hướng, lại một mặt cầu đen xì vẽ đầy hoa văn lạ mắt màu trắng đang lầm lì tiến lại gần. Đôi mắt nó mở trừng nhìn quả cầu đang co rút càng lúc càng nhanh rồi sau cuối bóp nghẹt lấy khung hình và nó nghe thấy – có vẻ như có thứ gì đó đã vỡ vụn … Những thứ đang xảy ra thật quá choáng váng nhưng bản thân còn sống khiến nó tĩnh tâm và trên hết là cảm xúc bồng bềnh như thể đang bay đang xâm lăng ; từng làn gió nhẹ thổi qua, mơn man êm ả dịu dàng trên làn da non mềm, nó khép hờ đôi mắt hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng mà man mát, thoải mái và dễ chịu ấy lan tỏa trên từng tấc da, thớ thịt … Đột ngột nó lại bị kéo tuột xuống một cái hố sâu thăm thẳm, rơi tự do cùng áp lực đè nén tựa ngàn cân chèn ép khắp người và từng luồng lạnh giá như những mũi dao sắc lẹm cứa vào mỗi thớ cơ bắp đang co rút mãnh liệt khiến nó điên cuồng giãy giụa, gào thét … Giật nảy người, nó bừng tỉnh, trái tim đập bình bịch liên hồi trong đầu và mạch máu khắp người, tiếp đó là cảm xúc đau đớn giần giật truyền tới từ hai đầu gối. Ánh sáng xanh nhạt mờ ảo nhấp nháy bao trùm tầm mắt, nó ngơ ngác gỡ cặp tai nghe xuống : chỉ còn khoảng trống im ắng và chiếc máy bay đang run lên từng hồi như phát sốt .
“ Có chuyện gì xảy ra vậy ? ” Nó vừa dụi mắt vừa kéo tấm chắn hành lang cửa số lên .
“ Tao không biết ! ”
Bên ngoài u ám và đen tối, cố gắng nỗ lực lắm nó cũng chỉ thấy tràn ngập là những đám mây đen kịt, xốp mềm : chúng vây kín lấy thân và cánh máy bay. “ Mởi có bốn giờ rưỡi sáng thôi ! ” Nó ấn nhẹ nút bên rìa chiếc điện thoại thông minh .
“ Cô … cô gái ngồi gần tất cả chúng ta đâu rồi ? ” Giọng hắn run run .
Nó xoa bóp hai đầu gối, trở lời lơ đễnh “ Đừng lo, chắc cô ta chỉ đi vệ sinh gì đó thôi. ”
“ Nhưng … đi vệ sinh có cần bỏ lại quần áo không ? ”
Trên mặt ghế mềm, cái áo pull trắng nằm lấp ló dưới tấm chăn mỏng dính xanh nước biển, còn dưới đất là cái quần jeans ngắn ngủn trùm kín một chiếc giày cao gót, chiếc còn lại đổ nghiêng trên sàn. Nó mở to mắt nhìn đống lộn xộn trước mặt và như nhớ ra điều gì, nó lóng ngóng tháo dây bảo đảm an toàn rồi từ từ đứng dậy, trong tay là điện thoại cảm ứng đã được bật chính sách flash .
Chúng nó đã dò dẫm cả tiếng trên lối đi hẹp vương vãi chăn, gối, quần áo và thậm chí còn là cả những chiếc quần lót viền ren đủ màu … Cả hai mất thêm nửa tiếng đập rầm rầm ở cửa buồng lái và đứng đái ở phòng vệ sinh mà không thèm ngừng hoạt động, nhưng chẳng ai chịu Open để mà phàn nàn hay chửi mắng bọn nó. Vén tấm vải chắn lối, nó trở lại khoang giữa, đèn ở đây đã hỏng hết và chiếc điện thoại cảm ứng trở thành ngọn hải đăng một mình trong biển sương mù đen này. “ Có ai ở đây không ? ”, nó hét lên mỗi khi đi được vài bước, nhưng đáp lại nó chỉ là những âm thanh xoắn vặn của thân máy bay và tiếng sấm ì ùng dộng qua lớp vỏ dày. Hắn kéo nó ngồi bệt xuống mặt sàn, sống lưng tựa vào thành ghế bằng nhựa cứng. “ Đừng mất công nữa, chỉ còn tất cả chúng ta trên cái máy bay hoang này thôi ! ”
Nó quá đỗi quá bất ngờ, bản thân nó không hề sợ hãi hay bồn chồn như cái cách người ta đương đầu với thảm họa như trên phim ảnh, không, nói đúng mực hơn là nó thực bình tĩnh và thản nhiên tiếp đón tai nạn thương tâm này giống như việc ăn cơm thì cần làm mỗi ngày vậy. Nó cố tỏ ra thông thường, “ mấy trăm người đó biến đi nơi nào nhỉ ? ”
“ Thiên đàng, âm ti mà cũng hoàn toàn có thể là họ không thích ở chung với mày nữa ! ”
Ngón trỏ phải của hắn lắc tròn sợi dây chuyền sản xuất lấp lánh lung linh ánh vàng còn tay trái thì tung hứng chiếc đồng hồ đeo tay. “ Chết tiệt thật, nhìn mấy thứ tao nhặt được này ! Mẹ kiếp, tất cả chúng ta đáng ra là phất rồi đấy ! Mày nhận ra con đồng hồ đeo tay này chứ, là chiếc mà tao muốn mua hồi trước mà không kịp gom đủ tiền, nhìn oách thật ! ”
Nó vơ chiếc nhẫn nằm ngay lối đi, khẽ ước đạt cân nặng. “ Này, cầm nốt cái nhẫn này mà Tặng Kèm tình nhân, ý tao là khi nào mày có tình nhân ấy ! ”
“ Mẹ kiếp, không biết trước đây cái đống rác này có giá bao nhiêu nhỉ ? ” Hắn vừa bĩu môi vừa quẳng mấy thứ đồ chơi đó lên ghế. “ Đồ đạc đẹp mà làm gì, có mang theo được mãi đâu ! Mà thôi, dẹp quách chuyện này đi, tao vừa nghĩ ra cái này hay lắm ! ”
…
Mây đen đã tan hết từ mấy hôm trước, bầu trời trong và xanh, ráng vàng lấp ló bên mép ô hành lang cửa số, bên dưới là những cánh đồng lúa óng ả ngả nghiêng theo chiều gió, đăm đăm ngắm nghía với cái miệng nhóp nhép, hắn chợt nhớ hòn đảo Kronstadt, chúng nó đến đó vào một ngày mưa và ra về khi đã tạnh ráo, quanh quẩn trong óc hắn giờ đây chỉ còn là ánh mặt trời buổi chiều đượm màu mật ong bao trùm lấy chiếc minibus và chúng phết lên má những vệt ngọt ngào, thơm dịu … Hắn híp mắt, đáp lại khuôn mặt tròn xoe với những cuộn thịt nâu nhăn nheo và đôi mắt lồi ươn ướt của con chó Bull, con vật nhỏ bé mà hắn tìm thấy trong khoang thương gia ấy đang rên rỉ đòi ăn. Hắn nốc ly rượu vang, quay sang nhìn trộm thằng con trai cũng đang nhai trệu trạo thứ gì đó nơi kia và nhếch mép mỉm cười …
Nó đang nằm trên một cái giường gấp khá nhỏ ở khoang thương gia và chờ đón mỗi vài giờ một lần những cơn ho sùng sục như một lão già mắc bệnh phổi từ động cơ chiếc máy bay. Ngoài kia, trong đôi mắt đen, bầu trời xanh và trong, nhưng những vệt màu vàng nhòe nhoẹt trên cửa kính lại mang đầy hơi thở của nguy hại chết chóc ; quầng sáng ấy đi kèm những tiếng nổ lùng bùng âm ỉ bị kìm chặt giữa một khối mây trắng khổng lồ hình nấm treo giữa không trung, còn chiếc máy bay tựa như một con côn trùng nhỏ thèm thuồng ánh sáng lừ lừ lao về nơi đó mà chẳng màng đến nguy hại. Chúng ta không hề thoát khỏi nơi này và việc duy nhất cần làm là tận hưởng, hai đứa đã thống nhất với nhau như vậy. Vì thế mà giờ đây, nó đang lơ đãng nhìn hắn thảy những hạt lạc rang mặn xuống sàn, con chó Bull đã chán ngấy mấy hột lạc, bốn cái chân lũn cũn quơ quào hướng về chiếc điện thoại cảm ứng buông thõng cạnh giường. Vất vả giằng chiếc điện thoại cảm ứng vô dụng mà nó đã không đụng tới kể từ cái ngày tụi nó kẹt ở đây khỏi cái mõm nhớp nháp nước dãi, ngón tay nó lơ lửng trên hình tượng Messenger và số “ 1 ” nhỏ màu đỏ. Nó hoàn toàn có thể đoán được gia chủ của cái tin nhắn cũ ấy nhưng nó không đọc. Tự nhiên nó thấy bức bối và muốn vặn vai. Xoay cổ tay vài cái, nó lại nhìn vào màn hình hiển thị, từ trước đến nay luôn có thứ gì đó làm nó ngập ngừng mỗi lần nhìn thấy những tin nhắn đó nhưng giờ đây, tại thời gian và thực trạng này, nó bình thản hạ ngón tay xuống .
Trên bàn đặt chai rượu vang lục lọi được từ mấy ngày trước, thứ chất lỏng chẳng ngon lành gì cho lắm tràn ngập cổ họng nó. Điều gì đang xảy ra với quốc tế này ? Nó chán ghét, không, đúng mực là nó sợ hãi những thứ mang tên suy ngẫm hay chiêm nghiệm, chạy trốn luôn là điều nó sẽ chọn mỗi khi những thứ đó lởn vởn xung quanh ; hơi thở nóng rực và cặp mắt lờ đờ, nó chú ý quan sát hắn – người đang mỉm cười với nó, con chó Bull giương khuôn mặt nhăn nhúm, ngơ ngác ngó nghiêng và khung trời hình bầu dục nhòe nhoẹt vàng xanh … Thật tuyệt khi ngắm nghía mọi thứ với cái đầu trống rỗng .
“ Mày tin không, tao vừa nhìn thấy con gì đó, hình như là chuồn chuồn đấy ? Tao không nghĩ là côn trùng nhỏ hoàn toàn có thể bay cao đến thế ? ”
…
Đôi mắt thao láo nhìn chòng chọc lên cái trần trắng lờ nhờ, có lẽ rằng giờ đây mới bốn rưỡi hoặc năm giờ sáng mà thôi, không hề ngủ thêm nữa, nó lọ mọ vơ cái điện thoại cảm ứng cùng đôi giày rồi vặn người đứng dậy. Rời khỏi khoang thương gia với những chỗ ngồi được sắp xếp hình xương cá và men theo lối đi hẹp đã được dọn sạch bằng những cú quét chân và đá mạnh, nó muốn quay trở lại chỗ ngồi cũ. Khoang ghế đại trà phổ thông giờ đây tràn ngập thứ ánh sáng vàng ệch, thư thả kéo cái balo to nặng khỏi ngăn để đồ trên đầu và khởi đầu lục lọi, mất chừng năm phút, ở đầu cuối nó cũng mò được túi tài liệu. Nó thở mạnh lôi ra một quyển mỏng dính màu xanh thẫm, bàn tay gầy bấu mạnh tờ giấy lớn hơn kẹp ở giữa. Nó ngồi bệt trên lối đi và tỉ mẩn đọc từng ký tự Cyrillic một trên tờ giấy, một tiếng “ cách ” nhỏ nhưng vui tai vang lên, ngón tay cái xoay mạnh bánh xe đánh lửa của chiếc Zippo, một ngọn lửa vàng pha chút xanh tím lay lắt chiếu lên khuôn mặt hơi nhợt nhạt .
“ Khoan ! Mày định làm gì thế ? ”
“ Như mày thấy đấy ! Tao đang thử làm một việc mà không phải ai trên máy bay cũng dám làm ! ”
“ Mẹ kiếp, mày làm cái …, bằng xanh thì xanh rồi, bằng đỏ thì cũng đỏ rồi, chứ mày đang làm cái gì thế ? ” Hắn kéo lấy tờ giấy và ngay lập tức dịu giọng. “ Tao nghĩ mày làm thế không được … tốt cho lắm, dù gì cũng mất tận … năm năm mới có được nó ! Từ từ đã, nếu không thì tao với mày chơi một game show nhé ? ”
Nó lạng lẽ, còn hắn mở màn hí hoáy gì đó. Mắt nó hoa lên còn tờ giấy chầm chậm hóa thành hình vuông vắn chỉ lớn bằng lòng bàn tay, rồi nhanh gọn nở bung thành một bông hoa bốn cánh, hắn luồn mấy ngón tay phía dưới bông hoa đó .
“ Đông. Tây. Nam. Bắc. Nhớ trò này chứ ! Chọn hướng nào và bao nhiêu bước ? Còn lại tùy thuộc vào mày cả ! ” Hắn cười cười .
Nó ngẩn người ngắm nghía rồi vấn đáp : “ Đông. 57 bước ! ” Những ngón tay mảnh khảnh đóng mở và hắn mở màn lầm rầm như thể cầu kinh. Đóng, một hình ảnh khép lại và thay thế sửa chữa bởi đêm đen ngắn ngủi ; mở, đoạn kí ức lờ mờ dần trở nên rõ ràng đến từng nét khắc, hình vẽ … Nó lầm bầm những lời mà chẳng ai hoàn toàn có thể nghe rõ .
10 .
Con chó Bull lũn chũn bò trên lối đi hẹp, cái mũi ướt át hếch lên dụi vào quần và chiếc giày màu đen .
20 .
Chút nắng – những tia sáng mặt trời đúng nghĩa và khan hiếm xuyên qua hành lang cửa số, vẽ lên sàn những hình bầu dục mờ mờ ngay tầm tay, lão già máy bay chẳng còn ho theo quy luật nữa, chỉ còn là những tiếng trầm trầm, giật cục như sắp hết hơi … Lão già đang chết mòn, nhanh thôi !
30 .
Người đàn ông nhiều lúc ngẩng lên nhìn thằng con trai qua cặp kính sắt kẽm kim loại xỉn màu ; mái tóc của ông đã điểm chút bạc, râu ria đen cứng và đôi cánh tay để trần đen đúa, ông ta chỉ cặm cụi kiểm tra lại từng bánh xe của chiếc vali kéo, độ chắc như đinh của cái khóa và dây mang ba – lo …
40 .
Người phụ nữ đứng đến vai đứa con trai, chẳng có những cái ôm hôn thắm thiết hay xiết tay mạnh ngập tràn yêu thương, duy nhất chỉ là vài lời động viên nhỏ nhẹ trộn lẫn giữa những âm thanh ồn ào, náo nhiệt …
50 .
Vào một ngày đầu tháng chín, năm năm trước, thằng con trai ngờ nghệch ấy bước lên chiếc máy bay màu xanh da trời …
57 .
“ Con xin lỗi, con không làm được ! ”
“ Con về đến đâu rồi ? ”
Nó đã nằm bất động trên sàn rất lâu rồi, có lẽ rằng nửa ngày hay gì đó, ánh sáng vàng lợt chạm trên đôi mắt lộng lẫy đang nhắm nghiền, tờ giấy nhàu dập dình theo nhịp thở đều đặn cùng hơi lạnh đang dần lan tràn khắp người. Run rẩy nhổm dậy rồi chậm rãi đi đúng mười bước chân về phía trước, sau một vài thao tác, bàn tay của nó đặt lên cái cần gạt .
“ Mày làm gì thế ? Không thể mở được cánh cửa đó từ trên không đâu ! ” Nó mỉm cười trấn an hắn .
Nó quyết đoán gạt cần, cánh cửa thoát hiểm nhẹ nhàng mở ra còn hắn thì ngơ ngẩn, không giống như trong những bộ phim của Hollywood, bọn nó chẳng bị hút bay ra bên ngoài không trung. Há to miệng kinh ngạc, cả hai nhận ra từng luồng gió rất nhẹ lất phất chạm lên má, khung sắt kẽm kim loại không hề lao nhanh về phía trước – chỉ đơn thuần trôi nổi một cách chậm rãi. Quay lại nhìn con vật xấu xí đang ngậm chặt gấu quần, vụng về lôi kéo cái chân phải về phía sau, nó cúi xuống bế xốc con chó nhỏ lên và nhìn vào đôi mắt đang in hằn sợ hãi cùng bồn chồn ; vỗ về, vuốt ve và chẳng muốn đợi thêm nữa, nó nhún mạnh đôi chân …
Không khí, hơi lạnh cùng ánh sáng xộc qua các giác quan đang nở bung mãnh liệt và bàn tay trái vô thức nắm chặt lấy bàn tay phải…
Nó thoáng giật mình .
Chú thích :
- Moskva – thủ đô của Nga.
- Đảo Kronstadt – một đảo du lịch nhỏ gần thành phố Saint Petersburg.
- Ký tựCyrillic – hệ chữ cái của tiếng Nga.
- di – ni – tơ mô – nô – xít –khí gây cười, là hợp chất hóa học với công thức N2O, chất kích thích này được bán tại các hộp đêm, quán bar… dưới dạng bóng bay khí.
Source: https://thevesta.vn
Category: Thế Giới