Hoa yêu – Chap 20: cuộc đối đầu của những bóng ma.(tiếp) – Wattpad
🌸🌸Truyện tâm linh "Hoa Yêu"🌺🌺
Cô ấy nói em hoàn toàn có thể giúp họ nhưng em phải đánh đổi bằng một thứ quý giá nhất. Nếu mọi người đặt vào trong thực trạng của em, có ai tự nguyện nữa hay không ?
Tác giả: Hà Dương(Phú Dương)
#HàDương
Chap 20: cuộc đối đầu của những bóng ma.(tiếp)Bình thường người ta hay kêu gọi lòng nhân ái, nhưng nếu nhân ái chạm tới lợi ích của bản thân chắc bao nhiêu người sẵn sàng hi sinh để mà nhân ái?
Em lưỡng lự hồi lâu không đáp. Tiếng cô Thuý nhỏ dần rồi biến mất : ta biết, con không làm được. Là ta, ta cũng sẽ không làm được. Con về đi, chuyển lời của ta cho chồng con ta phải tránh đi. Vong kia thành quỷ mất rồi. Nó gian ác và sẽ không hề khuyên can được nữa đâu . Dì Lệ thấy em im re khẽ hỏi : con sao thế ? Cô ấy nói gì với con ? Em đáp lại : cô ấy chuyển lời cho bác Toàn bảo hai người hãy tránh đi . Bác Toàn thốt lên : tránh ư ? Tránh đi đâu ? Bác không phải người thấy khó mà lui đâu con gái. Nhất định tất cả chúng ta sẽ tìm ra cách. Tà không khi nào thắng chính .Từ lúc nghe cô Thuý nói về việc em sẽ mất đi thứ quý giá nhất em bắt đầu thấy sợ. Với em thứ quý giá nhất chính là những người thân yêu bên cạnh. Nếu để em đánh cược mất bà hay dì Lệ cũng không bao giờ em chịu đánh đổi. Em thà chấp nhận giả điếc, giả mù cho qua mọi chuyện, hi vọng ông bụt sẽ xuất hiện cho em một phép màu.
Xem thêm: Khoa học và tâm linh
Mấy hôm sau sức khoẻ cô Tiên khá lên, bác sỹ cho cô xuất viện. Bác Toàn và dì Lệ cũng đến đón cô ra viện. Khuôn mặt cô đã tươi tỉnh hơn rất nhiều. Cô chuyện trò vui tươi và cười nhiều hơn. Đặc biệt, em cảm xúc cô đã trở lại là chính cô Tiên của rất lâu rồi em biết. Nỗi lo trong lòng em như được đặt xuống. Em không thấy bóng hình của cô Quỳnh. Lúc ấy em ích kỉ muốn cô Quỳnh kia biến mất mãi mãi hoặc em ước cô ấy đi đường gặp trúng thầy bắt ma. Người ta bắt cô ấy đưa đến một nơi thật xa và cô ấy không khi nào quay trở lại nơi này nữa . Cả đoàn người theo cô Tiên về nhà. Ai cũng vui tươi cười đùa. Tiếng Tú Anh cười khanh khách làm em cũng cười theo bạn. Tú Anh chui luồn chơi trò đuổi bắt với em. Nụ cười em cứng đơ khi thấy cái bóng đứng trong góc tối của ngôi nhà. Sống lưng em lạnh toát. Em nói giọng hơi run : Tú Anh, tất cả chúng ta ra sân chơi đi . Em nói rồi kéotay Tú Anh ra ngoài. Mắt em thi thoảng vẫn liếc vào góc tối nhìn xem cô ấy còn ở đó hay không ? Dì Lệ dạo này cực kỳ tinh ý. Dì ngay lập tức phát hiện ra điều lạ bèn chạy lại phía 2 đứa em. Dì hỏi rất nhỏ : con nhìn thấy phải không ? Em không đáp mà chỉ gật đầu. Dì Lệ lo ngại gọi bác Toàn ra tranh luận mấy câu rồi ngay lập tức đưa hai đứa em quay trở lại .Cô Tiên thấy vậy ngạc nhiên hỏi nhưng dì đáp qua loa nhà có chuyện gấp. Bác Toàn cũng nhanh chóng lấy cớ cơ quan có việc rồi rời đi luôn.
Dì Lệ cho chúng em vào quán kem bên đường chờ bác Toàn. Khuôn mặt dì có vẻ như lo ngại lắm. Bác tới dì Lệ hấp tấp vội vàng hỏi : sao rồi anh ? Đảm bảo không bị phát hiện chứ ? Bác Toàn gật đầu : anh là công an đấy. Em hoài nghi năng lực thao tác của anh sao ? Dì đáp : người tính không bằng trời tính, em chi lo tất cả chúng ta lộ sơ hở mà thôi .
Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh