Những quyển sách hay nhất của Anh Khang nên đọc – https://thevesta.vn

Được ưu tiên gọi là “ cây bút của nỗi buồn ”, những tựa sách của Anh Khang thường thiên về sắc tố hoài niệm, trầm mặc trong những câu truyện tình dở dang hay hồi ức về một người từng yêu thương gắn bó ..

Người Xưa Đã Quên Ngày Xưa

“ Cảm ơn người, vì đã từng một lần nắm lấy tay nhau. ”Cuốn sách thứ 7 của nhà văn Anh Khang là những tiếp nối một chút ít nuối tiếc, một chút ít đơn độc, một chút ít sầu vọng : “ sau yêu – đến chia tay ”. Rồi sau đó ? Sau đó … làm gì còn sau đó nữa … Người xưa đã quên thời xưa – nghe như một tiếng thở dài, trầm buồn, thê thiết. Những tưởng rồi Anh Khang sẽ lại mang đến những nỗi buồn cũ đã gặp trong những cuốn sách trước của anh, những tưởng sẽ chỉ là những điều tái diễn, tuần hoàn, như tình cảm vốn dĩ trong mỗi người : Dẫu biết rằng tình đã hết ở người – nhưng còn ở mình, có nói cũng chỉ là chuyện cũ, nhưng chuyện cũ nói khi nào mới hết, mới cạn vơi ? Nhưng may mà, dẫu buồn, những câu văn của Anh Khang vẫn còn trong đó chút an yên, chút bình tâm : Bởi đến ở đầu cuối, tuổi trẻ rồi cũng qua. Ước mơ đôi lúc bất thành. Tình yêu hoàn toàn có thể không toàn vẹn. Nhưng những gì hồn nhiên trong trẻo nhất của mối tình đầu xinh xắn ấy, sẽ luôn còn lại, lấp lánh lung linh trong tim … Cảm ơn người, vì đã từng một lần nắm lấy tay nhau .

Thương Mấy Cũng Là Người Dưng

Thương mấy cũng là người dưng được tác giả viết “trong những ngày tủi thân nhất của thanh xuân mình. Cái quãng đời đã bước qua đủ nhiều cuộc yêu để tự thấy mình không còn dư dả tuổi trẻ, niềm tin và tình thương để phung phí; thành ra chỉ muốn nắm thật chặt bàn tay của người bên cạnh, bình bình đạm đạm đi đến cuối. Nhưng thế sự tuyệt đối khó toại lòng người, và chân tình ở đời hiếm khi buộc ràng trong khái niệm vĩnh viễn như mình mong đợi. Bởi nên, mọi tủi buồn của tuổi trẻ, chung quy cũng vì hai chữ hết yêu”…

Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chỉ là những xúc cảm được góp nhặt sau một-vài-lần yêu, những tản văn – tùy bút được tác giả viết như một cách cất giữ những điều xưa cũ của một thời non trẻ. Tác giả gom hết người cũ – chuyện xưa và gọi tên những trang viết này là “ Ngày trôi về phía cũ ”. Chưa đủ dày dặn để gọi là “ hồi ký của yêu thương ”, cũng chưa hẳn là những lời hoa mỹ để dán mác “ thư tình ”, toàn bộ chỉ là những cảm hứng lửng lơ của những người trẻ vừa bước vào yêu .Có niềm tin lẫn tuyệt vọng, có ngọt ngào lẫn cực đoan, nhưng toàn bộ rồi cũng trôi về phía sau và yên mình khép mắt, ngủ một giấc say nồng trong chăn ấm nệm êm mang tên “ Kỷ niệm ” .Có thể bạn sẽ choáng ngợp bởi tổng thể những xúc cảm vụn vặt được góp nhặt thành câu chữ dưới đây đều chỉ viết về Tình yêu. Chẳng lẽ đời sống của những người trẻ giờ đây chỉ có thế thôi sao ? Hẳn nhiên không phải vậy. Nhưng nếu để nhớ lại những ký ức của một thời tuổi trẻ, chắc rằng nhiều người – sẽ nghĩ đến những xúc cảm yêu thương trước nhất. Bởi một lẽ đơn thuần, khi người ta trẻ, người ta còn dư dả những niềm tin trong lành nhất để trao đi và nhận lại yêu thương. Biết đâu những người cùng thế hệ 8X sẽ phát hiện mình đâu đó trong những xúc cảm nhặt nhạnh này, để nhắc nhớ mình về ngày cũ – người xưa. Nhớ nhung không phải để níu chân hay làm lòng bỗng dưng chùng lại, chỉ là để dặn dò hiện tại rằng hãy biết sống xứng danh với quãng thời hạn đa trôi về phía sau. Biết đâu một lúc nào đó quay về nhận mặt năm tháng, người ta sẽ thấy nhẹ lòng xiết bao khi thấy rằng những khoảnh khắc đa qua dù vui hay buồn, dù còn lại hay trôi xa, vẫn sẽ là những xúc cảm đã nuôi lớn “ Tôi ” của giờ đây ..

Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh

Nếu nỗi buồn trước đây trong trang sách của anh Khang là một thứ cảm hứng rất con người, rất nhân văn mà bất kể một người trẻ nào cũng phải trải qua trên hành trình dài trưởng thành, thì nỗi buồn trong Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh lại chính là sự cân đối an nhiên của một người đã bước qua thăng trầm và tiếp đón nỗi buồn như một cố nhân tri kỷ. Anh bảo : “ Tôi xem nỗi buồn ngày cũ như một hành trang thiết yếu để đến gặp niềm vui trong tương lai. Bởi phải làm lành với quá khứ, thì tất cả chúng ta mới hoàn toàn có thể nhẹ nhõm tìm thấy niềm hạnh phúc ở hiện tại ” .Bên cạnh những câu văn xuôi trầm bổng như thơ – thế mạnh đặc trưng trong văn của Anh Khang – thì Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh cho thấy rõ người viết trẻ này rất có ý thức trong việc kiến thiết xây dựng cấu trúc hình thức truyện. Anh Khang không vội vã để người đọc tiếp xúc ngay với nội dung chính trong những truyện ngắn của anh. Như một người bạn dẫn đường chân thành, anh chậm rãi hướng dẫn người đọc những bước chuẩn bị sẵn sàng thiết yếu trước khi xâm nhập vào tâm tình sâu kín của những nhân vật. Mười truyện ngắn trong tập truyện này đều mở màn bằng một đoạn trích dẫn ngắn bộc lộ quan điểm đồng nhất của câu truyện, nó như một lời tự sự của chính tác giả để khởi nguồn tâm lý cho nhân vật san sẻ về đời sống, về tình yêu. Sau khoảnh khắc ngọt ngào súc tích ấy là phần “ Dẫn đề ” với những san sẻ quan điểm của Anh Khang về câu truyện, vừa dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, vừa dưới góc nhìn của người trong cuộc đã từng trải. Qua hai bước chuẩn bị sẵn sàng trên, sau cuối fan hâm mộ mới chính thức bước vào câu truyện anh kể. Có thể tạm chia cấu trúc một truyện ngắn của Anh Khang thành ba phần như sau : Lời tựa – Dẫn đề – Câu chuyện. Ba phần này như ba góc khác nhau của một “ kim tự tháp xúc cảm ”, chúng va đập vào nhau tạo ra vọng âm đa thanh cho câu truyện. Có thể nói, Anh Khang là nhà văn trẻ khan hiếm trên thị trường sách trẻ lúc bấy giờ hoàn toàn có thể biến hóa ngòi bút phong phú với nhiều thể loại khác nhau, chứ không đơn thuần chỉ viết sách tản văn để “ chiều lòng ” thị hiếu như nhiều cây bút trẻ đương thời .Những câu truyện trong Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh diễn ra dưới nhiều nơi chốn mà Anh Khang đã đi qua, biểu lộ nhiều cảm thức văn hóa truyền thống khác nhau : Trời vẫn còn xanh ( Hy Lạp ), Kinh thành ký ức ( Pháp ), Rồi sẽ có một ai đó thương em ( Nước Hàn ), Khóc dưới chân Nguyệt Lão ( Hong Kong ), Đừng nhắc chuyện đã từng ( Nhật Bản ), Đôi lúc cũng nên hoang đường ( Úc ) … Nhưng những nhân vật của Anh Khang dù đi xa đến đâu cũng luôn giữ trong tim một bóng hình, một tình yêu. Vì vậy, khoảng trống biến hóa liên tục trong truyện của Anh Khang không phải là để nhân vật tò mò những điều mới lạ của ngoại cảnh, ngược lại, đi xa có vẻ như là cách để họ nhìn lại bản thân mình trong sâu thẳm, là cách để họ gặp gỡ lại một-phần-đã-mất-của-mình và cũng là thời cơ để họ gặp gỡ những con người sẽ-là-một-phần-của-mình. Đó là cách họ vượt qua mất mát .“ Sau tổng thể, màu trời trên đầu tất cả chúng ta vẫn mỗi ngày còn đó thanh tân, thì cũng sẽ luôn còn đó một người vì ta mà ở lại. Bởi đến ở đầu cuối, mặc dầu bất kể điều gì xảy ra, thì chỉ cần còn nhau là sẽ còn tổng thể, có phải không ? ”Anh Khang đã viết như thế ở phần lời tựa của tác phẩm này. Và có vẻ như, những truyện ngắn anh viết trong Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh là để vấn đáp cho câu hỏi ấy. Đáp án ấy hoàn toàn có thể sẽ khác nhau với mỗi người, nhưng có lẽ rằng khi đọc xong Trời Vẫn Còn Xanh, Em Vẫn Còn Anh và gấp lại quyển sách này, vào khoảnh khắc ấy, bạn sẽ mỉm cười niềm hạnh phúc với câu vấn đáp trong lòng mình. Chỉ cần còn nhau là sẽ còn tổng thể .Đọc review

Đường Hai Ngả – Người Thương Thành Lạ

Đường hai ngả, người thương thành lạ gồm 10 truyện ngắn về 10 thành phố và quốc gia mà tác giả đặt chân đến, từ Cairo, Yangon, Bali đến Thượng Hải, Chiang Mai, Nước Singapore … Lấy toàn cảnh về văn hóa truyền thống địa phương và lối sống hoạt động và sinh hoạt của người dân địa phương, Anh Khang đã kể lại những câu truyện tình man mác và phảng phất bóng hình của những mối tình mà bất kể ai sống dưới bất kể khoảng chừng trời nào cũng từng đã trải qua. Đó hoàn toàn có thể là chuyện tình “ đúng lúc – sai người ” của người thứ ba trên đất Phật Myanmar để từ đó ngẫm lại lời dạy về Duyên nợ và Nghiệp báo ( truyện “ Ba lần là Duyên – Ba người là Nghiệp ” ). Hoặc câu truyện về cách thiết kế xây dựng Kim tự kháp thời xưa để liên kết những phiến gạch cổ qua đó gợi nhắc cho con người ở hiện tại về cách liên kết hai tâm hồn ( truyện “ Cả khi thành tro bụi, vẫn thổi về phương anh ” ). Hay thậm chí còn từ câu truyện thả lồng đèn trời ở Vương Quốc của nụ cười để chiêm nghiệm về triết lý “ Lửa đã cháy bỏng đến độ buộc phải buông, cũng như nỗi đau này, cứ đau đến tận cùng, tự khắc biết cách từ bỏ ” ( truyện “ Lỗi hẹn với Thiên đăng ” ) .Trên hết, Đường hai ngả, người thương thành lạ, như chính tác giả san sẻ : “ Là toàn bộ những gì mà bản thân muốn viết cho một người-thương-đau-nhất. Một người mà mỗi lần nghĩ về là ngay lập tức lại nghĩ về những ký ức êm ả dịu dàng nhất, dẫu cho rằng chỉ là sự êm ả dịu dàng thoáng chốc để khỏa lấp một nỗi đau dong dài …

Nhưng nhớ cho rằng, Trái đất vẫn quay – không vì một ai mà dừng lại. Có thở dài, có buông tay, có khóc như trẻ dại thì sáng mai khi mặt trời thức dậy, chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đường còn quá rộng dài đã chia làm hai…”

Buồn Làm Sao Buông

Cuộc đời vốn nhiều nỗi buồn, hẳn vậy. Có điều, tôi lại dành khá nhiều nỗi buồn của những ngày còn trẻ cho duy nhất một điều – là Tình yêu. Nghe qua có vẻ như vị kỷ, bởi ngoài kia còn biết bao điều đáng để chùng chân, nặng lòng và nghe nước mắt lưng tròng rơi, tại sao cứ phải cố chấp vì tình yêu đã cũ mà tự làm mòn xói đi xúc cảm của mình ? Chắc chính bới có những ký ức dù đã hao gầy cách mấy nhưng giống như không khí vậy, cứ phải nhắc đi nhắc lại, tựa hơi thở một phút phải đủ chừng ấy lần. Chỉ cần thiếu mất sẽ không thở được, thậm chí còn phải ngừng nhịp tim đi .Thế nên, chừng nào còn thở là chừng ấy còn nhớ và buồn. Đều đặn. Bình lặng. Kiên tâm. Ký ức sở dĩ không hề mất mát là bởi tất cả chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm, những ngày đã qua xem ra rất ít lắm nếu so với con đường còn dài trước mắt. Vì lẽ đó mà những lần tiên phong chạm ngõ ký ức luôn để lại trong lòng những xốn xang, bần thần và khắc sâu hơn cả .Cái nắm tay tiên phong, nụ hôn tiên phong, người thương tiên phong … nghiễm nhiên trở thành không khí tiếp thở cho ta mỗi ngày. Dẫu rằng chuyện hai đứa mình thời xưa ấy, nhắc lại giờ đây chỉ thấy toàn những thay đổi. Có buồn đến thế, có thở dài nhiêu khê, thì chuyện cũ – người xưa của khoảng chừng thanh xuân tiên phong sẽ luôn được trí nhớ gọi về. Vậy thì liệu bạn hoàn toàn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng toàn bộ sự vị tha của mình – như một người-chớm-già vị tha cho đôi sợi tóc bạc len lén mọc trên mái đầu xanh ? Bởi trước khi kịp già, hẳn ai trong tất cả chúng ta cũng phải trải qua dăm ba ngày trẻ như vậy, chỉ thấy bản thân một mình bầu bạn với nỗi buồn, nỗi đơn độc, nỗi cự tuyệt …Tất cả đều bắt nguồn từ lúc người ấy bỏ đi, để lại riêng ta cùng với miên trường niềm thương thân vị kỷ. Xin hãy hiểu cho đỉnh điểm cao nhất của đơn độc không phải là một mình, mà là trong tim đã có sẵn một người nhưng bên cạnh thì trăm ngàn người không ai giống vậy. Chúng ta đều biết ơn đời sống đã thi ân quá nhiều cho phần số của mỗi người. Được sống, đã là một ơn may, nhưng đôi lúc trong bản vẽ phước phận cũng chệch tay khiến đọng lại những vết lem tựa nước mắt rơi phải làm nhòe. Bởi thế, cuộc sống – về cơ bản – không hề buồn, nhưng từ khi người Open, nó mới buồn miên mải. Có điều thiên hạ cứ suốt ngày bảo “ chán đời ” xong vẫn phải sống tiếp đó thôi. Vậy thì mạnh miệng nói “ chán người ” cũng có buông bỏ được người đâu ?Câu hỏi ấy tôi đã từng tự hỏi trong suốt những ngày mà lòng còn hướng về riêng-duy-nhất-một người. Rồi chợt nhận ra, có những kỷ niệm xứng danh cho tất cả chúng ta phải tranh đấu không ngừng với thời hạn, với lòng người, với sân si thương giận … để nắm giữ nó đến trời cùng đất tận. Nhưng, trời cùng đất tận, rốt cục cũng không đáng sợ bằng một chữ – Quên. Thế nên, cũng phải đến một lúc nào đó, lòng bỗng thấy nhẹ tênh như nắng chiều la đà sắp rớt và thấy từ xa có bóng người khuất dần vào hoàng hôn chuyển tối. Tắt ngóm. Tắt lòng. Thế là cũng xong. Có những nỗi buồn ta quẩn quanh trong ấy, có những kỷ niệm dù thiết tha đến vậy hay có những con người ta đắm say cách mấy, cũng phải đến ngày học cách buông tay. Vì bạn biết đó, tất cả chúng ta chỉ có hai tay, nếu cứ dùng dằng níu kéo những điều đã mất thì còn công sức của con người nào nữa để nắm thật chặt thật chắc niềm hạnh phúc ?Phải học cách buông bỏ nỗi buồn để đôi tay thảnh thơi mà nâng chiều niềm vui sắp tới …Bởi buồn hay vui, buông hay giữ, đều do ở lòng mình !Đọc review

Đi Đâu Cũng Nhớ Sài Gòn Và… Em

“ Nghĩ về những ngày trẻ, trong tôi luôn mê mải với những chuyến đi xa. Đi là để thấy mình trẻ mãi với những thưởng thức mới cứ dung nạp mỗi ngày. Đi là để được tái sinh thêm một cuộc sống khác, ở miền xứ khác, với lối sống khác, nhìn-nghe-thấu khác. Và đi, còn là để biết nơi đâu thật sự là chốn mình luôn mong quay trở lại .Nhưng trên hết, tôi nghĩ, ngọn ngành đích đáng của mỗi chuyến đi, vốn chỉ là để biết có ai nhớ mình … Vì đâu ai muốn sống một cuộc sống bị quên béng và trở nên trong suốt trong ký ức của một ai đó ? Thành ra người ta cứ dáo dác trong những chuyến rong ruổi để đi tìm một điều mà vốn dĩ đã-có-sẵn ở ngay nơi mở màn. Là người ở lại. Là chốn rời đi. Bởi lẽ, có xa xôi mới biết những thứ từng thân mật quen thuộc cạnh mình mới thật sự là chân trời mà bấy lâu nay ta hằng dõi mắt kiếm. Xa thương, gần thường. Cũng từ đó mà ra .

Tôi gọi những trang viết này là Đi đâu cũng nhớ Sài Gòn và… Em, nhưng kỳ thực cũng chính là để cho mỗi chúng ta hiểu ra lòng mình luôn có riêng một phía nhớ – dành cho một chốn thân, một người thương nào đó. Tuổi trẻ sẽ hoài phí biết bao nếu thiếu đi một nơi chốn để chúng ta quay đầu, và vắng mất một ai đó để chúng ta tựa đầu. Không hẳn là Sài Gòn, không nhất thiết là Em, mỗi người đã luôn có riêng một hình dung cho nỗi nhớ của mình. Để tự lòng rưng rưng.Vậy thì, bạn có thể cùng tôi lên đường qua trang giấy, không phải để đi và thấy những kỳ quan đâu đó của nhân sinh tứ xứ, mà để cùng nhau trân trọng hơn nơi chốn hiện tại, con người hiện tại, tình thương hiện tại. Vì nếu không phải là lúc này, không phải là nơi đây, thì còn khoảnh khắc nào nữa để chúng ta yêu thêm và giữ chặt những gần-gũi-thiêng-liêng của đời mình? Là thành phố đã dung dưỡng và chứng kiến hết thảy vui buồn đời ta. Là người thân, bạn bè, và cả người thương ta lạc tay đánh mất đâu đó giữa ba bảy ngả rẽ. Là những ngày trẻ không trở lại bao giờ dẫu ngoái nhìn trăm bận, gọi khản giọng trăm lần.

Thế nên, cảm ơn nỗi nhớ, vì đã cho ta biết dù đi xa đến đâu, cách trở bao lâu, thì yêu dấu vẫn còn lại, tròn vẹn như thuở bắt đầu. Bởi, đi xa cách mấy, cũng đâu thể nào thoát khỏi trái tim mình, có phải không ? ”( Anh Khang )

Vnwriter

Source: https://thevesta.vn
Category: Nhà Sách