Điểm đến của cuộc đời – Đặng Hoàng Giang

Đây là lần thứ hai tôi sát cánh cùng bác Đặng Hoàng Giang trên con đường vời con chữ của bác. Khác với lần đầu, cảm hứng ở lần hai của tôi không quá kinh điển, có lẽ rằng tôi còn rất nhỏ và non để hiểu hết những gì bác viết trong quyển sách lần này. Có lẽ quyển sách này cần có độ chính mùi mới hoàn toàn có thể thấm hết mọi sự bác viết trong đó. Và chính tôi giờ đây cũng chưa nghĩ đến cái ngày mình hoàn toàn có thể chạm “ Điểm đến của cuộc đời ” phía xa mù khơi kia. Dĩ nhiên tôi càng không rào trước được tâm lý mình lúc đó có bị trói buộc bằng sợi dây cái chết hay không nữa .

Mà thôi, cũng chả hề hấn gì, tôi cứ tiếp cận “cái chết” theo cách riêng của mình, nhỏ thì đã làm sao? Nhỏ có góc nhìn của nhỏ, lớn có góc nhìn của lớn. Mỗi góc nhìn đều đem đến một giá trị riêng cho chính cá nhân đó. Và ở “Điểm đến của cuộc đời” – Hành trình đồng hành cùng những người cận tử giúp tôi được phép nhìn cái chết gần hơn, có ý niệm đúng đắn về cái chết thay vì cứ nghĩ một cách nông cạn: chết là hết, chết là mất đi vĩnh viễn.

Ở những nhân vật trong quyển sách, họ hiểu cái chết như một đứa bé chập chững biết đi. Họ phải bò, họ ngã, họ cố gắng đứng lên, họ bước những bước đầu tiên và lại ngã đau hơn nữa. Và rồi họ đã đi được, chỉ khác cái sự đi bình thường của một đứa trẻ – chúng vui vì mình được mọi người, đặc biệt là gia đình xung quanh vỗ tay vui vẻ; chúng vui vì mình nhanh nhảu hơn, và chúng vui vì chúng vừa làm cái gì đó mới. Trong khi đó, sự đi của người cận tử, họ đi có buồn, ở một khía cạnh/cá nhân nào đó – có vui/thỏa mãn. Nhưng hơn hết họ mong cầu thanh thản và họ càng mong hơn: mình có thể để lại cái gì đó thật ý nghĩa cho đời, cho những người xung quanh họ.

Thế mới thấy, cái chết với những người bên bờ vực sinh tử, không còn là điều gì quá kinh điển. Cái chết lại là thứ thúc giục họ bộc bạch, nhìn cuộc đời thâm thúy hơn cả khi họ còn sống một cách bình lặng, không thiếu theo ý niệm riêng của chính mình. Cái chết là mồi lửa để họ châm ngòi những điều trước giờ mình không dám, mình quan ngại. Song, cái chết cũng giằng xé họ rất nhiều, từ những triệu chứng báo hiệu thời hạn họ còn rất ít. Những thứ đó giết họ nhiều hơn chính cái chết giết họ, và lên tay còn nặng hơn lưỡi hái tử thần. Cho đến sự giằng níu với sợi dây tình thân, với cha mẹ, với con cái, với vợ, chồng mình .

 

Để rồi họ đau nhiều lần, đau theo cái “ chu kỳ luân hồi ” cứ lặp đi lặp lại không hồi kết. Có người chọn thoát ra, có người thì mãi ngập ngụa mà chẳng thiết tha vùng vẫy. Mọi thứ tưởng chừng là đau thương nhưng đâu đó vẫn nhóm lên những nỗi niềm niềm hạnh phúc riêng không liên quan gì đến nhau. Với chị Hà là liên tục sống thay bé Nam, làm những điều tốt đẹp thay phần đời dang dở ở trần gian của con mình. Với Vân là mong ước được góp sức, là được sống theo một cách khác, hình hài khác nhưng không phải ai cũng hiểu được. Còn ở Liên, chị vẫn thấy được những điều suôn sẻ trong chính sự xấu số mà mình đã / đang phải chịu lãnh .

Không biết những bạn đã từng xem bộ phim “ Coco ” hay chưa ? Có chăng người chết là hết, là chấm hết toàn bộ ? Bộ phim lý giải ở một góc nhìn khác hẳn : người chết họ chỉ thật sự chết đi khi những người còn sống quên mất sự sống sót của họ. Họ chết ở thân thể nhưng họ sống trong lòng, trong quốc tế của những người luôn ghi dấu hình bóng của họ. Thật không lạ gì khi mà những nhân vật trong tác phẩm đều sống theo cái nghĩa như trên. Họ đã làm rất tốt, họ đã là một anh hùng thường nhật khi dám chiến đấu, dám đối lập và dám cho đi hết năng lực của mình. Thậm chí vào cái khoảng thời gian ngắn mà 1 số ít người bảo : họ đã vô dụng thật rồi !

 

Nhìn sâu hơn, quyển sách không chỉ nói về sự chết, nó còn là tiếng nói về nhiều vấn đề trong xã hội. Tôi thấy trong đó hình ảnh của những người thân cố ghì níu người cận tử bất chấp họ đau đớn như nào, sống không bằng chết ra sao dưới cái tấm màn được cho là yêu thương, đau khổ. Và sau tấm màn ấy chỉ là mong muốn giữ cái tâm mình trong sạch. Tôi thấy cái chết nhân đạo là thứ cần được chú ý hơn để cuộc đời của con người có thể kết thúc nhẹ nhàng thay vì cứ đau trong biển nước mắt: của mình, của gia đình, của người thân, của bạn bè thân hữu.

Rốt cuộc: Cái chết, đau thương, bệnh tật hay bất cứ thứ gì trên cuộc đời này đều có ý nghĩa của riêng nó. Tại sao cứ phải sợ hãi rồi lại lánh xa thay vì đối mặt và tìm cho mình điều giá trị nhất? Cái gì đẹp thì nó thường đi với đau, chỉ là cách chúng ta chịu nhìn ở góc độ nào, chịu ra công đào bới đến tầng sâu nào của vấn đề. Suy cho cùng, đời người không kết thúc ở cái chết, nó cũng không tự kết thúc bao giờ. Nó tồn tại với một dáng hình khác thay vì cái thân thể chỉ chứa một đống hổ lốn gọi là “con người”.