Em có từng mơ, mơ những giấc giấc xanh tươi?

Vốn đã định viết bài này từ một tháng trước nhưng tôi bận quá, sau nữa thì bệnh sml một trận nên đến giờ mới viết được .Chuyện là hôm ấy, như mọi ngày đẹp trời khác, tôi lái chiếc Wave Alpha đen sứt mẻ đủ chỗ của tôi đi ẩm thực ăn uống Big C, một cái siêu thị nhà hàng không lấy gì gọi là gần nơi tôi ở ( nói cho rõ ra để dễ tưởng tượng thì tôi ở Q. Ninh Kiều Cần Thơ, còn ẩm thực ăn uống này lại nằm ở Q. Cái Răng, dù 2 Q. khá gần nhau chứ không xa xôi như những Q. ở Hồ Chí Minh nhưng dù sao nó cũng xa hơn chợ và những siêu thị nhà hàng khác gần tôi hơn ). Tôi rất thích đi Big C, tôi đi Big C gần như mỗi ngày, để mua thực phẩm về nấu ăn ấy mà. Đơn giản vì ♪ ♫ Big C là điểm đến thân thương của mọi nhà, Big C là nơi sẻ chia vui buồn, thực phẩm tươi ngon, Ngân sách chi tiêu phải chăng, cùng chung tay thiết kế xây dựng chất lượng đời sống ♪ ♫ ( đi Big C riết tôi thuộc nằm lòng không chỉ bài hát này mà còn những list bài hát nó hay bật haha ). Nói chứ đơn thuần vì Big C bán rau củ quả cái gì cũng rẻ hơn những ẩm thực ăn uống khác nên tôi chuộng :)). Có những thứ rẻ hơn cả ngoài chợ nhé, đơn cử như ̶ p ̶ ̶ i ̶ ̶ z ̶ ̶ z ̶ ̶ a ̶ bông cải xanh, một loại rau củ tôi và ny tôi cực thích .À thôi quảng cáo giùm Big C bấy nhiêu đủ rồi, quay lại với chuyện tôi đi ẩm thực ăn uống hôm ấy. Đường từ nhà tôi đến Big C thì phải đi qua một cây cầu, có 2 đường để đi nhưng đường nào cũng là cầu, hoặc là cầu Hưng Lợi hoặc là cầu Quang Trung. Và tôi thường đi đường cầu Quang Trung vì gần và ít xe tải hơn. Qua cầu đương nhiên là có nước, và tôi – một người cực sợ nước ( vì méo biết bơi ) – không hiểu sao rất thích nhìn và đến gần những khung cảnh có nước. Hình ảnh nhìn từ trên cầu ra xa xa làng xóm nhà cửa hai bên bờ sông là cảnh tượng tuyệt đẹp mà tôi mong đợi được nhìn ngắm mỗi ngày trên đường đi nhà hàng siêu thị. Và hôm ấy, tôi vẫn ngắm cảnh như mọi khi, bất chợt tôi ngước nhìn lên khung trời và ngay lập tức tôi cảm thấy tâm lý đang nặng trĩu vì nỗi lo dịch bệnh, nỗi lo tiền nhà tháng tới, nỗi lo việc làm không kịp deadline, nỗi lo writers Hiệp Sĩ Bão Táp viết sai chính tả nhiều … tự nhiên tan biến như một cái khủng hoảng bong bóng xà phòng đến lúc vỡ tung .

Bắt gặp bầu trời trong veo xanh mướt mát ấy sau chuỗi nhiều ngày nhốt mình trong nhà ít chịu ra đường (lul từ trước đại dịch tôi đã có tật hay nhốt mình trong nhà rồi) quả là một cảm giác dễ chịu lan tỏa đến từng tế bào cơ thể. Cứ như gặp lại một người bạn thời thơ ấu. Từ nhỏ vốn dĩ tôi đã thích ngắm trời, thế nên màu thanh thiên luôn giữ vị trí top 1 trong list màu sắc tôi yêu. Và dĩ nhiên, hệ quả là tủ đồ của tôi đa số đều là quần áo màu xanh da trời :)) (dù xem tử vi bảo tôi hợp mạng với màu xanh lục cơ).

Tôi vẫn nhớ khi còn thơ bé, nhà tôi có cái hiên chạy nhỏ trước nhà mà dân miền Tây ở quê tôi đều gọi là “ hàng ba ”. Cái hàng ba nhà tôi có đặt một cái võng nên tôi thích lắm. Trưa nào tôi cũng ra đấy nằm ngắm trời ngắm đất ngắm mây bay. Lúc ấy mẹ tôi có cái máy thâu băng còn hay mở nhạc Duy Khánh với mấy tuồng cải lương suốt ngày nên tôi nghe muốn thuộc lòng hết cả. Nằm võng ngoài hàng ba vừa nghe Duy Khánh hát Gót phiêu du rồi Qua cơn mê, Sương trắng miền quê ngoại … vừa ngắm trời xanh mây trắng và tưởng tượng ra đủ hình đủ dạng là một nụ cười thanh nhã thuở ấu thơ sẽ không khi nào phai nhạt trong tâm lý vốn hay quên của tôi .Bây giờ đã lớn, mỗi khi ngước mắt lên vô tình phát hiện màu của khung trời, tôi luôn có cái cảm xúc tự do vỡ òa trong lòng ngực xen lẫn với mớ xúc cảm flashback tuổi thơ. Trong tích tắc đó, tôi như vừa mới du hành thời hạn quay về lúc vẫn còn nằm đung đưa trên võng ngoài hàng ba. Cũng chính vì thế mà có chút ân hận len lỏi đâu đó trong mớ bòng bong xúc cảm của tôi, bởi lẽ càng lớn tôi càng bỏ quên người bạn yêu quý thời thơ dại – khung trời – mà chỉ biết cắm mặt vào sách truyện, vào điện thoại cảm ứng, vào máy tính, vào Hiệp Sĩ Bão Táp, vào khuôn mặt của những con người thiếu nguồn năng lượng khung trời khác …Có lẽ trong tổng thể những màu xanh da trời ( hay xanh dương, như tôi hay gọi vắn tắt ) tôi từng thấy, thì màu của khung trời là sôi động và chân thực nhất, ( nghe có vẻ như như tôi đang quảng cáo tivi nhưng không phải đâu : v ), lul đương nhiên vì nếu không thì người ta đâu có gọi là xanh “ da trời ” nhỉ ? Và cái màu xanh đó tôi cũng từng phát hiện ở nhiều thứ tự tạo khác rồi, nhưng quả thật chỉ có những thứ sinh ra từ tự nhiên mới có được cái nét xanh sôi động và chân thực như tôi đã thấy trên trời. Cũng như màu của chú vẹt này, tên của chú là Blue .Lần đầu gặp Blue, tôi đã phải kinh ngạc kêu lên : woa màu lông đẹp quá ! Blue khoác cả khung trời lên người. Cái màu xanh ấy tươi tắn thực sự và khó mà phát hiện được ở đâu khác. Vì màu tự nhiên thì chỉ có màu của mây trời sông núi đất đai cây cối hoa lá … mà tôi thì chưa khi nào thấy cái hoa nào màu xanh da trời cả. Dĩ nhiên chắc là tôi có từng thấy ảnh những đóa hoa màu xanh dương trên internet rồi, nhưng có lẽ rằng do màn hình hiển thị của tôi chưa cân màu ( btw Phong Cách Xanh có vừa đủ những thiết bị giúp bạn cân chỉnh sắc tố cho những bức ảnh và những thể loại màn hình hiển thị của mình nhé, đây mới là quảng cáo, và link xem ở đây : https://www.phongcachxanh.vn/shop/category/can-mau-man-hinh-spyder-433 ) nên sắc xanh đó vẫn không lọt vào mắt tôi nổi. Thế nên ngoài khung trời ra thì với tôi, màu của con Blue là sắc xanh đẹp nhất tôi thấy từ bé đến giờ .

Sở dĩ được như vậy hẳn là vì Blue có màu lông tự nhiên chứ không phải do nhuộm hay do ai sơn cho. Đối với màu sắc, tôi biết quán mình nhiều khách nam và nam thì thường cảm nhận về màu không được tinh tế và đa dạng như các bạn nữ, nhưng tin tôi đi, với tư cách làm gái (ý là làm một cô gái) đã hai mươi lăm nồi bánh chưng, tôi có thể khẳng định con người không thể tạo ra một cái gì có thể gọi là tiệm cận với màu của thiên nhiên cả. Dù cho cố gắng “tự nhiên hóa” đến mấy thì vẻ nhân tạo vẫn hiện rõ mồn một trên từng món đồ được người ta sơn phết tô vẽ… Và cái cảm giác lúc nhìn màu tự nhiên so với màu nhân tạo nó khác xa nhau lắm, giống như cảm giác lúc nghe mọi người khen bài viết thật lòng với lúc admin khen để dụ dỗ mình viết bài vậy.

Không tin mọi người thử lấy một chiếc hoa giả đem đặt cạnh mà so với hoa thật xem. Cái màu của hoa thật chính là thực chất thật của nó, vốn dĩ sinh ra đã như vậy, trần trụi, đơn giản và giản dị, không phô trương khoe mẽ nhưng ong bướm vẫn kéo đến. Còn hoa giả chính là một thứ nhựa hay đất sét gì đấy được người ta phết lên một lớp màu thật tươi thật tỏa nắng rực rỡ, thật ngựa, nói vậy cho nó vuông : 3. Hoa giả chả lôi cuốn được một con ong bướm nào dù tôi không biết ong bướm có mù màu hay không, nhưng tôi đoán là do tại hoa thật thì tỏa hương thơm nên hoàn toàn có thể dụ dỗ ong bướm ( sorry kiến thức và kỹ năng sinh học của tôi chỉ tới đây haha ). Vì người ta vẫn hay nói “ hữu xạ tự nhiên hương ” mà nhỉ ? Hiệp Sĩ Bão Táp cũng như một đóa hoa tươi thắm vậy, lôi cuốn được vô vàn ̶ b ̶ ̶ ợ ̶ ̶ m ̶ ̶ n ̶ ̶ h ̶ ̶ ậ ̶ ̶ u ̶ khách ghé quán và đôi lúc còn để lại vài bài viết hay ho nữa, dù HSBT chả quảng cáo gì, đến cái page Facebook của quán admin cũng chả thèm seed link bài liên tục nữa là .Như vậy, qua những gì đã nghiên cứu và phân tích, tôi hoàn toàn có thể đưa ra một Kết luận trọn vẹn thuyết phục : màu tự nhiên giống như thực chất thật của con người, còn màu tự tạo thì lại như sự giả tạo che đậy đi thực chất của người ta vậy. Hèn nào ông bà xưa dạy “ tốt gỗ hơn tốt nước sơn ”. Và trong tiếng Anh cũng có một cụm từ để chỉ việc này đó là “ true color ”, từ này dùng để chỉ tính cách thực sự hay bộ mặt thật của một người. Nhân tiện, mời những bạn nghe một bài hát cùng tựa đề mà tôi khá thích :))Tôi cũng không biết điều gì đã thôi thúc tôi viết nên một bài viết không đầu không đuôi gần như không có ý nghĩa như này :)) ( tình yêu với màu xanh chăng ? ). Nhưng tôi biết dạo gần đây từ khi mọi hoạt động giải trí ăn chơi cho đến dạy học những thứ đều bị hoãn lại do đại dịch Covid-19 thì tôi không còn quá bận rộn đến mức không hề viết bài được. Nhưng tính chây lười cứ khiến tôi chả có hứng viết, thế nên ngày hôm nay tôi muốn mình phải viết, viết bất kỳ cái gì để khơi gợi lại cảm hứng viết, để chữ lại tuôn ra nơi đầu bút ( à đầu phím chứ nhỉ ) .

Mong là qua bài viết này, và qua cơn đại dịch này, mọi người cũng có thể nhận ra được những giá trị nhân văn hàm chứa trong một khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn trời giống như tôi. Thảo nào người ta nói “nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại” (một ngày ở trong tù bằng một ngàn năm ở ngoài). Bây giờ bị cách ly toàn xã hội, hạn chế ra đường tụ tập các thứ thì cũng khác gì giam lỏng đâu nhỉ? Dù sao thì chúng ta vẫn còn may mắn chán, vì bầu trời luôn ở trên đầu…

Và đến đây bài viết cũng được hơn 1500 từ đúng như nhu yếu văn mẫu rồi nên tôi xin mạn phép gác bút, gỡ mặt nạ writer ra lủi thủi quay vô làm phụ bếp cho admin ba lăng nhăng tiếp đây mọi người ạ. Xin chào và hẹn gặp lại trong một bài tản văn khác .* Nguồn ảnh : trừ tấm ảnh Big C và cầu Quang Trung ra thì những tấm khác đều do phụ bếp tự tay chụp bằng ip7 thượng dank .

Source: https://thevesta.vn
Category: Bản Tin