Bí Ẩn Làng Ma Sói (4) – Truyện Cười, Truyện Ma – Truyện Ma, Kinh Dị – Diễn Đàn Kênh Truyện

Bí Ẩn Làng Ma Sói

lacphonglacphong – Lạc Phong

Tài Khoản:

3784 điểm

  [Nữ]

Cấp 6 KTer Siêu Nhân – VIP
Có 0 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 16   ↡↡↡↡↡
Thời Gian: Thứ 3, 28/07/2020, 11:43
Gửi Tin Nhắn Đến lacphong
List Truyện Của lacphongThứ 3, 28/07/2020, 11 : 43

Kỳ 13: Sự mâu thuẫn
Chương trước Chương sau

     Buổi sáng thứ tám, còn bốn ngày cho đến đêm “Trăng Đỏ” thứ mười ba…
     Tiếng kêu ren rét trên bầu trời, bóng dáng của một con quạ màu đen bay từ đâu đó lượn một vòng quanh khu quảng trường rồi nhẹ nhàng đáp xuống đậu trên cây cột gỗ ở giữa. Cậu bé Nicholas gần đó ngước lên nhìn đăm chiêu về phía con quạ. Trưởng làng Sherir với nét mặt nghiêm nghị đang đứng chờ đợi mọi người tụ họp. Đằng xa, đám đông bắt đầu di tản ra và tiến gần hơn đến khu vực “thảo luận”. Không ai nói gì nhưng nét mặt mỗi người đều thể hiện một nỗi thất vọng tràn trề, một sự uể oải của mệt mỏi.
     – Đi thôi Alice. – Levi đứng gần nói với cô gái đang quỳ gối bên cạnh xác chết, ôm mặt khóc thút thít.
     – Nhưng… chị ấy… đã…
     – Chúng ta sẽ trả thù cho Emily sau. Cuộc chiến này vẫn còn…
     Levi đỡ Alice đứng dậy và đi ra xa khỏi xác của Emily đang nằm bơ vơ giữa đường. Alice khi đi vẫn quay lại nhìn một lần nuối tiếc.
     Người dân trong làng này, một lần nữa lại quay trở lại với nghĩa vụ của họ. Nó như một thế lực vô hình được tạo ra để áp đặt lên khiến họ phải tuân thủ một cách vô thức – những “điều luật”. Vì vậy họ lại quây thành một vòng tròn, tập trung chờ lời của vị trưởng làng phát biểu, suy nghĩ về những gì cần nói để tồn tại trong cuộc chiến này, hoặc tìm ra kẻ thù đang ẩn giấu.
     James, Levi, Rex và Drink đang đứng gần nhau, họ nói thì thầm tránh để những người khác nghe thấy. Rồi họ lại im lặng nhìn về phía trưởng làng.
     – Tôi rất tiếc phải thông báo rằng… với cái chết đáng buồn của Emily sáng nay, điều luật “ba ngày” đã bị phá bỏ.
     Mọi người nhìn trưởng làng trong im ắng, con quạ đứng trên cây cột vẫn chưa chịu bay đi. Trước khi Sherir kịp nói tiếp điều gì, có giọng nói inh ỏi từ đâu đó chen vào.
     – Daisy! Em đâu rồi?… Daisy!!! – Đó là Alice đang chạy xen vào đám đông, loay hoay nhìn xung quanh hối hả để tìm kiếm.
     Mọi người ngỡ ngàng, và lúc này họ mới phát hiện ra cô bé tóc vàng không có mặt tại khu vực này.
     – Không phải con bé ở cùng cô sao Alice? – Barton quay sang hỏi.
     James bỗng nhíu mày nhìn một cách căm hờn về phía tên Barton. Anh đã biết bộ mặt tráo trở của con quỷ đội lốt người đó.
     – Đúng vậy, đó là tối hôm qua. Nhưng sáng nay tôi không thấy con bé nữa! Tôi tưởng nó đã dậy sớm để… Tôi đã tìm khắp nơi nhưng… Daisy!
    – Bình tĩnh nào. – Sherir lên giọng trấn an – Ta nghĩ là con bé chỉ mải chơi ở đâu đó thôi, chúng ta sẽ tìm con bé sau được chứ?
     Bỗng tiếng khóc của Alice bật ra sau một hồi kìm nén, cô ôm mặt và quay đi. Hôm nay quả là một ngày nặng nề với cô gái này khi mà chuyện không may đã xảy ra với cả hai người thân của cô. Nhưng không vì thế mà mọi người gián đoạn tiến trình phán xét, họ đã bắt đầu với những tiếng xì xầm nhỏ với nhau.
     James bỗng nảy ra một ý tưởng, khi anh nhìn thấy vị tiên tri Katty đang đứng đằng kia.
     – Này mọi người! – James nói với nhóm đồng đội – Chúng ta sẽ chiến thắng ngày hôm nay.
     Khuôn mặt James rạng rỡ trong lúc Rex, Levi và Drink đang chụm lại nghe anh nói.
     – Tôi sẽ đến đó và thuyết phục Katty chọn tên Barton. Chắc chắn với thẩm quyền của mình, Katty sẽ khiến mọi người xử hắn!
     – Tuyệt! Chỉ đơn giản vậy thôi sao? – Drink nói.
     – Tôi tin những gì anh đã kể, James ạ. – Levi gật đầu – Barton cũng là một trong số những kẻ tôi nghi ngờ từ lâu.
     – Vậy hãy làm đi. – Rex chỉ về phía vị tiên tri – Nói cho cô ấy biết.
     James vội vã chạy đến phía cô gái huyền bí đang đứng trầm ngâm nhìn vào quả cầu tiên tri, ở một góc cách một khoảng với đám đông. Anh cố gắng dùng khoảng thời gian ít ỏi khi mọi người dân đang bàn bạc lộn xộn này để giải thích tình huống với Katty.
     Phía đối diện, nhóm đồng đội của James đang hồi hộp chờ đợi kết quả  với vẻ mặt lo lắng, họ thấy James khá nhiệt tình với các cử chỉ diễn đạt, còn vị tiên tri đang nhìn James và lắng nghe chăm chú. Rồi nét mặt của anh ấy đột ngột thay đổi khi vị tiên tri cất tiếng đáp.
     – Xin lỗi, tôi không thể…
     – Cái gì cơ? Cô không tin tôi à Katty?
     Katty suy ngẫm vài giây, rồi đáp lại:
     – Không… tôi tin anh.
     – Tôi nói Barton là Ma Sói! Tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó…
     – Tôi biết.
     – Cô biết ư?
     – Đúng vậy, tôi biết chắc chắn. Nhưng tôi không thể làm điều gì… Ít ra là vào lúc này.
     Câu trả lời đó như sự từ chối dứt khoát cắt bỏ sự mong đợi của James. Anh không biết nói gì hơn, quay lại nhìn đồng đội của mình, rồi lại nhìn Katty.
     – Tại sao?
     – Bởi vì chúng đang quan sát tôi…
     James vội nhìn xung quanh. Rồi dừng lại khi thấy Ken, và đồng bọn của gã đang nhìn sang này với một ánh mắt thủ đoạn.
     – Đi đi James, để tôi lại nơi này… – Katty nói.
     Bỗng tên Barton thoáng nhìn về phía James, cười khì một cách tinh tế. James kịp thấy điều đó nên tỏ ra ức chế nắm chặt tay lại, nghiến răng rồi quay lưng đi về và  giải thích sự tình cho những người đồng đội.
                                                                     ***

     Điều đáng chú ý trong buổi sáng hôm nay, có một điều khác thường dễ nhận thấy, đó là những tên đối đầu – bè lũ của Ken, bỗng dưng khá im ắng. Nhưng dù gì kế hoạch cũng đã định sẵn, họ phải hành động. Levi lên tiếng đầu tiên:
     – Mọi người xin hãy nghe lời tôi nói.
     Đám đông chú ý về phía Levi.
     – Cuộc đấu tranh với loài quỷ dữ vẫn tiếp tục, đó là điều không ai mong đợi. Đến thời điểm này, từ góc nhìn của tôi, thì những nỗ lực của chúng ta là chưa đủ. Và thời gian thì đang gần kề… Ngày hôm qua chúng ta tưởng là đã đưa ra những quyết định đúng đắn. Nhưng thực tế, chúng ta không hề có quyết định gì cả!
      – Lại cái lối kể dài dòng nữa rồi. – Richard lên tiếng- Ý anh là gì nói thẳng ra đi Levi.
     Levi nhìn sang phía đó và nói tiếp:
     – Rất đơn giản. Chúng ta đều bị kiểm soát bởi những gã đó. – Levi chỉ hướng Ken và đồng bọn – Vì vậy quyết định là mù quáng và sai lầm. Tôi cũng đã từng giải thích rất nhiều, nhưng cuối cùng mọi người vẫn quyết định theo gã Ken. Mọi người đã sợ hãi…
     Levi như nói đúng vào sự yếu đuối thầm kín của những người dân trong làng này. Chắc hẳn ít nhiều họ đã từng bị mua chuộc hoặc bị làm cho sợ hãi bởi nhóm của Ken.
     – Đúng thế! – Rex cũng đứng ra lên tiếng – Chỉ duy có một số ít người như tôi và cậu Levi đây là chống lại thế lực của hắn. Chúng tôi đã từng bị lép vế… Nhưng hôm nay thì không!
     Tên Ken bắt đầu tỏ vẻ bực bội khi gã bị công kích như thế. Hai tên đồng bọn là Richard và Jason có dấu hiệu manh động. Levi lấy thế nên tranh thủ tiếp lời:
     – Hiện nay tôi đã xây dựng được một nhóm người đáng tin cậy. Gồm tôi, Rex, Drink, trưởng làng Sherir, và… James. Vì Sherir có 2 phiếu, nên chúng tôi đang sở hữu 6 phiếu bầu…
     – Ha ha! Ta tưởng trưởng làng đáng kính công minh lắm, hóa ra cùng bọn đểu cáng cả! – Ken cười khinh.
     Sherir cố tránh né. Levi khó chịu, James từ đằng sau nhắc nhở Levi tiếp tục.
     – Còn 11 người khác ở đây, chỉ cần có ít nhất 3 người nữa tin tưởng vào chúng tôi, thì chúng tôi sẽ có được 9 phiếu áp đảo 8 phiếu còn lại. Khi đó chúng ta có thể hợp sức để giải quyết vấn đề một cách công bằng nhất!
     Những người dân dường như đã hiểu được vấn đề Levi đang nói. Họ nhìn nhau quan sát thái độ của từng người một cách do dự.
     – Nhưng tại sao tôi phải tin vào các anh? – Owen nói.
     – Bởi vì… – James bước ra – Chúng tôi đã biết được ai là Ma Sói.
     Tiếng cười sang sảng vang dội của Ken vang lên khi câu nói của James kết thúc.
     – Như một trò đùa vô nghĩa! – Ken nói – Các ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin tưởng sao? Mọi người hãy nhìn xem… Một nhóm gồm những tên lố bịch. Một gã khách ngoại cực kỳ đáng nghi từ đâu đến, một tên nát rượu phá làng phá xóm, một gã thợ săn nóng tính chẳng nghe lời ai, một tên Levi hống hách tưởng mình biết tất cả, và một gã trưởng làng thiên vị… Tin sao? Đừng đùa ta chứ!
     – Đúng vậy! Rõ ràng tên James mới là kẻ giết người! – Marry gào lên – Các người theo phe tên ấy thì cũng là đồng bọn thôi!
     – Tốt lắm Marry, cô hiểu ra vấn đề rồi đấy… – Ken đắc ý.
     – Chính James cũng là người muốn cứu Willy vào sáng trước đó, mà ai cũng biết Willy chính là Ma Sói. Còn chối gì nữa? – Richard nói.
     Nhóm của Levi và James có hơi chùn xuống. Cho đến khi Rex lên tiếng:                  
     – Tin theo Ken chỉ có nước chết! Nếu ai đã từng phẫn nộ và bất mãn với gã, hãy theo chúng tôi. Chỉ cần 3 người nữa…
     Rex nói hơi lớn nên để lại sau đó vài giây im lặng. Rồi cất tiếng lên một giọng phụ nữ:
     – Tôi tin các anh…
     Mọi sự chú ý đổ dồn lên khi tiếng nói bé nhỏ của Alice.
     – Bởi vì tôi cũng biết ai là Ma Sói.
     – Alice, cô điên rồi! – Barton nói.
     – Không, hôm nay tôi sẽ nói tiếng nói của bản thân, và thành thật với chính mình. Vì chị Emily… và vì lương tâm của tôi. Có những chuyện mà bấy lâu nay tôi giấu kín, và tôi tin nhiều người cũng vậy. Từ lâu tôi đã nghi ngờ ông Owen…
     Owen giật mình nhẹ khi nghe nhắc đến mình.
     – Sáng nọ, ở quán ăn, tôi đã lén lút thấy ông bỏ thuốc mê vào đồ uống của Levi, khiến cho anh ấy không có mặt vào buổi sáng kế tiếp.
     Levi liền hiểu ra vấn đề. Alice tiếp tục.
     – Còn nữa, tôi cũng nghi ngờ việc chính là người đã chuốc độc chết Cleo vào buổi sáng thứ hai.
     – Chết tiệt! – Bà Emma hét lên – Thì ra chính ngươi đã giết cháu trai của ta à?
     – Thôi nào, Alice. – Owen nói – Tôi rất thông cảm cho cái chết của chị gái cô hôm nay, nhưng đừng nói bừa bãi và không bằng chứng như thế. Tôi lại nghĩ chính Emma mới là người đã giết chết Cleo. 
     – Mẹ nhà ngươi! – Emma chửi rủa – Đền mạng cho cháu trai của ta!
     – E hèm… Tôi thì lại khá là tin tưởng ông Owen. – Barton giải bày – Ông ấy là người phục vụ đồ ăn uy tín của làng này. Tôi và ông ấy đã trò chuyện nhiều về ai là Ma Sói. Bà Emma… bà có chối bỏ việc bà hay đi ra đi vào rừng nhiều lần khi trời sắp tối chứ?
     – Ta… ta chỉ… – Emma ngập ngùng.
     – Ngươi không có tư cách, Barton ạ! Ngươi mới chính là Ma Sói! – Rex nói lớn – Chính Barton ngày hôm qua đã hóa sói và xém giết chết James.
     – Chà… Thật vậy sao Rex? – Barton nói – Vậy hẳn ông đã đi ra ngoài buổi tối qua nhỉ?
     Rex bỗng trợn mắt nhìn.
     – Ông ấy đã đi ra ngoài. – Richard thêm vào.
     – Tôi đã nghe thấy tiếng súng bắn – Barton nói.
     – Đúng vậy, có tiếng súng đêm qua. – Owen gật đầu đồng ý với Barton.
     – Rex… – Ken nói trong lạnh lùng – Ông đã phạm luật!
     Bà Iris bỗng cười the thé đáng sợ như cách bà thường chứng kiến những tình huống thú vị… Rex đổ vài giọt mồ hôi khi mọi ánh mắt đang nhìn ông, James, Levi và Drink, lẫn trưởng làng không giấu được sự lo lắng. Vị tiên tri Katty thì vẫn đứng quan sát không động tĩnh. Đồng hồ đã điểm đúng 11 giờ trưa…
                                                                      ***
     Ngày hôm nay quả là kỳ lạ. James ngạc nhiên vì anh không còn là tâm điểm của cuộc tranh luận như trước đó nữa. Và hầu như không kết án anh mạnh mẽ như họ vẫn thường làm, thậm chí gã Ken kia cũng phớt lờ luôn anh. Hơn nữa, mọi người đang bắt đầu buộc tội nhau và nói nhiều điều che kín lâu nay của họ. Một tình trạng cực kỳ mâu thuẫn xảy ra, khiến người ta không thể không hoài nghi nhiều điều. Người bị hoài nghi lúc này nhất có lẽ là Rex, sai lầm của ông trong đêm qua đã buộc tội ông.
     – Chết thật! – Levi tức tối – Tôi đã bảo ông ấy không nên bắn vào hôm qua rồi mà, nhưng không kịp, đó là một phản xạ được rèn luyện của tay thợ săn.
     – Tình  huống tệ rồi. – James nói – Tôi thậm chí đang không biết ai là ai nữa, mọi người đang bị xáo trộn dữ dội. Alice có vẻ đã đứng về phía chúng ta, cần thêm 2 người nữa… Tôi thì không nghĩ Katty sẽ bỏ phiếu, như phản ứng của cô ấy rất bị động… Thế còn Nicholas thì sao?
     – Chịu rồi. Thằng bé ấy thuộc về Barton. Nó nghe lời hắn ghê gớm. Iris thì càng không, trừ khi chúng ta nghĩ thêm cách gì trao đổi với bà ấy. Emma thì có chút khả năng bênh phía ta, vì bà ấy đang bị chống lại bởi hai gã kia.
     – Tôi nghĩ cơ hội vẫn còn nhiều đấy Levi. Nghĩ mà xem, cho dù bà Emma không theo, chúng ta vẫn có 7 phiếu. Còn phía đối lập cũng chỉ có 7 phiếu từ Ken, Richard, Jason, Barotn, Owen và Nicholas, Marry. Vì Katty và Iris ở thế trung lập. – James phán đoán tình hình.
     – Đúng vậy đó James, bà Iris sẽ không bỏ phiếu… Bà ấy chưa từng làm vậy.
     – Tốt. Chúng ta có 7 phiếu và chắc chắn sẽ chọn một người… tên Barton. Còn ở phía đối lập, 7 phiếu kia không phải là từ cùng một đội, tôi nghĩ Barton và Owen không có liên hệ với Ken lắm. Vì vậy rất khó để 7 phiếu đối lập thắng chúng ta, nó sẽ bị phân tán vào nhiều đối tượng. Trường hợp xấu nhất chỉ có thể là hòa.
     – Drink? – Levi hỏi – Anh hiểu phải làm gì rồi chứ?
     – Ừm… Vâng, tôi biết rồi.
     Trong khi mọi người vẫn đang bàn luận lộn xộn. Trưởng làng cất tiếng thông báo.
     – Chỉ còn 15 phút nữa, mọi người hãy mau đưa ra quyết định!
     – Alice, hãy tin chúng tôi… Chọn Barton! – Levi nói lớn phía Alice đang đứng. Cô gái gật đầu đồng ý.
     – Bà Emma, chúng tôi tin tưởng bà! – James nói với Emma. Mặc dù bà ấy vẫn đang rất dè chừng anh, nhưng cũng không có vẻ chống đối – Và Katty, xin cô…
     Katty vẫn đứng đó không nói gì hơn, cố tình tránh ánh nhìn của James.
     – Mọi người hãy nghe tôi. Rex chính là kẻ giết người! – Ken hô lớn sau đó – Người của tôi đã xác nhận thấy hắn hóa thành Ma Sói!
     – Cái khốn gì thế? – Rex giận dữ.
     – Và chúng ta đã nghe thấy tiếng súng của hắn. – Richard nói – Dù bất kỳ lý do gì thì hành động ra ngoài ban đêm vẫn không thể chấp nhận!
     – Đó là “điều luật”! – Jason hùa theo.
     – Được rồi mọi người, tất cả đưa tay ra phía trước, khi tiếng chuông đồng hồ điểm hãy cùng lúc chỉ vào người mà mình chọn. Và người bị chọn nhiều nhất sẽ lên giàn treo!
     James, Levi, Rex, Drink và Alice nhìn nhau và cùng gật đầu. Ánh mắt của họ đầy sự quyết tâm. Trưởng làng Sherir tiến hành nghi thức phán xử…
     Con quạ réo lên một hồi rồi bay đi khuất trong tầm nhìn. Trên bầu trời, một đám mây lớn ghé ngang che mất ánh nắng, để lại một màn bóng râm mờ ảo dưới những con người bên dưới.
     Tiếng chuông báo vang vọng, 12 giờ đã đến… Tất cả đều đã có quyết định của bản thân.
     Đúng thật, Katty và Iris không hề chọn ai.
     Bà Emma chỉ về Owen.
     Có một người chỉ về hướng James, là Marry.
     Như dự đoán, có rất nhiều người chỉ vào Rex. Đó là: Ken, Richard, Jason, Owen, Barton, Nicholas – Tất cả 6 phiếu.
     Còn Barton… những người chỉ Barton bao gồm: James, Levi, Rex, Drink, Alice…
     Và Sherir, … trưởng làng Sherir,… đã không chọn ai cả…
                                                                ***
     Những “điều luật” trong làng này tồn tại, không phải ở dạng bất thành văn. Có một danh sách rõ ràng được ghi chép, và dán trên cái cây lớn nhất của làng này để nhắc nhở mọi người. Người tạo ra nó tên là Torar, với sự giúp đỡ của trưởng làng Sherir, và thông qua sự đồng ý của tất cả mọi người dân. Nó xuất phát từ tính hợp lý của hoàn cảnh, nơi mà vấn đề nảy sinh.
     Điều luật là chưa hề có ngoại lệ. Việc chống lại nó sẽ coi như xúc phạm đến sự an toàn của dân làng, và cần phải bị trừng trị…
     Vào buổi trưa này đây, có một người đang cố làm điều đó…
     Rex đưa nòng súng hướng về phía những kẻ đang mang dây thừng đến gần ông ta, khiến họ e ngại. Nhiều người trong số đó đã trang bị những vũ khí trên tay.
     – Thôi nào Rex. Ông đừng làm trò điên rồ… – Richard đứng trước mặt Rex, chuẩn bị cái công việc trói đối tượng mang lên giàn.
     – Thử một bước nữa xem… ta sẽ cho các ngươi chầu trời! – Rex đe dọa.
     – Rex! Hãy tôn trọng “điều luật”- Trưởng làng nói.
     – Tên phản bội… – Rex nhìn sang hướng Sherir và lùi dần trong khi vẫn tư thế ngắm bắn.
     – Bỏ súng xuống đi ông già ạ. Ông không thể chống lại tất cả người ở đây đâu. – Barton cầm liềm tiến đến gần.
     Rex đột ngột quay súng sang hướng phía Barton, hắn khựng lại.
     – Rex! Chấp nhận đi, chúng ta thua rồi… – James nói – Nhưng vẫn còn cơ hội để cứu sống ông trên giàn treo. Đừng phản kháng nữa!
     – Ta chắc chắn chết rồi James ạ. Số phiếu sẽ chẳng thể thay đổi vì ta cũng không có điều gì để nói. Bây giờ lên cái giàn treo kia thì mới là nhục, thà để ta giết một hay hai tên Ma Sói ác ôn này còn hơn.
     Người dân ngày càng tụ tập đông trước Rex. Rồi ngón tay to đùng của gã thợ săn bắt đầu bóp cò…
     – Không! – James la lớn.
     Một tiếng “bụp” vang lên. Gã thợ săn gây hỗn loạn buông súng và ngã quỵ. Từ đằng sau đó là Levi, đã ra tay đốn ngã kịp thời!
     – Chấp nhận “điều luật”, ông bạn già ạ… – Levi nói.
     Cơ thể bất tỉnh của Rex được vài người mang đi, trói thật chặt và treo trên chiếc giàn tử thần. Tiến trình vẫn được thực hiện đúng như thường lệ.
     Chiếc cổ của gã thợ săn kiêu hãnh lúc này đang đeo một sợi dây thừng to đùng, và bị phủ bởi bộ râu màu cam dày cộm. Rex vẫn đứng đó trong trạng thái hôn mê, nhờ vào Jason đang tì giữ. bên dưới mọi người đứng quan sát.
     – Thưa quý vị. – Trưởng làng nói – Có một chút rắc rối nhỏ đã xảy ra, nhưng chúng ta vẫn thực hiện đúng. Đáng lý ra ông Rex sẽ có một thời gian để tự biện hộ cho chính mình. Nhưng giờ ông ấy đã không còn tỉnh táo để nói được. Chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu trong vòng ít phút nữa… Như thường lệ, ai muốn cứu Rex thợ săn hãy đưa ngón tay cái lên, ngược lại, ai đồng ý để xử tử thì đưa ngón cái xuống.
     Mọi người bên dưới bắt đầu những tiếng bàn tán xôn xao.
     – Quá tệ rồi! – Drink hoang mang – Anh có nghĩ được cách nào khác không? Rex chết có nghĩa là số phiếu bầu của phe ta sẽ giảm xuống, và ngày mai, rồi ngày kia,… chúng ta sẽ không thể phản kháng!
     – Bình tĩnh nào Drink… Tôi đang nghĩ… – James nói.
     Từ xa Levi tiến tới, vẻ mặt lo lắng nói với James:
     – Không xong rồi James, tôi chẳng thể thuyết phục bà Emma bỏ phiếu cứu Rex được. Còn mụ điên Marry thì bảo rằng muốn treo ông ấy. Chúng ta chỉ có 5 phiếu, còn phe đối lập giờ đã tăng lên 7 phiếu!
     – Tức thật! Gã Sherir kia đã phản bội chúng ta… – Drink nói – Nếu gã chịu bỏ phiếu thì chúng ta đã thắng ngay từ lúc này rồi còn gì!
     James suy nghĩ một hồi… Rồi lao vào mở lối từ đám đông người, chen chúc cố gắng tiếp cận trưởng làng Sherir đang trên giàn kia.
     – Tại sao vậy Sherir?
     Sherir nhìn xuống James, rồi lại bước về phía trước giàn treo mà phớt lờ anh.
     – Nào mọi người, đã đến lúc! – Trưởng làng nói xuống dưới.
     – Sherir! Xin hãy cứu Rex! – James hét rất to.
     – Chết tiệt thật… – Levi nghiến răng.
     Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười đắc thắng của bè lũ Ken đang đứng tụ tập gần đó.
     – Tôi đếm từ 1 đến 3 và mọi người hãy bầu chọn cùng lúc… – Sherir nói giọng to khỏe.
     1…
     – Nghĩ đi nào, nghĩ đi… – James tự nói thầm với chính mình, nhưng lòng anh đang rất lo sợ.
     2…
     – Phải có cách nào đó chứ???… – James nhìn sang một hướng, rồi nhóm lên hy vọng khi thấy bà Iris cũng chuẩn bị bỏ phiếu!
     3!!!
     – Tôi sẽ đếm kết quả… – Trưởng làng nói – Tất cả là có 6 phiếu đồng ý cứu sống Rex… Khoan đã, bà Iris cũng bỏ phiếu cứu ư?
     Bà Iris đã đồng ý để cứu Rex, bà ta quay sang nhìn James với nụ cười đầy nham hiểm.
     – Nhưng rất tiếc. – Trưởng làng nói tiếp – Có đến 7 phiếu muốn xử tử…
     – Muộn rồi… – Levi nói trong sự tiếc nuối.
     – Rex… – James kêu tên gã thợ săn, đứng đó và nhìn con người bất tỉnh không nhận thức được mình sắp bị hành hình.
     Thời khắc đó mọi người biết giờ tử của tay thợ săn nóng nảy đã đến hồi kết thúc. Một người nữa lại ra đi, làm nền tảng cho cuộc chiến tiếp tục. Tên bặm trợn Jason thả người của Rex ra, để cơ thể lão tự đứng trụ ở đó, rồi hắn bước đến gần chiếc cần gạt và chuẩn bị mạnh tay kéo…
     – Dừng lại đã!
     Một tiếng nói vang lên từ xa, mọi người quay đầu lại nhìn…
     – Tôi… Bỏ phiếu cứu sống Rex!
     Bỏ phiếu, là cách thức quyết định sinh mạng con người trong ngôi làng này. Nó bắt đầu với ý định thể hiện tinh thần dân chủ, tự do của con người. Nhưng dần dần nó bị lợi dụng và quản lý theo nhiều cách. Từ cách thức đơn giản ấy, những sự phức tạp bắt đầu, khi các phe phái dần dần xuất Điều đáng chú ý quan tâm trong buổi sáng ngày hôm nay, có một điều khác thường dễ nhận thấy, đó là những tên cạnh tranh đối đầu – bè lũ của Ken, bỗng dưng khá im ắng. Nhưng dù gì kế hoạch cũng đã định sẵn, họ phải hành vi. Levi lên tiếng tiên phong : – Mọi người xin hãy nghe lời tôi nói. Đám đông quan tâm về phía Levi. – Cuộc đấu tranh với loài quỷ dữ vẫn liên tục, đó là điều không ai mong đợi. Đến thời gian này, từ góc nhìn của tôi, thì những nỗ lực của tất cả chúng ta là chưa đủ. Và thời hạn thì đang gần kề … Ngày ngày hôm qua tất cả chúng ta tưởng là đã đưa ra những quyết định hành động đúng đắn. Nhưng thực tiễn, tất cả chúng ta không hề có quyết định hành động gì cả ! – Lại cái lối kể dài dòng nữa rồi. – Richard lên tiếng – Ý anh là gì nói thẳng ra đi Levi. Levi nhìn sang phía đó và nói tiếp : – Rất đơn thuần. Chúng ta đều bị trấn áp bởi những gã đó. – Levi chỉ hướng Ken và đồng bọn – Vì vậy quyết định hành động là mù quáng và sai lầm đáng tiếc. Tôi cũng đã từng lý giải rất nhiều, nhưng sau cuối mọi người vẫn quyết định hành động theo gã Ken. Mọi người đã sợ hãi … Levi như nói đúng vào sự yếu ớt thầm kín của những người dân trong làng này. Chắc hẳn không ít họ đã từng bị mua chuộc hoặc bị làm cho sợ hãi bởi nhóm của Ken. – Đúng thế ! – Rex cũng đứng ra lên tiếng – Chỉ duy có 1 số ít ít người như tôi và cậu Levi đây là chống lại thế lực của hắn. Chúng tôi đã từng bị lép vế … Nhưng thời điểm ngày hôm nay thì không ! Tên Ken mở màn tỏ vẻ tức bực khi gã bị công kích như vậy. Hai tên đồng bọn là Richard và Jason có tín hiệu manh động. Levi lấy thế nên tranh thủ tiếp lời : – Hiện nay tôi đã kiến thiết xây dựng được một nhóm người đáng an toàn và đáng tin cậy. Gồm tôi, Rex, Drink, trưởng làng Sherir, và … James. Vì Sherir có 2 phiếu, nên chúng tôi đang sở hữu 6 phiếu bầu … – Ha ha ! Ta tưởng trưởng làng đáng kính công minh lắm, hóa ra cùng bọn đểu cáng cả ! – Ken cười khinh. Sherir cố tránh né. Levi không dễ chịu, James từ đằng sau nhắc nhở Levi liên tục. – Còn 11 người khác ở đây, chỉ cần có tối thiểu 3 người nữa tin cậy vào chúng tôi, thì chúng tôi sẽ có được 9 phiếu áp đảo 8 phiếu còn lại. Khi đó tất cả chúng ta hoàn toàn có thể hợp sức để xử lý yếu tố một cách công minh nhất ! Những người dân có vẻ như đã hiểu được yếu tố Levi đang nói. Họ nhìn nhau quan sát thái độ của từng người một cách chần chừ. – Nhưng tại sao tôi phải tin vào những anh ? – Owen nói. – Bởi vì … – James bước ra – Chúng tôi đã biết được ai là Ma Sói. Tiếng cười sang sảng vang dội của Ken vang lên khi câu nói của James kết thúc. – Như một trò đùa không có ý nghĩa ! – Ken nói – Các ngươi nghĩ tất cả chúng ta sẽ tin cậy sao ? Mọi người hãy nhìn xem … Một nhóm gồm những tên lố bịch. Một gã khách ngoại cực kỳ đáng nghi từ đâu đến, một tên nát rượu phá làng phá xóm, một gã thợ săn nóng tính chẳng nghe lời ai, một tên Levi hống hách tưởng mình biết tổng thể, và một gã trưởng làng thiên vị … Tin sao ? Đừng đùa ta chứ ! – Đúng vậy ! Rõ ràng tên James mới là kẻ giết người ! – Marry gào lên – Các người theo phe tên ấy thì cũng là đồng bọn thôi ! – Tốt lắm Marry, cô hiểu ra yếu tố rồi đấy … – Ken đắc ý. – Chính James cũng là người muốn cứu Willy vào sáng trước đó, mà ai cũng biết Willy chính là Ma Sói. Còn chối gì nữa ? – Richard nói. Nhóm của Levi và James có hơi chùn xuống. Cho đến khi Rex lên tiếng : – Tin theo Ken chỉ có nước chết ! Nếu ai đã từng phẫn nộ và bất mãn với gã, hãy theo chúng tôi. Chỉ cần 3 người nữa … Rex nói hơi lớn nên để lại sau đó vài giây tĩnh mịch. Rồi cất tiếng lên một giọng phụ nữ : – Tôi tin những anh … Mọi sự quan tâm đổ dồn lên khi lời nói nhỏ bé của Alice. – Bởi vì tôi cũng biết ai là Ma Sói. – Alice, cô điên rồi ! – Barton nói. – Không, ngày hôm nay tôi sẽ nói lời nói của bản thân, và thành thật với chính mình. Vì chị Emily … và vì lương tâm của tôi. Có những chuyện mà bấy lâu nay tôi giấu kín, và tôi tin nhiều người cũng vậy. Từ lâu tôi đã hoài nghi ông Owen … Owen giật mình nhẹ khi nghe nhắc đến mình. – Sáng nọ, ở quán ăn, tôi đã lén lút thấy ông bỏ thuốc mê vào đồ uống của Levi, khiến cho anh ấy không xuất hiện vào buổi sáng tiếp nối. Levi liền hiểu ra yếu tố. Alice liên tục. – Còn nữa, tôi cũng hoài nghi việc chính là người đã chuốc độc chết Cleo vào buổi sáng thứ hai. – Chết tiệt ! – Bà Emma hét lên – Thì ra chính ngươi đã giết cháu trai của ta à ? – Thôi nào, Alice. – Owen nói – Tôi rất thông cảm cho cái chết của chị gái cô ngày hôm nay, nhưng đừng nói bừa bãi và không dẫn chứng như thế. Tôi lại nghĩ chính Emma mới là người đã giết chết Cleo. – Mẹ nhà ngươi ! – Emma chửi rủa – Đền mạng cho cháu trai của ta ! – E hèm … Tôi thì lại khá là tin cậy ông Owen. – Barton giải bày – Ông ấy là người ship hàng món ăn uy tín của làng này. Tôi và ông ấy đã trò chuyện nhiều về ai là Ma Sói. Bà Emma … bà có chối bỏ việc bà hay đi ra đi vào rừng nhiều lần khi trời sắp tối chứ ? – Ta … ta chỉ … – Emma ngập ngùng. – Ngươi không có tư cách, Barton ạ ! Ngươi mới chính là Ma Sói ! – Rex nói lớn – Chính Barton ngày ngày hôm qua đã hóa sói và xém giết chết James. – Chà … Thật vậy sao Rex ? – Barton nói – Vậy hẳn ông đã đi ra ngoài buổi tối qua nhỉ ? Rex bỗng trợn mắt nhìn. – Ông ấy đã đi ra ngoài. – Richard thêm vào. – Tôi đã nghe thấy tiếng súng bắn – Barton nói. – Đúng vậy, có tiếng súng đêm qua. – Owen gật đầu đồng ý chấp thuận với Barton. – Rex … – Ken nói trong hờ hững – Ông đã vi phạm ! Bà Iris bỗng cười the thé đáng sợ như cách bà thường tận mắt chứng kiến những trường hợp mê hoặc … Rex đổ vài giọt mồ hôi khi mọi ánh mắt đang nhìn ông, James, Levi và Drink, lẫn trưởng làng không giấu được sự lo ngại. Vị tiên tri Katty thì vẫn đứng quan sát không động tĩnh. Đồng hồ đã điểm đúng 11 giờ trưa … * * * Ngày thời điểm ngày hôm nay quả là kỳ lạ. James kinh ngạc vì anh không còn là điểm trung tâm của cuộc tranh luận như trước đó nữa. Và phần nhiều không phán quyết anh can đảm và mạnh mẽ như họ vẫn thường làm, thậm chí còn gã Ken kia cũng phớt lờ luôn anh. Hơn nữa, mọi người đang khởi đầu buộc tội nhau và nói nhiều điều trùm kín lâu nay của họ. Một thực trạng cực kỳ xích míc xảy ra, khiến người ta không hề không không tin nhiều điều. Người bị không tin lúc này nhất có lẽ rằng là Rex, sai lầm đáng tiếc của ông trong đêm qua đã buộc tội ông. – Chết thật ! – Levi tức tối – Tôi đã bảo ông ấy không nên bắn vào trong ngày hôm qua rồi mà, nhưng không kịp, đó là một phản xạ được rèn luyện của tay thợ săn. – Tình huống tệ rồi. – James nói – Tôi thậm chí còn đang không biết ai là ai nữa, mọi người đang bị trộn lẫn kinh hoàng. Alice có vẻ như đã đứng về phía tất cả chúng ta, cần thêm 2 người nữa … Tôi thì không nghĩ Katty sẽ bỏ phiếu, như phản ứng của cô ấy rất bị động … Thế còn Nicholas thì sao ? – Chịu rồi. Thằng bé ấy thuộc về Barton. Nó nghe lời hắn ghê gớm. Iris thì càng không, trừ khi tất cả chúng ta nghĩ thêm cách gì trao đổi với bà ấy. Emma thì có chút năng lực bênh phía ta, vì bà ấy đang bị chống lại bởi hai gã kia. – Tôi nghĩ thời cơ vẫn còn nhiều đấy Levi. Nghĩ mà xem, mặc dầu bà Emma không theo, tất cả chúng ta vẫn có 7 phiếu. Còn phía trái chiều cũng chỉ có 7 phiếu từ Ken, Richard, Jason, Barotn, Owen và Nicholas, Marry. Vì Katty và Iris ở thế trung lập. – James phán đoán tình hình. – Đúng vậy đó James, bà Iris sẽ không bỏ phiếu … Bà ấy chưa từng làm vậy. – Tốt. Chúng ta có 7 phiếu và chắc như đinh sẽ chọn một người … tên Barton. Còn ở phía trái chiều, 7 phiếu kia không phải là từ cùng một đội, tôi nghĩ Barton và Owen không có liên hệ với Ken lắm. Vì vậy rất khó để 7 phiếu trái chiều thắng tất cả chúng ta, nó sẽ bị phân tán vào nhiều đối tượng người dùng. Trường hợp xấu nhất chỉ hoàn toàn có thể là hòa. – Drink ? – Levi hỏi – Anh hiểu phải làm gì rồi chứ ? – Ừm … Vâng, tôi biết rồi. Trong khi mọi người vẫn đang bàn luận lộn xộn. Trưởng làng cất tiếng thông tin. – Chỉ còn 15 phút nữa, mọi người hãy mau đưa ra quyết định hành động ! – Alice, hãy tin chúng tôi … Chọn Barton ! – Levi nói lớn phía Alice đang đứng. Cô gái gật đầu đồng ý chấp thuận. – Bà Emma, chúng tôi tin yêu bà ! – James nói với Emma. Mặc dù bà ấy vẫn đang rất dè chừng anh, nhưng cũng không có vẻ như chống đối – Và Katty, xin cô … Katty vẫn đứng đó không nói gì hơn, cố ý tránh ánh nhìn của James. – Mọi người hãy nghe tôi. Rex chính là kẻ giết người ! – Ken hô lớn sau đó – Người của tôi đã xác nhận thấy hắn hóa thành Ma Sói ! – Cái khốn gì thế ? – Rex khó chịu. – Và tất cả chúng ta đã nghe thấy tiếng súng của hắn. – Richard nói – Dù bất kể nguyên do gì thì hành vi ra ngoài đêm hôm vẫn không hề đồng ý ! – Đó là ” điều luật ” ! – Jason hùa theo. – Được rồi mọi người, toàn bộ đưa tay ra phía trước, khi tiếng chuông đồng hồ đeo tay điểm hãy cùng lúc chỉ vào người mà mình chọn. Và người bị chọn nhiều nhất sẽ lên giàn treo ! James, Levi, Rex, Drink và Alice nhìn nhau và cùng gật đầu. Ánh mắt của họ đầy sự quyết tâm. Trưởng làng Sherir triển khai nghi thức phán xử … Con quạ réo lên một hồi rồi bay đi khuất trong tầm nhìn. Trên khung trời, một đám mây lớn ghé ngang che mất ánh nắng, để lại một màn bóng râm mờ ảo dưới những con người bên dưới. Tiếng chuông báo vang vọng, 12 giờ đã đến … Tất cả đều đã có quyết định hành động của bản thân. Đúng thật, Katty và Iris không hề chọn ai. Bà Emma chỉ về Owen. Có một người chỉ về hướng James, là Marry. Như Dự kiến, có rất nhiều người chỉ vào Rex. Đó là : Ken, Richard, Jason, Owen, Barton, Nicholas – Tất cả 6 phiếu. Còn Barton … những người chỉ Barton gồm có : James, Levi, Rex, Drink, Alice … Và Sherir, … trưởng làng Sherir, … đã không chọn ai cả … * * * Những ” điều luật ” trong làng này sống sót, không phải ở dạng bất thành văn. Có một list rõ ràng được ghi chép, và dán trên cái cây lớn nhất của làng này để nhắc nhở mọi người. Người tạo ra nó tên là Torar, với sự trợ giúp của trưởng làng Sherir, và trải qua sự đồng ý chấp thuận của tổng thể mọi người dân. Nó xuất phát từ tính hài hòa và hợp lý của thực trạng, nơi mà yếu tố phát sinh. Điều luật là chưa hề có ngoại lệ. Việc chống lại nó sẽ coi như xúc phạm đến sự bảo đảm an toàn của dân làng, và cần phải bị trừng trị … Vào buổi trưa này đây, có một người đang cố làm điều đó … Rex đưa nòng súng hướng về phía những kẻ đang mang dây thừng đến gần ông ta, khiến họ quan ngại. Nhiều người trong số đó đã trang bị những vũ khí trên tay. – Thôi nào Rex. Ông đừng làm trò điên rồ … – Richard đứng trước mặt Rex, chuẩn bị sẵn sàng cái việc làm trói đối tượng người dùng mang lên giàn. – Thử một bước nữa xem … ta sẽ cho những ngươi chầu trời ! – Rex rình rập đe dọa. – Rex ! Hãy tôn trọng ” điều luật ” – Trưởng làng nói. – Tên phản bội … – Rex nhìn sang hướng Sherir và lùi dần trong khi vẫn tư thế ngắm bắn. – Bỏ súng xuống đi ông già ạ. Ông không hề chống lại tổng thể người ở đây đâu. – Barton cầm liềm tiến đến gần. Rex bất ngờ đột ngột quay súng sang hướng phía Barton, hắn khựng lại. – Rex ! Chấp nhận đi, tất cả chúng ta thua rồi … – James nói – Nhưng vẫn còn thời cơ để cứu sống ông trên giàn treo. Đừng phản kháng nữa ! – Ta chắc như đinh chết rồi James ạ. Số phiếu sẽ chẳng thể đổi khác vì ta cũng không có điều gì để nói. Bây giờ lên cái giàn treo kia thì mới là nhục, thà để ta giết một hay hai tên Ma Sói ác ôn này còn hơn. Người dân ngày càng tụ tập đông trước Rex. Rồi ngón tay to đùng của gã thợ săn mở màn bóp cò … – Không ! – James la lớn. Một tiếng ” bụp ” vang lên. Gã thợ săn gây hỗn loạn buông súng và ngã quỵ. Từ đằng sau đó là Levi, đã ra tay đốn ngã kịp thời ! – Chấp nhận ” điều luật “, ông bạn già ạ … – Levi nói. Cơ thể ngất xỉu của Rex được vài người mang đi, trói thật chặt và treo trên chiếc giàn tử thần. Tiến trình vẫn được triển khai đúng như thường lệ. Chiếc cổ của gã thợ săn tự tôn lúc này đang đeo một sợi dây thừng to đùng, và bị phủ bởi bộ râu màu cam dày cộm. Rex vẫn đứng đó trong trạng thái hôn mê, nhờ vào Jason đang tì giữ. bên dưới mọi người đứng quan sát. – Thưa quý vị. – Trưởng làng nói – Có một chút ít rắc rối nhỏ đã xảy ra, nhưng tất cả chúng ta vẫn triển khai đúng. Đáng lý ra ông Rex sẽ có một thời hạn để tự biện hộ cho chính mình. Nhưng giờ ông ấy đã không còn tỉnh táo để nói được. Chúng ta sẽ triển khai bỏ phiếu trong vòng ít phút nữa … Như thường lệ, ai muốn cứu Rex thợ săn hãy đưa ngón tay cái lên, ngược lại, ai đồng ý chấp thuận để xử tử thì đưa ngón cái xuống. Mọi người bên dưới mở màn những tiếng buôn chuyện rối loạn. – Quá tệ rồi ! – Drink sợ hãi – Anh có nghĩ được cách nào khác không ? Rex chết có nghĩa là số phiếu bầu của phe ta sẽ giảm xuống, và ngày mai, rồi ngày kia, … tất cả chúng ta sẽ không hề phản kháng ! – Bình tĩnh nào Drink … Tôi đang nghĩ … – James nói. Từ xa Levi tiến tới, vẻ mặt lo ngại nói với James : – Không xong rồi James, tôi chẳng thể thuyết phục bà Emma bỏ phiếu cứu Rex được. Còn mụ điên Marry thì bảo rằng muốn treo ông ấy. Chúng ta chỉ có 5 phiếu, còn phe trái chiều giờ đã tăng lên 7 phiếu ! – Tức thật ! Gã Sherir kia đã phản bội tất cả chúng ta … – Drink nói – Nếu gã chịu bỏ phiếu thì tất cả chúng ta đã thắng ngay từ lúc này rồi còn gì ! James tâm lý một hồi … Rồi lao vào mở lối từ đám đông người, rậm rạp cố gắng nỗ lực tiếp cận trưởng làng Sherir đang trên giàn kia. – Tại sao vậy Sherir ? Sherir nhìn xuống James, rồi lại bước về phía trước giàn treo mà phớt lờ anh. – Nào mọi người, đã đến lúc ! – Trưởng làng nói xuống dưới. – Sherir ! Xin hãy cứu Rex ! – James hét rất to. – Chết tiệt thật … – Levi nghiến răng. Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười đắc thắng của bè lũ Ken đang đứng tụ tập gần đó. – Tôi đếm từ 1 đến 3 và mọi người hãy bầu chọn cùng lúc … – Sherir nói giọng to khỏe. 1 … – Nghĩ đi nào, nghĩ đi … – James tự nói thầm với chính mình, nhưng lòng anh đang rất lo âu. 2 … – Phải có cách nào đó chứ ? ? ? … – James nhìn sang một hướng, rồi nhóm lên kỳ vọng khi thấy bà Iris cũng chuẩn bị sẵn sàng bỏ phiếu ! 3 ! ! ! – Tôi sẽ đếm hiệu quả … – Trưởng làng nói – Tất cả là có 6 phiếu chấp thuận đồng ý cứu sống Rex … Khoan đã, bà Iris cũng bỏ phiếu cứu ư ? Bà Iris đã đồng ý chấp thuận để cứu Rex, bà ta quay sang nhìn James với nụ cười đầy nham hiểm. – Nhưng rất tiếc. – Trưởng làng nói tiếp – Có đến 7 phiếu muốn xử tử … – Muộn rồi … – Levi nói trong sự hụt hẫng. – Rex … – James kêu tên gã thợ săn, đứng đó và nhìn con người bất tỉnh nhân sự không nhận thức được mình sắp bị hành hình. Thời khắc đó mọi người biết giờ tử của tay thợ săn nóng nảy đã đến hồi kết thúc. Một người nữa lại ra đi, làm nền tảng cho đại chiến liên tục. Tên bặm trợn Jason thả người của Rex ra, để khung hình lão tự đứng trụ ở đó, rồi hắn bước đến gần chiếc cần gạt và sẵn sàng chuẩn bị mạnh tay kéo … – Dừng lại đã ! Một lời nói vang lên từ xa, mọi người quay đầu lại nhìn … – Tôi … Bỏ phiếu cứu sống Rex ! Bỏ phiếu, là phương pháp quyết định hành động sinh mạng con người trong ngôi làng này. Nó khởi đầu với dự tính biểu lộ ý thức dân chủ, tự do của con người. Nhưng từ từ nó bị tận dụng và quản trị theo nhiều cách. Từ phương pháp đơn thuần ấy, những sự phức tạp khởi đầu, khi những phe phái từ từ xuất 1 2 »

Loading …

lacphong lacphong – Lạc Phong

Tài Khoản: 3784 điểm   [Nữ]

Cấp 6 KTer Siêu Nhân – VIP
Có 0 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 17   ↡↡↡↡↡
Thời Gian: Thứ 3, 28/07/2020, 11:43
Gửi Tin Nhắn Đến lacphong
List Truyện Của lacphongThứ 3, 28/07/2020, 11 : 43

Kỳ 14: Lời tự thú
Chương trước Chương sau

     Ngồi bên chiếc bàn chất đầy sách, ở giữa thư viện sang trọng và rộng lớn nhưng vắng người, James cặm cụi trong ánh sáng của những chùm đèn lộng lẫy treo dưới nóc nhà cao vút. Anh đang cố tìm một thông tin thất lạc nào đó mà anh cũng không nhớ nó là gì, chỉ một cảm giác mơ hồ trong tâm trí. Cánh cửa đột ngột mở ra, một ông lão mặc áo sơ mi gọn gàng, đeo chiếc kính dày, trên tay chống một chiếc gậy dài.
     – Tôi biết cậu đang ở đây mà James. Có tin vui cho cậu đây!
     – Ôi… Giáo sư Albert. – James đứng dậy chào đón quý ông  – Thật là vinh hạnh quá! Cảm ơn ông đã giới thiệu cho tôi về thư viện này, đây quả thật là một nơi lý tưởng để nghiên cứu…
     – Về trăng?
     – Vâng. Chỉ còn vài tháng nữa là tới buổi thuyết trình lớn nhất của tôi. Nhưng có điều gì đó còn thiếu sót trong hệ thống lý luận này.
     Ông lão tiến đến gần cạnh bàn, quan sát những chồng sách James đang bày ra. Ông với tay và đột ngột gấp lại một cuốn sách đang đọc dở.
     – James… Đừng làm một “nhà khoa học trên ghế sa-lông”. Có những thứ mà không sách vở nào từng ghi chép. Nếu muốn có thành tựu vượt trội, cậu cần phải đi…
     – Đi đâu cơ?
     – Đây… – Ông lão lấy ra một tấm giấy vải được cuộn tròn – Chính ta cũng không chắc chắn, nhưng đây là cơ hội.
     – Đây là…? – Ánh mắt James mở to khi lật ra tấm bản đồ như có điều gì đó chói rọi vào khuôn mặt anh.
     James nhìn một hồi lâu như có ma lực nào đó thu hút và chiếm lấy tâm trí. Rất nhiều hình ảnh kỳ lạ được vẽ bên trong tự nhiên làm cho anh thấy hoa mắt, mất một lúc mới có thể dứt ra được.
     – Cón chiếc khuy hình mặt trăng này, thưa giáo sư?
     Nhìn trở lại, James thấy vị giáo sư đã mở cánh cửa và chuẩn bị bước ra.
     – Giáo sư?
     James cố với lấy, nhưng anh càng hoa mắt hơn, không gian bắt đầu trở nên méo mó…
     – Giáo sư!!!
                                                                          ***
     Mở mắt ra, James thấy mình đang ở trong một ngôi nhà nhỏ, có nhiều lửa đun tanh tách gần đó.
     – Anh dậy rồi đó à?
     – Frank? – Nhìn từ phía kia là Frank đang nhóm củi để đun nước – Anh tỉnh từ hồi nào vậy? 
     – Chà… Anh vẫn còn mơ ngủ à? Sáng nay tôi vừa kịp thời đến tham gia cuộc bỏ phiếu, nhớ chứ? Còn đây là nhà của Rex thợ săn. Ông ấy và Levi đã ra ngoài có chút việc.
     – Chậc… – James đưa tay chụp lấy trán – Tôi nhớ rồi… Tôi vừa có một giấc mơ về những điều quá khứ. Hình như tôi quên điều gì đó… Bây giờ là mấy giờ rồi?
     Cánh cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào trong, James đưa tay lên trước mặt che bớt chút ánh sáng mà anh chưa kịp thích nghi. Drink bước vào trên tay là hai con gà đã bị trói chặt.
     – Xem tôi mang gì về này các anh bạn!
     – Cái gì? Anh lại ăn trộm gà của Marry nữa ư Drink? Cô ta sẽ giết anh! – Frank nói lớn.
     – Uầy uầy, đừng đùa chứ Frank.Tôi đã hoàn lương rồi, không tin thì hỏi James mà xem. Đây là chút ít tiền của tôi có trước đó… E hèm, không trong sạch cho lắm, nhưng đây là đồ tôi mua đường đường chính chính đấy.
     Frank lắc đầu ngao ngán rồi lại tiếp tục đun nước. Trong khi Drink thì lủi ra đằng sau nhà để lo việc mổ xẻ.
     – Tôi đoán là tầm giữa trưa? – James nói.
     – Khoảng đó. Anh ngủ hơi lâu đấy James ạ. Chắc tại nhiều đêm anh không ngon giấc chứ? Tôi thì li bì mấy ngày nay nên giờ cảm thấy tỉnh táo ghê gớm ha ha.
     – Làm sao có thể ngủ được khi mà…
     Mặt James bỗng trở nên buồn rượi. Khi không nhận được hồi âm, Frank mới quay lại nhìn, rồi tiến tới gần đặt tay lên vai James.
     – Này thủ lĩnh…
     – Thủ lĩnh ư? – James ngước nhìn.
     – Đúng vậy, từ giờ chúng tôi sẽ coi anh như thủ lĩnh. Tôi nợ anh một mạng sống. Và còn hơn thế nữa, anh mang đến hy vọng cho ngôi làng này, anh mang sự gắn kết cho mọi người.
     – Ừm, cảm ơn các anh. Có lẽ giấc mơ vừa rồi vẫn đang ám ảnh tôi. Tôi chỉ đang nghĩ về gia đình của mình. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ về lại với họ.
     Tôi cũng có gia đình mà. Mẹ tôi… và các con tôi ở nơi kia đang chờ…
     Cả hai nhìn nhau và cùng gật đầu đồng ý. Họ không để ý rằng đã có hai người vào nhà lúc nào không hay.
     – Nào. Nhiều thứ để nói rồi đấy! – Tiếng của Levi khi đang tháo đôi giày to của mình ra, xếp ngay ngắn gần cửa nhà.
     – Tôi cảm thấy dơ bẩn khi đi trong nhà của lão ấy. – Ông Rex hùng hồn.
     – Này Frank, lấy hộ tôi ít nước sôi! – Giọng của Drink vang từ đằng sau nhà.
     – Kìa. Hai người đã làm lành rồi à? – Rex giễu cợt.
     – Gì chứ? – Frank hằn giọng nói trong khi đang bắt xuống ấm nước đun, rồi vội chạy đi – Vì hai con gà thôi!
     Cả bọn cười phá lên một hồi. Khuôn mặt niềm nở. Đó là một buổi trưa yên ả và thanh bình…
                                                                                      ***
     Sau buổi phán xử sáng nay, dân làng đã bị chia cắt rõ rệt. Những mâu thuẫn ngầm bắt đầu xảy ra, khiến cho việc sinh hoạt với nhau trở nên căng thẳng hơn giữa một số người. Nhưng nơi nào có sự chia cắt thì nơi đó có sự đoàn kết giữa các phe phái. Cô lập tạo ra kẻ thù, kẻ thù tạo ra đồng đội, nhưng đáng sợ nhất là khả năng kẻ thù nằm trong số đồng đội…

     Kết thúc buổi ăn no nê và quây quần thoải mái, nhóm người trong nhà bắt đầu nói chuyện với nhau.
     – Tôi và Rex vừa ghé qua nhà của lão Sherir – Levi nói.
     – Con chuột nhắt! – Rex đập tay xuống bàn làm chiếc dĩa gần đó nảy leng keng.
     – Lão đóng cửa, không chịu tiếp chuyện. – Levi giải thích.
     – Chúng ta đã tin tưởng lão thế mà! – Drink bực dọc theo.
     James nghĩ ngợi rồi nói.
     – Theo ý kiến tôi… Có thể trưởng làng có lý do riêng. Ít ra ông ấy cũng không chọn bỏ phiếu chống đối chúng ta.
     – Tức thật! Tại vì lão mà ta chịu mang nhục. Đừng để Rex ta gặp lại con chuột đó!
     – Bình tĩnh nào Rex. – Levi nói – Tôi nghĩ James có lý. Vì việc trưởng làng bỏ phiếu theo phe ta thì có vẻ quá thiên vị.
     – Đúng vậy. – James đáp – Đó sẽ là một khó xử với chức danh trưởng làng. Sự công bằng và uy nghiêm của ông ấy sẽ bị đánh mất, tiếng nói của ông sẽ không còn trọng lượng vfa việc quản lý sẽ trở nên khó khăn. “Điều luật” có thể bị phá vỡ…
     – Nhưng ông ấy chỉ cần giải thích điều đó, đằng này lại đóng cửa không nhìn mặt. – Rex nói.
     – Dù gì thì… Chúng ta đã mất đi một đồng đội. Số phiếu của chúng ta đã giảm. – Drink nói.
     Cả bọn nhìn nhau một hồi.
     – Thời gian tới sẽ rất khó khăn… Sáng nay quả là một điều may mắn kỳ diệu. Nếu không nhờ bà Iris và Frank kịp thời tỉnh dậy thì không biết giờ này chúng ta thê thảm cỡ nào nữa. – James phân tích.
     – Liệu bà Iris… có chịu về phe ta không? – Drink nói.
     – Không. – Levi nói – Đừng hợp tác với người như bà ấy. Thực tế là chúng ta cần nhiều người để thắng các cuộc bỏ phiếu ban ngày, nhưng nên nhớ là số người tham gia càng đông thì…
     – Khả năng “chúng” trà trộn càng cao. – James tiếp lời. Levi gật đầu.
     – Thì ra là như vậy! – Drink vỡ lẽ.
     – Thật là một mâu thuẫn. – Rex nói – Bởi vậy chúng ta phải chọn người cho thật kỹ.
     Rex đưa tay quệt một đường trên miệng sau khi làm một hơi rượu dài. Trên bàn chén dĩa thức ăn vẫn còn chưa được dọn dẹp. Tiếng mở cửa, Frank từ ngoài bước vào.
     – Sao rồi Frank? – Levi hỏi.
     – Mẹ tôi vẫn ổn. Cũng may là kể từ ngày tôi bị ngất đi, bà Emma thay tôi chăm sóc cho bà ấy.
     – Bà ấy bị làm sao vậy? – James hỏi.
     Bà Pearl bị liệt người không di chuyển được, nói chuyện cũng rất khó khăn. – Drink nói – Cả làng này ưu ái cho bà ấy không cần bỏ phiếu hay bị bỏ phiếu.
     – Nếu… – James nghĩ ngợi trong khi nói – Bà ấy có thể hồi phục, chúng ta sẽ có thêm một phiếu?
     Mọi người nhìn nghi ngại khi James nói câu ấy.
     – Ừm… Về lý thuyết thì bà ấy vẫn có thể tham gia. – Rex nói
     – Nhưng bệnh của mẹ tôi cũng khó…
     Bỗng mọi người theo phản xạ trở nên khó chịu, khi nghe thấy tiếng nói của một gã chẳng thể ưa được.
     – Xem kìa, lũ Ma Sói đang bàn bạc gì đó bên trong này! Tối nay các người lại chọn để giết ai đây?
     Đó là Ken bước từ bên ngoài vào, theo sau vẫn là hai tên tay sai Richard và Jason.
     – Bước vào nhà của Rex ta mà không xin phép ư? Ngươi hẳn chán sống rồi! – Rex nói.
     – Nào nào, lão già gân. – Jason lên tiếng – Ông lại định giở trò bạo lực với chúng tôi nữa sao?
     – Lần này có chủ nhân Ken ở đây, ta không sợ đâu! – Richard nói theo.
     Mọi người trong nhà có động thái chuẩn bị hành động.
     – Thôi. – Ken ra dấu hiệu cản Jason lại – Ta không gây sự ở đây. Ta đến đây theo lệnh kiểm soát của trưởng làng về việc Daisy mất tích. Các ngươi không giấu con bé ở đâu chứ?
      Chợt James giật mình, nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra cho Daisy. Vì nghĩ lại thì nó cũng đã biết ai là Ma Sói. Nếu điều này đến tai kẻ xấu thì chuyện sẽ không thể tốt đẹp được. James cảm thấy hối hận và đã không dặn dò kĩ con bé.
     – Không có ai ở đây ngoài những tên bặm trợn tự tiện xông vào nhà người khác đâu, Ken ạ. – Frank nói hằn học.
     – Ồ, Frank kia ư?Lúc nãy ta vừa ghé qua nhà cậu. Hình như Emma nói bà lão đang thổ huyết rất nặng đấy.
     – Cái gì? Tôi vừa rời khỏi đó mà! – Frank tái mặt khi nghe tin đó và vội chạy đi mất.
     – Ha ha. Đúng là thứ dễ tin người. – Jason cuời nhạo.
     Cả bọn Ken cũng bắt đầu cười khì. Tay của Rex hẳn cũng đã nắm rất chặt, nhưng Levi ra dấu hiệu kiềm chế ông.
     – Chúng tôi không có giữ người, ông có thể đi được rồi. – Levi nói.
     – Đương nhiên, chẳng có gì trong căn nhà hôi hám này khiến ta muốn ở lại cả. – Ken trả lời – Còn một điều nữa, ta thông báo rằng từ giờ ông Rex sẽ coi như mất quyền bỏ phiếu, vì tội mà ông đã gây ra khi quấy rối “điều luật”.
     – Cái gì? – Nhiều người phía kia đồng thanh.
     – Ai cho các ngươi quyền quyết định? – Levi hỏi nhanh.
     – Đã được thông qua. Chúng ta có nhiều người hơn, vì vậy chúng ta thông qua. Vẫn chưa hợp lý à? – Ken đáp.
     Sắc mặt mọi người lo lắng khi cảm thấy bị yếu thế nhanh chóng. Lão Ken lườm mắt về phía James nhanh, sau đó cùng đồng bọn bước ra khỏi căn nhà.
     – Tệ thật. Bây giờ khó khăn càng thêm khó khăn – Drink lo lắng thấy rõ.
     – Đừng lo. – James lên giọng trấn an – Thậm chí nếu Rex không được bỏ phiếu, ông ấy vẫn có thể giúp chúng ta nhiều điều. Bây giờ cần phải làm, đó chính là tìm thêm người tin tưởng. Chúng ta nên tận dụng thời gian buổi sáng này tìm kiếm thêm nhiều thông tin, thuyết phục mọi người. Và nhớ cẩn trọng với hành tung của Ken và đồng bọn.
     Mọi người nhìn James và gật đầu tán đồng.
     – Vậy tôi sang nhà của Frank xem tình hình của mẹ anh ta trước. – Levi nói.
     – Ta sẽ vào rừng một chốc, nếu có gì ta sẽ nói lại sau. – Rex vác cây súng lên lưng và đứng dậy.
     – Còn tôi, chắc sẽ đến quán rượu của Owen… – Drink xách túi lên – Ấy ấy, đừng có nhìn tôi như vậy… Dì gì đó cũng là nơi dễ tìm kiếm thông tin nhất, đúng chứ?
     – Ha ha, chúng tôi đã nói gì đâu nào Drink! – Levi trêu đùa đập vào vai của Drink.
                                                                      ***
     Kể từ khi vụ việc xảy ra, việc sinh hoạt ban ngày của mỗi người chỉ hạn chế ở mức tối thiểu. Những hoạt động vui chơi được thay thế bằng việc dò hỏi tin tức, thiết lập đồng minh, mua chuộc, hối lộ, và nhiều trò khác nữa nhằm củng cố thế lực và sự an toàn cho bản thân. Thế nhưng, công việc vẫn là công việc, đôi khi chỉ có làm việc thì người ta mới có thể quên đi những điều khủng khiếp đang tồn tại.
    Hướng Nam của ngôi làng có một chiếc giếng cũ đã phủ rong rêu, ở đó cô gái Alice thường hay đi lấy nước mỗi trưa hè. Trước đây có chị cô cùng giúp nhưng giờ đã đi rồi. Cô bé tóc vàng xinh xắn vẫn thường theo chân cô hát vu vơ, nhảy nhót thì vẫn biệt tăm. Tội cho cô gái trẻ mất cả hai người thân chỉ trong một buổi sáng…
     – Chào cô, Alice.
     Alice đặt nhẹ xô nước xuống, nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
     – Anh cần gì, James?
     – Chúng ta sẽ nhẹ nhàng được chứ? – James bước tới gần với thái độ thân thiện.
     – Được. Hãy xem tôi như đồng minh của anh.
     – Cảm ơn cô Alice! Hãy để tôi giúp cô… – James nắm lấy tay xách của một xô nước gần đó.
     – Không cần đâu, đó là công việc của tôi.
     James bỏ xô nước ra. Và ngồi lên chiếc giếng để bắt đầu câu chuyện.
     – Chỗ đó… – Alice chỉ tay.
     – Chiếc giếng này? – James nhìn theo hướng Alice chỉ.
     – Chiếc giếng này đã tồn tại trước khi chúng tôi đến ngôi làng này.
     – Vậy nên nó cũ như thế? 
     – Người ta đồn rằng… Từng có một con sói đã nhảy vào đó để ẩn nấp, rồi bị dân làng giết chết.
     James chợt rùng mình và nhảy ra xa giếng.
     – Tại sao họ lại giết nó? – James hỏi.
     – Người dân tin rằng nó là một con Ma Sói. Vì nó đã giết rất nhiều người…
     – Đáng sợ thật!
     – Họ treo xác con sói lên và diễu hành trong căm phẫn. Họ thực hiện các nghi thức ngăn chặn sự trở lại báo thù của nó.
     – Thật là…
     – Ha ha ha! – Tự nhiên Alice che miệng lại và cười trông rất quái dị – Đừng lo, nó chỉ là một câu chuyện thôi. Tôi là người thích kể chuyện mà!
     James đứng chờ cho Alice thôi điệu cười của mình. Alice dịu một hồi rồi nói.
     – Anh rất là may mắn đó James ạ.
     – Tại sao chứ?
     Alice chống tay lên miệng giếng rồi ngồi lên đó.
     – Anh đã được cứu sống…
     – Cái gì? 
     – Không chỉ một lần mà nhiều lần…
     – Lúc nào cơ? Xin lỗi Alice… Tôi chưa hiểu ý cô lắm, cô có thể…
     – Đêm hôm qua…
     James bất ngờ khi Alice nói điều ấy, rồi ký ức anh lùi lại những gì xảy ra đêm hôm qua khi anh chạm trán với lũ Ma Sói.
     – Vậy là… Cô đã thấy rồi à. Alice?
     – Anh đã có thể chết rồi… Nhưng rồi có người ra tay giúp đỡ anh. Lúc đó có đến hai con Ma Sói đúng chứ?
     – Thật kinh ngạc đúng không? Tôi không ngờ lại có một con Ma Sói khác xuất hiện và đối đầu với kẻ thù của tôi. Nhưng con Ma Sói kia trông rất khác…
     – Bộ lông màu trắng?
     – Đúng thế. Trông khá oai vệ.
     – Oai vệ ư? Không đâu… Nó là  loài Ma Sói bị nguyền rủa. Nó bị xua đuổi khỏi thị tộc của chính mình. Một con Ma Sói đã tấn công và giết chết một Ma Sói đồng bọn, vì vậy nó bị nguyền rủa dẫn đến màu lông và mắt bị thay đổi. Như một hình phạt, Ma Sói Trắng phải sống xa lánh cộng đồng và chịu nhiều thiệt thòi. Nó là sự cô độc phủ bên ngoài vẻ kiêu hãnh của nó…
     – Wow! Làm sao cô biết những điều này vậy Alice?
     – Bởi vì…
     Alice nhìn thẳng vào James, và bước tới gần.
     – Tôi chính là nó… Ma Sói Trắng…
     Tiếng chuông nhà thờ vang lên vài hồi, báo hiệu một buổi xế chiều đã đến. James nhìn về phía mặt trời đang lặn đằng sau hàng cây kia, trước đó là bóng dáng khuất nắng của một cô gái với ánh mắt bí hiểm đang chờ đợi phản ứng từ anh…
                                                                    ***
     “Xoảng!” – một tiếng vỡ đồ vang lên. Đó là tiếng rơi vỡ của một chiếc cốc từ trên bàn xuống bên trong nhà của Frank.
     – Sao thế Frank? – Levi hỏi.
     – À không… chắc là tôi chưa tỉnh hẳn, cơ thể tôi vẫn còn khá ê buốt.
     – Trưa nay anh không lên rừng lấy củi à?
     – Ừ, không. – Frank thu dọn những mảnh cốc vỡ rồi bỏ vào thùng rác bên trong nhà – Mẹ của tôi cũng đỡ hơn rồi. Có lẽ tôi nên dành thời gian cho bà nhiều hơn.
     Levi bước tới ngồi xuống, rót trà và nhâm nhi. Frank nhìn Levi một hồi, rồi nói:
     – Levi?
     – Tôi đây, có chuyện gì thế?
     – Anh…
     Levi quay lại nhìn Frank.
     – Nào… có chuyện gì anh cứ nói. Ở đây chỉ có tôi và anh.
     – Tôi sẽ nói điều này, anh hứa không được nói với ai chứ?
     – Tôi hứa.
     – Có chuyện này tôi nghi ngờ từ lâu…
    Frank bước tới gần bàn và bắt đầu nói chuyện…
     Trong khi họ đang chuẩn bị thảo luận vấn đề gì đó thì có người xộc cửa xông vào. Đó là James, vội bước tới cắt ngang và giải thích mọi chuyện, về việc Alice tự nhận mình là Ma Sói Trắng và cô muốn hợp tác cùng với đội của James.
     Cả ba người cùng ngồi đó trao đổi, cho đến khi Drink và Rex đều trở về và cung cấp thêm những thông tin họ thu thập được vào buổi trưa nay…
                                                                ***
     Ánh trăng mờ mờ ảo ảo, vừa thực vừa không thực… Nhìn từ dưới lên qua những cành cây nhọn dài, tựa như cái ngón tay của một mụ phù thủy đang vươn ra thâu tóm cả nền trời. Chút sương gió từ đâu đó phủ xuống như mây mờ, như một mê hồn trận của một thứ ma thuật quái quỷ nào đó.
     Trong màn đêm tĩnh mịch, ngôi làng trở nên huyền bí hơn. Bóng dáng ai đó thấp thoáng đằng sau tấm màn che cửa sổ, chiếc đèn dầu bỗng vụt tắt để lại sự sự đen ngóm bên trong ngôi nhà. Ai biết được rằng liệu người đó đã đi ngủ chưa? Âm thanh sột soạt từ các bụi rậm lác đác, dễ gây liên tưởng có sự gì đó đang lẩn trốn, giả như nó đang di chuyển hay chỉ một cơn gió thoảng qua?
     Ở mép của dãy các ngôi nhà chụm nhau, sát ven với bìa rừng, là một dãy núi cao sừng sững. Chưa một ai từng thử băng qua ngọn núi đi ra phía sau, nhưng ở dưới chân núi một nhóm người đang tụ tập ở một khoảng trống bằng phẳng trải thảm cỏ…
     – Liệu anh ta có đến không, Torar?
     – Chúng ta không biết được, chỉ có thể hy vọng… Cô đã làm rất tốt rồi Katty ạ.
     Hai người đứng ở trung tâm, cùng đưa mắt hướng về phía lối dẫn duy nhất vào nơi heo hút này, đó là một con đường tạo bởi hai hàng cây khổng lồ.
     Bên trong khu vực ấy, còn có một người khác mang áo choàng dài phủ kín đầu, đứng bên cạnh một cột đá cao ngang hông, đang loay hoay sửa soạn vài thứ gì ở trên đó.
     – Mọi thứ có vẻ đã chuẩn bị xong rồi… – Người đàn ông cất giọng.
     – Lần này đúng địa điểm chứ, ông Antony? – Torar quay lại nói.
     – Khó nói… Vẫn chưa đủ sự kết hợp…
     – Chúng ta đã cố gắng đến giờ phút này rồi… – Torar nói – Giờ chỉ còn chờ anh ấy đến thôi.
     Torar nhìn xuống dưới bề mặt của cột đá to ấy, có những ánh sáng nhẹ đang tỏa ra từ vài mảnh đá màu bạc chụm lại với nhau. Xung quanh cột một số biểu tượng kỳ lạ được vẽ cũng phát sáng mực đỏ.
     Một cơn gió dài thổi qua khá mạnh, hất văng chiếc mũ kín của Antony. Torar và Katty cũng chùn bước về sau.
     – Cơn gió này… – Torar nói.
     – Là sự kết nối… đang rất gần. – Katty nói trong khi mắt nhìn về hướng con đường, nơi một bóng dáng bắt đầu lấp ló từ xa.
     Cơn gió dịu xuống, trước mặt ba người là nhân vật được mong chờ nhất của tối nay… James đã đến đúng như lời hẹn với vị tiên tri. Torar  không giấu được khuôn mặt hồ hởi khi nhìn thấy James.
     – Quá tốt rồi, chúng ta đã hoàn thành! – Torar chạy vội đến gần James.
     Antony nhìn vào những viên đá, lúc này đang phát sáng hơn rất nhiều và tụ lại hướng lên trời. Mặt trăng tròn đã lên đỉnh, nơi nó có thể khoe ánh hào quang rõ rệt của nó như sự thống trị với những sinh linh bé nhỏ bên dưới. Từ trong làng, một tiếng hú thanh thót cất vang và kéo dài vọng tới vách núi để rồi dội lại thêm một đoạn nữa.
     Và ở một nơi bí mật không ai biết được bọc bởi khu rừng già, có những con người đang chuẩn bị cho một nghi thức tối hậu và cuối cùng… Kết thúc buổi ăn no nê và quây quần tự do, nhóm người trong nhà khởi đầu chuyện trò với nhau. – Tôi và Rex vừa ghé qua nhà của lão Sherir – Levi nói. – Con chuột nhắt ! – Rex đập tay xuống bàn làm chiếc dĩa gần đó nảy leng keng. – Lão ngừng hoạt động, không chịu tiếp chuyện. – Levi lý giải. – Chúng ta đã tin yêu lão thế mà ! – Drink bực dọc theo. James nghĩ ngợi rồi nói. – Theo quan điểm tôi … Có thể trưởng làng có nguyên do riêng. Ít ra ông ấy cũng không chọn bỏ phiếu chống đối tất cả chúng ta. – Tức thật ! Tại vì lão mà ta chịu mang nhục. Đừng để Rex ta gặp lại con chuột đó ! – Bình tĩnh nào Rex. – Levi nói – Tôi nghĩ James có lý. Vì việc trưởng làng bỏ phiếu theo phe ta thì có vẻ quá thiên vị. – Đúng vậy. – James đáp – Đó sẽ là một khó xử với chức vụ trưởng làng. Sự công minh và uy nghiêm của ông ấy sẽ bị đánh mất, lời nói của ông sẽ không còn khối lượng vfa việc quản trị sẽ trở nên khó khăn vất vả. ” Điều luật ” hoàn toàn có thể bị phá vỡ … – Nhưng ông ấy chỉ cần lý giải điều đó, đằng này lại đóng cửa không nhìn mặt. – Rex nói. – Dù gì thì … Chúng ta đã mất đi một đồng đội. Số phiếu của tất cả chúng ta đã giảm. – Drink nói. Cả bọn nhìn nhau một hồi. – Thời gian tới sẽ rất khó khăn vất vả … Sáng nay quả là một điều như mong muốn kỳ diệu. Nếu không nhờ bà Iris và Frank kịp thời tỉnh dậy thì không biết giờ này tất cả chúng ta thê thảm cỡ nào nữa. – James nghiên cứu và phân tích. – Liệu bà Iris … có chịu về phe ta không ? – Drink nói. – Không. – Levi nói – Đừng hợp tác với người như bà ấy. Thực tế là tất cả chúng ta cần nhiều người để thắng những cuộc bỏ phiếu ban ngày, nhưng nên nhớ là số người tham gia càng đông thì … – Khả năng ” chúng ” trà trộn càng cao. – James tiếp lời. Levi gật đầu. – Thì ra là như vậy ! – Drink vỡ lẽ. – Thật là một xích míc. – Rex nói – Bởi vậy tất cả chúng ta phải chọn người cho thật kỹ. Rex đưa tay quệt một đường trên miệng sau khi làm một hơi rượu dài. Trên bàn chén dĩa thức ăn vẫn còn chưa được quét dọn. Tiếng Open, Frank từ ngoài bước vào. – Sao rồi Frank ? – Levi hỏi. – Mẹ tôi vẫn ổn. Cũng may là kể từ ngày tôi bị ngất đi, bà Emma thay tôi chăm nom cho bà ấy. – Bà ấy bị làm thế nào vậy ? – James hỏi. Bà Pearl bị liệt người không vận động và di chuyển được, trò chuyện cũng rất khó khăn vất vả. – Drink nói – Cả làng này ưu tiên cho bà ấy không cần bỏ phiếu hay bị bỏ phiếu. – Nếu … – James nghĩ ngợi trong khi nói – Bà ấy hoàn toàn có thể phục sinh, tất cả chúng ta sẽ có thêm một phiếu ? Mọi người nhìn nghi ngại khi James nói câu ấy. – Ừm … Về kim chỉ nan thì bà ấy vẫn hoàn toàn có thể tham gia. – Rex nói – Nhưng bệnh của mẹ tôi cũng khó … Bỗng mọi người theo phản xạ trở nên không dễ chịu, khi nghe thấy lời nói của một gã chẳng thể ưa được. – Xem kìa, lũ Ma Sói đang luận bàn gì đó bên trong này ! Tối nay những người lại chọn để giết ai đây ? Đó là Ken bước từ bên ngoài vào, theo sau vẫn là hai tên tay sai Richard và Jason. – Bước vào nhà của Rex ta mà không xin phép ư ? Ngươi hẳn chán sống rồi ! – Rex nói. – Nào nào, lão già gân. – Jason lên tiếng – Ông lại định giở trò đấm đá bạo lực với chúng tôi nữa sao ? – Lần này có gia chủ Ken ở đây, ta không sợ đâu ! – Richard nói theo. Mọi người trong nhà có hành động sẵn sàng chuẩn bị hành vi. – Thôi. – Ken ra tín hiệu cản Jason lại – Ta không gây sự ở đây. Ta đến đây theo lệnh trấn áp của trưởng làng về việc Daisy mất tích. Các ngươi không giấu con bé ở đâu chứ ? Chợt James giật mình, nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra cho Daisy. Vì nghĩ lại thì nó cũng đã biết ai là Ma Sói. Nếu điều này đến tai kẻ xấu thì chuyện sẽ không hề tốt đẹp được. James cảm thấy hối hận và đã không dặn dò kĩ con bé. – Không có ai ở đây ngoài những tên bặm trợn tự tiện xông vào nhà người khác đâu, Ken ạ. – Frank nói hằn học. – Ồ, Frank kia ư ? Lúc nãy ta vừa ghé qua nhà cậu. Hình như Emma nói bà lão đang thổ huyết rất nặng đấy. – Cái gì ? Tôi vừa rời khỏi đó mà ! – Frank tái mặt khi nghe tin đó và vội chạy đi mất. – Ha ha. Đúng là thứ dễ tin người. – Jason cuời nhạo. Cả bọn Ken cũng mở màn cười khì. Tay của Rex hẳn cũng đã nắm rất chặt, nhưng Levi ra tín hiệu kiềm chế ông. – Chúng tôi không có giữ người, ông hoàn toàn có thể đi được rồi. – Levi nói. – Đương nhiên, chẳng có gì trong căn nhà hôi hám này khiến ta muốn ở lại cả. – Ken vấn đáp – Còn một điều nữa, ta thông tin rằng từ giờ ông Rex sẽ coi như mất quyền bỏ phiếu, vì tội mà ông đã gây ra khi quấy rối ” điều luật “. – Cái gì ? – Nhiều người phía kia đồng thanh. – Ai cho những ngươi quyền quyết định hành động ? – Levi hỏi nhanh. – Đã được trải qua. Chúng ta có nhiều người hơn, vì thế tất cả chúng ta trải qua. Vẫn chưa hài hòa và hợp lý à ? – Ken đáp. Sắc mặt mọi người lo ngại khi cảm thấy bị yếu thế nhanh gọn. Lão Ken lườm mắt về phía James nhanh, sau đó cùng đồng bọn bước ra khỏi căn nhà. – Tệ thật. Bây giờ khó khăn vất vả càng thêm khó khăn vất vả – Drink lo ngại thấy rõ. – Đừng lo. – James lên giọng trấn an – Thậm chí nếu Rex không được bỏ phiếu, ông ấy vẫn hoàn toàn có thể giúp tất cả chúng ta nhiều điều. Bây giờ cần phải làm, đó chính là tìm thêm người tin yêu. Chúng ta nên tận dụng thời hạn buổi sáng này tìm kiếm thêm nhiều thông tin, thuyết phục mọi người. Và nhớ thận trọng với hành tung của Ken và đồng bọn. Mọi người nhìn James và gật đầu tán đồng. – Vậy tôi sang nhà của Frank xem tình hình của mẹ anh ta trước. – Levi nói. – Ta sẽ vào rừng một chốc, nếu có gì ta sẽ nói lại sau. – Rex vác cây súng lên sống lưng và đứng dậy. – Còn tôi, chắc sẽ đến quán nhậu của Owen … – Drink xách túi lên – Ấy ấy, đừng có nhìn tôi như vậy … Dì gì đó cũng là nơi dễ tìm kiếm thông tin nhất, đúng chứ ? – Ha ha, chúng tôi đã nói gì đâu nào Drink ! – Levi trêu đùa đập vào vai của Drink. * * * Kể từ khi vấn đề xảy ra, việc hoạt động và sinh hoạt ban ngày của mỗi người chỉ hạn chế ở mức tối thiểu. Những hoạt động giải trí đi dạo được sửa chữa thay thế bằng việc dò hỏi tin tức, thiết lập liên minh, mua chuộc, hối lộ, và nhiều trò khác nữa nhằm mục đích củng cố thế lực và sự bảo đảm an toàn cho bản thân. Thế nhưng, việc làm vẫn là việc làm, nhiều lúc chỉ có thao tác thì người ta mới hoàn toàn có thể quên đi những điều kinh khủng đang sống sót. Hướng Nam của ngôi làng có một chiếc giếng cũ đã phủ rong rêu, ở đó cô gái Alice thường hay đi lấy nước mỗi trưa hè. Trước đây có chị cô cùng giúp nhưng giờ đã đi rồi. Cô bé tóc vàng xinh xắn vẫn thường theo chân cô hát vu vơ, nhảy nhót thì vẫn biệt tăm. Tội cho cô gái trẻ mất cả hai người thân trong gia đình chỉ trong một buổi sáng … – Chào cô, Alice. Alice đặt nhẹ xô nước xuống, nhìn chằm chằm vào người đàn ông. – Anh cần gì, James ? – Chúng ta sẽ nhẹ nhàng được chứ ? – James bước tới gần với thái độ thân thiện. – Được. Hãy xem tôi như liên minh của anh. – Cảm ơn cô Alice ! Hãy để tôi giúp cô … – James nắm lấy tay xách của một xô nước gần đó. – Không cần đâu, đó là việc làm của tôi. James bỏ xô nước ra. Và ngồi lên chiếc giếng để khởi đầu câu truyện. – Chỗ đó … – Alice chỉ tay. – Chiếc giếng này ? – James nhìn theo hướng Alice chỉ. – Chiếc giếng này đã sống sót trước khi chúng tôi đến ngôi làng này. – Vậy nên nó cũ như thế ? – Người ta đồn rằng … Từng có một con sói đã nhảy vào đó để ẩn nấp, rồi bị dân làng giết chết. James chợt rùng mình và nhảy ra xa giếng. – Tại sao họ lại giết nó ? – James hỏi. – Người dân tin rằng nó là một con Ma Sói. Vì nó đã giết rất nhiều người … – Đáng sợ thật ! – Họ treo xác con sói lên và diễu hành trong phẫn nộ. Họ triển khai những nghi thức ngăn ngừa sự trở lại báo thù của nó. – Thật là … – Ha ha ha ! – Tự nhiên Alice che miệng lại và cười trông rất quái gở – Đừng lo, nó chỉ là một câu truyện thôi. Tôi là người thích kể chuyện mà ! James đứng chờ cho Alice thôi điệu cười của mình. Alice dịu một hồi rồi nói. – Anh rất là suôn sẻ đó James ạ. – Tại sao chứ ? Alice chống tay lên miệng giếng rồi ngồi lên đó. – Anh đã được cứu sống … – Cái gì ? – Không chỉ một lần mà nhiều lần … – Lúc nào cơ ? Xin lỗi Alice … Tôi chưa hiểu ý cô lắm, cô hoàn toàn có thể … – Đêm ngày hôm qua … James giật mình khi Alice nói điều ấy, rồi ký ức anh lùi lại những gì xảy ra đêm ngày hôm qua khi anh chạm trán với lũ Ma Sói. – Vậy là … Cô đã thấy rồi à. Alice ? – Anh đã hoàn toàn có thể chết rồi … Nhưng rồi có người ra tay giúp sức anh. Lúc đó có đến hai con Ma Sói đúng chứ ? – Thật kinh ngạc đúng không ? Tôi không ngờ lại có một con Ma Sói khác Open và cạnh tranh đối đầu với quân địch của tôi. Nhưng con Ma Sói kia trông rất khác … – Bộ lông màu trắng ? – Đúng thế. Trông khá oai vệ. – Oai vệ ư ? Không đâu … Nó là loài Ma Sói bị nguyền rủa. Nó bị xua đuổi khỏi thị tộc của chính mình. Một con Ma Sói đã tiến công và giết chết một Ma Sói đồng bọn, thế cho nên nó bị nguyền rủa dẫn đến màu lông và mắt bị biến hóa. Như một hình phạt, Ma Sói Trắng phải sống xa lánh hội đồng và chịu nhiều thiệt thòi. Nó là sự cô độc phủ bên ngoài vẻ tự tôn của nó … – Wow ! Làm sao cô biết những điều này vậy Alice ? – Bởi vì … Alice nhìn thẳng vào James, và bước tới gần. – Tôi chính là nó … Ma Sói Trắng … Tiếng chuông nhà thời thánh vang lên vài hồi, báo hiệu một buổi xế chiều đã đến. James nhìn về phía mặt trời đang lặn đằng sau hàng cây kia, trước đó là bóng hình khuất nắng của một cô gái với ánh mắt bí hiểm đang chờ đón phản ứng từ anh … * * * ” Xoảng ! ” – một tiếng vỡ đồ vang lên. Đó là tiếng rơi vỡ của một chiếc cốc từ trên bàn xuống bên trong nhà của Frank. – Sao thế Frank ? – Levi hỏi. – À không … chắc là tôi chưa tỉnh hẳn, khung hình tôi vẫn còn khá ê buốt. – Trưa nay anh không lên rừng lấy củi à ? – Ừ, không. – Frank thu dọn những mảnh cốc vỡ rồi bỏ vào thùng rác bên trong nhà – Mẹ của tôi cũng đỡ hơn rồi. Có lẽ tôi nên dành thời hạn cho bà nhiều hơn. Levi bước tới ngồi xuống, rót trà và nhâm nhi. Frank nhìn Levi một hồi, rồi nói : – Levi ? – Tôi đây, có chuyện gì thế ? – Anh … Levi quay lại nhìn Frank. – Nào … có chuyện gì anh cứ nói. Ở đây chỉ có tôi và anh. – Tôi sẽ nói điều này, anh hứa không được nói với ai chứ ? – Tôi hứa. – Có chuyện này tôi hoài nghi từ lâu … Frank bước tới gần bàn và mở màn trò chuyện … Trong khi họ đang chuẩn bị sẵn sàng đàm đạo yếu tố gì đó thì có người xộc cửa xông vào. Đó là James, vội bước tới cắt ngang và lý giải mọi chuyện, về việc Alice tự nhận mình là Ma Sói Trắng và cô muốn hợp tác cùng với đội của James. Cả ba người cùng ngồi đó trao đổi, cho đến khi Drink và Rex đều trở lại và cung ứng thêm những thông tin họ tích lũy được vào buổi trưa nay … * * * Ánh trăng mờ mờ ảo ảo, vừa thực vừa không thực … Nhìn từ dưới lên qua những cành cây nhọn dài, tựa như cái ngón tay của một mụ phù thủy đang vươn ra tóm gọn cả nền trời. Chút sương gió từ đâu đó phủ xuống như mây mờ, như một mê hồn trận của một thứ ma thuật quái quỷ nào đó. Trong màn đêm tĩnh mịch, ngôi làng trở nên huyền bí hơn. Bóng dáng ai đó thấp thoáng đằng sau tấm màn che hành lang cửa số, chiếc đèn dầu bỗng vụt tắt để lại sự sự đen ngóm bên trong ngôi nhà. Ai biết được rằng liệu người đó đã đi ngủ chưa ? Âm thanh sột soạt từ những bụi rậm lác đác, dễ gây liên tưởng có sự gì đó đang lẩn trốn, giả như nó đang vận động và di chuyển hay chỉ một cơn gió thoảng qua ? Ở mép của dãy những ngôi nhà chụm nhau, sát ven với bìa rừng, là một dãy núi cao sừng sững. Chưa một ai từng thử băng qua ngọn núi đi ra phía sau, nhưng ở dưới chân núi một nhóm người đang tụ tập ở một khoảng trống phẳng phiu trải thảm cỏ … – Liệu anh ta có đến không, Torar ? – Chúng ta không biết được, chỉ hoàn toàn có thể kỳ vọng … Cô đã làm rất tốt rồi Katty ạ. Hai người đứng ở TT, cùng đưa mắt hướng về phía lối dẫn duy nhất vào nơi heo hút này, đó là một con đường tạo bởi hai hàng cây khổng lồ. Bên trong khu vực ấy, còn có một người khác mang áo choàng dài phủ kín đầu, đứng bên cạnh một cột đá cao ngang hông, đang loay hoay sửa soạn vài thứ gì ở trên đó. – Mọi thứ có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng xong rồi … – Người đàn ông cất giọng. – Lần này đúng khu vực chứ, ông Antony ? – Torar quay lại nói. – Khó nói … Vẫn chưa đủ sự tích hợp … – Chúng ta đã cố gắng nỗ lực đến giờ phút này rồi … – Torar nói – Giờ chỉ còn chờ anh ấy đến thôi. Torar nhìn xuống dưới mặt phẳng của cột đá to ấy, có những ánh sáng nhẹ đang tỏa ra từ vài mảnh đá màu bạc chụm lại với nhau. Xung quanh cột một số ít hình tượng kỳ lạ được vẽ cũng phát sáng mực đỏ. Một cơn gió dài thổi qua khá mạnh, hất văng chiếc mũ kín của Antony. Torar và Katty cũng chùn bước về sau. – Cơn gió này … – Torar nói. – Là sự liên kết … đang rất gần. – Katty nói trong khi mắt nhìn về hướng con đường, nơi một bóng hình mở màn lấp ló từ xa. Cơn gió dịu xuống, trước mặt ba người là nhân vật được mong đợi nhất của tối nay … James đã đến đúng như lời hẹn với vị tiên tri. Torar không giấu được khuôn mặt hồ hởi khi nhìn thấy James. – Quá tốt rồi, tất cả chúng ta đã triển khai xong ! – Torar chạy vội đến gần James. Antony nhìn vào những viên đá, lúc này đang phát sáng hơn rất nhiều và tụ lại hướng lên trời. Mặt trăng tròn đã lên đỉnh, nơi nó hoàn toàn có thể khoe ánh hào quang rõ ràng của nó như sự thống trị với những sinh linh nhỏ bé bên dưới. Từ trong làng, một tiếng hú thanh thót cất vang và lê dài vọng tới vách núi để rồi dội lại thêm một đoạn nữa. Và ở một nơi bí hiểm không ai biết được bọc bởi khu rừng già, có những con người đang chuẩn bị sẵn sàng cho một nghi thức tối hậu và sau cuối …

lacphonglacphong – Lạc Phong

Tài Khoản: 3784 điểm   [Nữ]

Cấp 6 KTer Siêu Nhân – VIP
Có 0 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 18   ↡↡↡↡↡
Thời Gian: Thứ 3, 28/07/2020, 11:43
Gửi Tin Nhắn Đến lacphong
List Truyện Của lacphongThứ 3, 28/07/2020, 11 : 43

Kỳ 15: Mảnh trăng
Chương trước Chương sau

     Ánh đèn mờ bên trong căn nhà, một bà lão đang ngủ say, hai người còn lại ngóng ra phía cửa sổ chờ đợi điều gì đó.
     – Anh nghĩ cách này liệu có an toàn chứ Frank? – Drink hỏi người bạn đối diện.
     – Yên tâm, Rex và Levi là một cặp đôi ăn ý, hơn nữa họ còn có thanh kiếm bạc mà. – Frank đáp.
     – Nhưng… Chúng ta còn chưa biết thanh kiếm đó đã hồi phục hoàn toàn chưa?
     – Ừm, khá là mạo hiểm để đi ra ngoài vào ban đêm. Dù gì chúng ta cũng phải tìm thêm thông tin.
     – Thậm chí như vậy, tôi khá là lo đấy. Ngày mai chúng ta vẫn không có đủ số phiếu chống lại bọn chúng. Chúng ta vừa mất đi đến hai phiếu từ thị trưởng…
     – Anh phải tin tưởng James chứ. Anh ta nói rằng sẽ có cách mà.
     Rồi hai người lại quay nhìn về phía cửa sổ, ngồi im lặng một chút…
     Bỗng cả hai giật mình khi một chiếc bóng từ bên ngoài vụt qua, làm lung lay ngọn đèn dầu và khuấy động nhẹ ánh sáng. Frank và Drink vội chạy tới nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
     – Vậy là… Người ấy đã đến như lời hẹn. – Drink chăm chú phía đằng xa.
     – Alice… không… Ma Sói Trắng.
     Frank ngước nhìn lên nóc của căn nhà đối diện, nơi đó bóng dáng của Ma Sói Trắng sừng sững dưới ánh trăng, đang nhìn lạnh lùng về phía căn nhà của Frank. Cả hai đứng đó ngầm tìm hiểu ý định của sinh vật siêu nhiên kia.
     Bây giờ đã là giữa đêm…
                                                                             ***
     Gió nhẹ thổi xung quanh, cuốn đi vài chiếc lá nhỏ vụn. James đứng đó với một khuôn mặt khá nghiêm túc.
     – Torar… Anh là người tốt hay người xấu?
     Torar nhìn James, vững vàng nói:
     – Anh có điều gì muốn hỏi tôi không?
     – Về lá thư đó… Anh có quan hệ thế nào với Barton?
     – Barton là Ma Sói. – Torar trả lời nhanh.
     – Nếu vậy…
     – Hãy để tôi giải thích. – Tiên tri Katty từ phía kia bước tới gần – Chúng tôi đều biết Barton là Ma Sói. Lá thư đó là một thỏa hiệp với hắn và đồng bọn.
     James tập trung lắng nghe lời của Katty, nhưng ánh mắt anh vẫn còn nghi ngờ. Vị tiên tri tiếp:
     – Đó là kế hoạch của Torar, để bảo vệ cho anh.
     – Bảo vệ tôi ư? – James ngạc nhiên.
     – Đúng vậy. – Katty tiếp tục – Lá thư nói với bọn chúng, vị tiên tri đã biết được những ai là Ma Sói. Và thỏa hiệp rằng, nếu trong các buổi tiếp theo phe Ma Sói chấp nhận không xâm hại đến James, thì tiên tri sẽ không tố cáo Ma Sói vào ban ngày.
     Torar gật đầu và nói:
     – Nhưng rất tiếc… Bọn chúng không dễ dàng tin điều đó. Vào đêm hôm trước chúng đã có thể giết anh rồi.
     – Chính vì vậy mà sáng hôm nay tôi đã chứng minh để lấy lòng tin từ bọn chúng. – Katty nói – Bằng cách không can thiệp vào cuộc bầu cử. Tôi đã giữ im lặng.
     – Ra là vậy. – James hiểu – Đó là lý do tôi nhận thấy, từ lúc ấy chúng không còn tập trung vào mình nữa… Chúng không cáo buộc tôi dữ dội như vẫn thường làm.
     – Tạm thời có thể tin là chúng đã đồng ý với thỏa hiệp. – Katty nói.
     – Nhưng… Tại sao lại bảo vệ tôi? Tại sao cô không đơn giản  nói ai là Ma Sói và chúng ta sẽ tiêu diệt chúng?
    – Không đơn giản như vậy. Thứ nhất, tôi không biết tất cả Ma Sói… – Katty thừa nhận – Đó đã là một lời lừa dối bọn chúng.
     – Thứ hai… – Torar lên tiếng – James, anh là người cần thiết cho nghi thức.
     – Nghi thức?
     – “Nghi thức ánh trăng”… – Torar quay lại, chỉ tay về phía cột đá sáng, nơi một người đàn ông hơi béo mang áo choàng đang đứng.
     – Ông ấy là ai? Tôi chưa gặp bao giờ. – James hỏi.
     – Là Antony… Mục sư của ngôi làng này. Chính ông ấy đã cứu anh vào đêm trước, khi anh bị Ma Sói tấn công. Tiếng kinh thánh của Antony làm bọn Ma Sói khiếp sợ và đau đớn tột cùng. 
     – Thật sao? Điều này thật lạ lùng!
     – Sẽ còn nhiều thứ hơn nữa. Có thể chúng ta ngồi xuống để nói chuyện không? Vẫn còn đủ thời gian để tôi giải thích câu chuyện. Anh đã đủ tin chúng tôi chưa, James? – Torar đưa tay ra giãi bày.
     – Được rồi, hãy nói chuyện thêm đã…

                                                                                   ***
     Ngọn lửa tanh tách, lay lay trong thi thoảng những làn gió nhẹ, ánh sáng ấm áp tỏa ra quanh nhóm người đang ngồi dưới những gốc cây và tảng đá lớn.
     – Ba người chúng tôi. – Torar bắt đầu – Đã chuẩn bị cho nghi thức này nhiều đêm trước. Chúng tôi liên tục di chuyển để tìm nơi thích hợp nhất, và để tránh sự truy đuổi của bọn chúng.
     – Bọn chúng đã phát hiện ra kế hoạch này ư? – James hỏi.
     – Tôi e là như vậy, từ đêm hôm đó…
     Một người đàn ông bước tới gần và ngồi bên trái cạnh James.
     – Chào James, tôi đã nghe nhiều người nói về cậu. Tôi là mục sư Antony.
     – Sao tôi chưa bao giờ thấy ông trước đó nhỉ?
     – Tôi không tham gia bỏ phiếu, đó là việc trái với đạo đức của một người tôi giáo như tôi. Nhưng trong kế hoạch này của Torar, tôi có góp một phần.
     – Đúng vậy đó James, chúng tôi hẹn nhau mỗi đêm. Và địa điểm được xác định thông qua lời mật báo bằng tiếng chuông chiều của Antony. Theo cách đó chúng tôi đã liên hệ với nhau một cách chính xác.
     – Được rồi, hãy nói về “Nghi thức ánh trăng”… – James nói.
     – Katty, cô đưa cho tôi một mẫu được không? 
     Katty lấy từ trong một túi vải thứ gì đó phát sáng và đặt lên tay Torar.
     – Đây là “mảnh trăng”. – Torar nói – Một loại đá bạc được tìm thấy phía bên kia ngọn núi này. Năng lượng của nó kết hợp lại, cùng với năng lượng con người, có thể tạo ra sự thay đổi lớn trong trường năng lượng ở đây.
     – Trường năng lượng? – James thắc mắc.
     – Chắc anh cũng để ý, ánh trăng nơi này không hoạt động theo chu kỳ… – Torar giải thích khi nhìn lên trời – Nó cứ tròn mãi mấy đêm liên tiếp, và không có dấu hiệu khuyết đi.
     – Đúng vậy! Làm sao điều này có thể xảy ra được chứ?
     Torar đứng dậy và đưa tay ra hứng “mảnh trăng”. Khi ấy ánh sáng trắng của nó có tỏa thẳng lên một đoạn.
     – Như chúng ta đã biết, trăng tròn theo chu kỳ. Thực ra bản chất mặt trăng  không tự phát sáng, mà ánh sáng của nó là nhận được đến từ mặt trời. Khi vị trí giữa mặt trăng, mặt trời và trái đất thay đổi, từ hướng nhìn của con người sẽ cảm thấy mặt trăng khuyết đi tương ứng. Thế nhưng một điều kỳ lạ đã diễn ra tại nơi này, đó là mặt trăng tự động phát sáng.
     – Tự động phát sáng? – James đứng dậy.
     – Đúng vậy đó James. – Torar nói tiếp – Tôi không chắc nguyên nhân của nó, nhưng tường năng lượng ở đây rất kỳ lạ và ảnh hưởng trực tiếp đến mặt trăng. Và dường như nó được duy trì lâu dài. Nhưng đừng lo, bởi vì thông qua “Nghi thức ánh trăng”, bằng cách thực hiện các điều kiện đúng thời điểm, chúng ta có thể tác động để hóa giải năng lượng đó….
     – Và đưa trăng trở lại chu kỳ bình thường của nó… – Katty nói.
     – Vì thế làm suy giảm năng lực của Ma Sói theo thời gian… – Antony tiếp – Bởi vì sức mạnh của chúng chỉ đạt đỉnh điểm khi trăng tròn, những đêm trăng khuyết chúng sẽ không đủ năng lực để hoành hành. Khi trăng trở lại chu kỳ, sức mạnh Ma Sói sẽ yếu đi, và chúng sẽ dần kiệt quệ vì thiếu máu…
     – Tuyệt! Vậy là chúng ta có thể tự động thắng mà không cần tìm ra Ma Sói, không cần thông qua các dã man vào ban ngày! – James mừng rỡ.
     – Đúng vậy đó James! – Torar nói.
     Nhưng rồi đột nhiên James nhớ lại điều gì đó và chùn xuống:
     – Khoan đã, Torar… Tại sao anh biết nghi thức này trước đó, và lại che giấu tôi? Có phải anh là tác giả của cuốn sách đó koong?
     – “Trăng tròn và những bí ẩn”? – Torar hỏi.
     – Đúng vậy… Anh… có phải là con người?
     Torar im lặng trước khi thốt nên lời.
     – Không… không hoàn toàn… Nếu anh muốn biết hết toàn bộ sự thật, James ạ…
                                                                          ***
     Cùng lúc ấy, ở một nơi nào đó trong làng… Rex và Levi đang ẩn nấp sau những ngõ ngách tối tăm, lén lút cạnh mép của một ngôi nhà hoang.
     – Chúng ta cứ chờ ở đây mãi sao? Ta cảm thấy hơi khó chịu rồi đấy. – Rex nói.
     – Kiên nhẫn nào ông bạn già. Còn nhớ những gì chúng ta đã thảo luận trước đó chứ? – Levi đứng đằng trước Rex và quan sát vùng phía xa.
     – Ta biết. Chúng ta phải canh gác nhà của tên Owen. Chỉ vì nhà của hắn nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong làng này, khi các ngôi nhà gần đây đã bị bỏ hoang…
     – Đúng thế, như tôi quan sát, phải có một nguyên nhân nào đó. Vì đáng ra Owen là người gặp nguy hiểm nhất khi những ngôi nhà xung quanh ông ấy đều vắng chủ, tức những nạn nhân trước đó. Lạ ở chỗ là ông ta vẫn sống nhăn răng đến giờ, và ông ấy không tỏ ra lo lắng cho lắm.
     – Thứ hai, như cậu James nói. Vì Alice giờ đã là đồng minh của ta, nên ta phải tin lời cô ấy nói Owen, đúng chứ?
     – Chính xác là vậy… Nào, Rex! Mau nấp vào!
     Bỗng dưng Rex trở nên tái mặt, sửng sốt khi nhìn thấy…
     – Được rồi! Đủ rồi! Chạy thôi Rex! – Levi quay quắt lại và chạy đi, làm dấu chỉ đi theo cùng.
     – Này, đợi ta đã! – Rex đuổi theo sau.
                                                                                     ***
     Ngồi gần đám lửa đang lụi dần, vị tiên tri vẫn đăm chiêu  nhìn vào quả cầu bí ẩn, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn bầu trời vắng sao. Mục sư quay trở lại với công việc của ông cạnh cột đá, lúc này đã sáng hơn nhiều. Hai người khác đứng nói chuyện ở một nơi gần đó.
     – Vậy… Không còn một ai sống sót ở đó sao? – James trông lo lắng.
     – Rất tiếc… Tôi ở lại và chứng kiến cảnh tượng thảm khốc đó. Trưởng làng là người duy nhất may mắn thoát được.
     – Tôi vẫn không thể tin được. Anh đã từng là một con chó nuôi!
     – Đúng vậy, trong ký ức của tôi từ khi tôi có được ý thức con người, về một lần tôi đã đi lạc vào một hang động sâu trên ngọn núi đó. Rồi dần tôi càng hiểu được tiếng người hơn, và có thể nói được, hiểu được cảm xúc của họ… đỉnh điểm là việc tôi phát hiện khả năng có thể hóa thành người của mình.
     – Điều gì đã xảy ra ở trong hang động đó?
     – Tôi không chắc… nó rất mơ hồ. Tôi dự định sẽ quay trở lại nơi đó khi chuyện này kết thúc.
     – Đó cũng là nơi giáo sư Albert đã bảo tôi đến!
     – Tôi biết mà…
     – Cái gì cơ?
     – Xin lỗi James, tôi là người đã đưa cậu đến đây. Chính tôi nhờ giáo sư Albert gửi bản đồ cho cậu. Hãy để tôi kể câu chuyện của mình…
     Torar ngồi xuống một tảng đá lớn gần đó, đan hai tay lại với nhau, mặt hơi cúi gầm xuống tránh nhìn James khi nói:
     – Từ sau thảm kịch ngôi làng cũ, tôi rời đi và sống trên dãy núi. Trong khi cố né tránh những con sói cư ngụ gần đó, tôi tận dụng thời gian để viết nên cuốn sách mà anh biết như “Trăng tròn và những bí ẩn” từ kinh nghiệm và những gì tôi quan sát được lúc đó. dự định của tôi là sẽ xuống hòa nhập với loài người tại một thành phố, và tiếp tục những khám phá. Thế nhưng, chưa kịp thực hiện ý định đó, tôi đã bắt đầu phát hiện những dấu hiệu lạ từ bọn sói lân cận. Chúng bẽn lẽn theo nhau đi đâu đó, và nói những điều khiến tôi rùng mình. Sự tò mò lôi kéo tôi, biết được rằng có một số người vừa đến vùng này dưới chân núi để sinh sống. Đó là khi tôi biết chuyện cũ sẽ được lặp lại! Tôi quyết định nhập vào làng để điều tra.
     – Tại sao anh không ngăn cản thủ đoạn nham hiểm của bọn chúng từ sớm?
     – Không thể. Họ sẽ không bao giờ tin tôi, cho đến khi chuyện thật sự xảy ra.
     – Khi Margaret bị giết ư? Tôi đã nghe kể lại về chuyện này.
     – Từ đêm đó… Tôi đã giải thích cho mọi người về sự việc, về lũ Ma Sói. Tôi và trưởng làng, thông qua ý kiến của mọi người để tạo ra những “điều luật”để đối phó. Đáng tiếc… khi tôi nhận ra những “điều luật”ấy tác động ngược trở lại theo cách tiêu cực, thì đã quá trễ… Buổi sáng đầu tiên sau cái chết của Margaret, cậu Adam đã bị treo cổ. Mặc dù tôi biết anh ấy không phải là Ma Sói.
     – Rồi sau đó?
     – Buổi tối thứ hai, tôi quyết định thực hiện “Nghi thức ánh trăng”với một người tên là Harry, anh ấy là một người chính trực có đủ các điều kiện và năng lượng phù hợp.
     – Giống như tôi sao?
     – Gần như vậy… Nhưng tôi không chắc, nên phải thử. Vì vậy đêm hôm đó tôi và Harry đã lẻn trốn đến địa điểm. Nhưng đó là sai lầm của tôi khi không cẩn trọng… Bọn Ma Sói đã phát hiện ra chúng tôi trên đường, và… – Torar tỏ vẻ đau đớn khi nhớ lại – Harry đã không thể thoát khỏi móng vuốt của bọn chúng…
     James đứng nhìn trong im lặng, tỏ vẻ cảm thông. Torar ngẩng mặt lên nói tiếp:
     – Tôi đã chạy trốn khỏi làng vào đêm hôm ấy. Bởi vì bọn chúng đã biết tôi là ai, nên không thể ở lại thêm. Hơn nữa, Tôi cũng cần tìm một người khác phù hợp để thực hiện nghi thức. Khi xuống thành phố, tôi nghe lập tức nghe nói về tiến sĩ James và có tham dự các buổi nói chuyện của anh. Ngay lập tức tôi biết anh là người có thể giúp. Vì vậy tôi đã lập kế hoạch để liên hệ với anh, từ giáo sư Albert, tấm bản đồ, cuốn sách đến lá thư,… Vfa cuối cùng tôi đã làm được… James, anh có tha thứ cho tôi chứ?
     James thở dài sau khi nghe câu chuyện đó. Rồi lấy hơi anh nói:
     – Vì đã đưa tôi đến nơi này à? Không, tôi cần cảm ơn anh, Torar ạ. Nghiên cứu trăng đã là niềm đam mê của tôi từ những ngày thơ bé, cho đến khi tôi trưởng thành. Nơi này đây, tuy đầy chết chóc nhưng có thể là một bước đột phá lớn nhất trong sự nghiệp của tôi. Và còn những gì ở ngọn núi kia đang chờ đợi…
     – James… – Torar có chút cảm động.
     – Còn nữa, anh đã từng cứu mạng tôi nhờ chiếc lọ bạc. Tôi vẫn không hiểu cho lắm?
     – Đó là một thứ ma thuật nhỏ thôi, nó đánh lừa cảm giác của người khác nhờ vào mùi hương. Giống như cách bà Iris đã sử dụng vậy.
     Bỗng một luồng sáng chói ra từ cột đá rồi chợt tắt, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
     – Có lẽ sắp đến lúc rồi đó, James ạ.
     – Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Vậy còn những nỗ lực của tôi từ trước đến giờ?
     – Không phí hoài đâu James. Cho đến hôm qua, chúng ta còn chưa chắc tìm được địa điểm thích hợp để thực hiện nghi thức này hay không. Cần một nơi nào đó để ánh trăng hấp thụ năng lượng tốt nhất, nhưng chúng tôi đã tìm ròng rã nhiều đêm liền. Vì vậy, cuộc chiến phiếu bầu vào ban ngày vẫn có thể cần thiết trong trường hợp chúng tôi thất bại trong việc bố trí nghi thức. Nhưng hôm qua thì tôi đã chắc chắn được nói này, và đảm bảo sẽ thành công!
     – Anh nói đúng. Ít ra tôi cũng đã cứu sống nhiều mạng người, và biết được ai là Ma Sói.
     – Còn nữa, thậm chí chúng ta thành công trong nghi thức và đẩy lùi sự ma quái của ánh trăng, thì mọi người cần một thời gian nữa để tự thuyết phục họ rằng Ma Sói đã suy giảm sức mạnh. Trong thời gian đó anh hãy cố gắng đừng xảy ra vụ án nào vô ích nữa.
    – Tôi hiểu rồi. Vậy Katty có thể nói cho tôi biết những gì cô ấy đã tìm thấy không?
     – Chắc chắn rồi, James. Nhưng hãy để tôi nói trước điều này… Tôi nghi ngờ trong số đồng đội của anh hiện tại…
     – Nghi ngờ? – James nheo mày khó chịu.
     – Đây không phải kết luận của Katty, mà là từ suy luận của tôi.
     – Họ là những người tôi rất tin tưởng mà!
     Torar đứng dậy, phủi bụi ở quần. Nhìn James và nói:
     – Này nhé, kể từ khi anh bị đánh mất cuốn sách, có ai biết được câu chuyện mà Sherir đã kể không?
     – Câu chuyện ngôi làng cũ à? Tôi nghĩ là không, ông ta đã cố che giấu nó cho đến khi Rex mang cuốn sách đoạt từ Jason trở về.
     – Vậy chỉ có những người đồng đội anh biết?
     – Đúng. Chúng tôi đã thông nhất giữ bí mật các thông tin nội bộ.
     – Rồi, đây chính là vấn đề… Giả sử nếu Ma Sói là người không trong đội của anh, thì chúng sẽ nghĩ gì khi phát hiện những trang giấy viết về nghi thức, mà chúng đã xé bỏ? Nếu biết được sự tồn tại của nghi thức có thể phá tan kế hoạch của chúng, và có thể suy ra rằng người viết cuốn sách này là trưởng làng. Thì liệu chúng có để trưởng làng được yên ổn không? Chắc chắn là không. Nhưng thực tế thì trưởng làng vẫn không bị xâm hại vào cả ban ngày hay ban đêm.
     – Ý của anh là… – James suy đoán – Bọn chúng đã biết câu chuyện về Torar là người thực sự nắm giữ nghi thức này?
     – Đúng vậy, kể từ ngày hôm anh bị mất cuốn sách. Tôi, Katty và Antony đã thấy dấu hiệu chúng theo dõi hành động của chúng tôi.
     – Không thể nào… Họ đã không kể với ai về chuyện đó…
     Torar bước tới và vỗ vai James.
     – Thôi được rồi James, giờ không phải là lúc. Thời điểm đã đến!
                                                                                  ***
     Mặt trăng tròn lên đến đỉnh điểm, treo trên ngọn đầu của những người đang tụ tập ở cánh đồng cỏ. Cả bốn người đang đứng xung quanh cột đá với những viên đá nhỏ phát sáng, nằm trong một vòng tròn được vẽ bằng các ký tự kỳ lạ màu đỏ. Vị tiên tri và mục sư đang đặt hai bàn tay áp sát gần lại.
     – Katty và Antony cả hai đều là người có năng lực siêu nhiên, vì vậy họ thích hợp hơn cả với việc này. – Torar giải thích – James, anh cảm thấy thế nào?
     – Tôi không biết… hình như nó có rung động ở đây…
     – Tốt, năng lượng của anh đã tương thích.
     Cả ba người kia nhìn James khi anh cũng áp tay tới gần. Được vài phút, mồ hôi bắt đầu chảy xuống trên gương mặt của Antony.
     – Không ổn rồi, còn thiếu gì đó… – Mục sư nói.
     Chợt Torar nhớ ra.
     – Đúng rồi James! – Torar hốt hoảng – Chiếc khuy hình mặt trăng của anh đâu rồi?
     – Sao cơ? Nó cần thiết à? – James nói.
     – Nó là một trong các “mảnh trăng”! – Torar đáp.
     – Thôi rồi! – James nói to – Tôi đã lỡ tặng cho con bé Daisy… Nhưng nó biệt tăm từ sáng tới giờ!
     Vị mục sư ngừng lại việc thực hiện nghi thức, tiên tri Katty cũng bỏ tay ra.
     – Chậc… – Torar tỏ vẻ lo lắng.
     – Tôi… xin lỗi. – James nói.
     Tiên tri Katty có vẻ hơi mệt, tiến đến gần James và chỉ vào nơi chiếc túi đem ngang hông anh. Có một đốm sáng màu vàng tỏa ra từ chỗ ấy.
     – Chuyện gì thế này? – James nhìn vào đốm sáng, và nhanh chóng lấy ra từ bên trong.
     – Đó là chiếc gậy mà Daisy đã tặng cho James, đang phát ra một luồng sáng ngắn chỉ rọi về một hướng.
     – Đi đi James. – Katty nói – Theo hướng của ánh sáng, anh sẽ tìm được “mảnh trăng” đó.
     – Vậy chúng tôi sẽ ở lại đây. – Torar lấy sợi dây chuyền đang đeo của mình ra, và đưa cho James – Hãy đeo sợi dây này vào cổ, James ạ, nó sẽ có tác dụng giúp anh tránh bị bọn Ma Sói đánh hơi.
     – James nhìn ba người trong lo ngại. Ánh mắt của họ đang đặt nặng niềm tin và trách nhiệm lớn lao về phía anh.
     – Trong trường hợp không kịp. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày mai, được chứ? – Torar nói.
     – Được. Hãy tin tôi. – James hạ quyết tâm và chạy đi ra khỏi hai hàng cây lối vào.
     Chạy vội vàng theo hướng dẫn của ánh sáng vàng lung linh nhiều màu sắc, tỏa ra từ cây gậy bí ẩn, James dọc theo các cây lớn ven rừng. Anh không biết đang đi về đâu và dường như đã mất phương hướng, trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ về hy vọng tìm lại được “mảnh trăng”, để sớm chấm dứt chuyện thảm khốc trong ngôi làng. Anh lo sợ một người nào đó sẽ bị lấy mạng trong tối nay, bởi vì hành động muộn màng của anh…
     Vừa chạy vừa thở hồng hộc, James dừng lại để lấy hơi, chợt nhận ra rằng ánh sáng từ cây gậy đang ngắn lại dần. Đó là dấu hiệu báo rằng đã sắp đến nơi cần đến, James cố gắng chạy thêm một đoạn nữa. Nhìn xa xa, James thấy một vài ngôi nhà quen thuộc dường như đã thấy ở đâu đó trước rồi. Quả thật, đây là nơi anh đã từng đi qua.
     Ánh sáng yếu dầu, chỉ vào bên trong một bãi trống nhỏ được gọi là… “Vườn Yêu Tinh”.
     Xung quanh đó trời rất tối, ánh trăng bỗng dưng bị yếu dần đi, mắt của James trở nên khó phân biệt được môi trường xung quanh khi anh tiến sâu vào bên trong, đi len lỏi giữa những cây cổ thụ cao to với cành dài khổng lồ. Cảm giác như có ai đó từ trên đang nhìn xuống và theo dõi từng bước chân nặng nề của mình.
     Một chiếc bóng vụt qua bên cạnh… lôi kéo sự chú ý của James. Anh có hoảng sợ, nhưng rồi cẩn trọng bước tiếp, vì phía sau tự dưng không còn đường trở lại rồi. Một ma lực nào đó khiến đầu óc của James bắt đầu quay vòng nhẹ, bước chân loạng choạng. Rồi bỗng chùn lại, khi trước mặt James xuất hiện…
     – Daisy? – James tự hỏi.
    Đó là cảm giác của James hay anh thực sự chứng kiến bóng dáng thấp bé đang lặng im từ đằng xa cách vài cái cây kia? Rồi cái bóng đó biến mất hay đã quay lưng bỏ chạy?
     Xung quanh anh những tiếng cười quái dị vang vọng lên bao trùm lấy toàn bộ khu rừng, từng * * * Ngọn lửa tanh tách, lay lay trong thi thoảng những làn gió nhẹ, ánh sáng ấm cúng tỏa ra quanh nhóm người đang ngồi dưới những gốc cây và tảng đá lớn. – Ba người chúng tôi. – Torar khởi đầu – Đã chuẩn bị sẵn sàng cho nghi thức này nhiều đêm trước. Chúng tôi liên tục vận động và di chuyển để tìm nơi thích hợp nhất, và để tránh sự truy đuổi của bọn chúng. – Bọn chúng đã phát hiện ra kế hoạch này ư ? – James hỏi. – Tôi e là như vậy, từ đêm hôm đó … Một người đàn ông bước tới gần và ngồi bên trái cạnh James. – Chào James, tôi đã nghe nhiều người nói về cậu. Tôi là mục sư Antony. – Sao tôi chưa khi nào thấy ông trước đó nhỉ ? – Tôi không tham gia bỏ phiếu, đó là việc trái với đạo đức của một người tôi giáo như tôi. Nhưng trong kế hoạch này của Torar, tôi có góp một phần. – Đúng vậy đó James, chúng tôi hẹn nhau mỗi đêm. Và khu vực được xác lập trải qua lời mật báo bằng tiếng chuông chiều của Antony. Theo cách đó chúng tôi đã liên hệ với nhau một cách đúng chuẩn. – Được rồi, hãy nói về ” Nghi thức ánh trăng ” … – James nói. – Katty, cô đưa cho tôi một mẫu được không ? Katty lấy từ trong một túi vải thứ gì đó phát sáng và đặt lên tay Torar. – Đây là ” mảnh trăng “. – Torar nói – Một loại đá bạc được tìm thấy phía bên kia ngọn núi này. Năng lượng của nó phối hợp lại, cùng với nguồn năng lượng con người, hoàn toàn có thể tạo ra sự biến hóa lớn trong trường nguồn năng lượng ở đây. – Trường nguồn năng lượng ? – James vướng mắc. – Chắc anh cũng chú ý, ánh trăng nơi này không hoạt động giải trí theo chu kỳ luân hồi … – Torar lý giải khi nhìn lên trời – Nó cứ tròn mãi mấy đêm liên tục, và không có tín hiệu khuyết đi. – Đúng vậy ! Làm sao điều này hoàn toàn có thể xảy ra được chứ ? Torar đứng dậy và đưa tay ra hứng ” mảnh trăng “. Khi ấy ánh sáng trắng của nó có tỏa thẳng lên một đoạn. – Như tất cả chúng ta đã biết, trăng tròn theo chu kỳ luân hồi. Thực ra thực chất mặt trăng không tự phát sáng, mà ánh sáng của nó là nhận được đến từ mặt trời. Khi vị trí giữa mặt trăng, mặt trời và toàn cầu đổi khác, từ hướng nhìn của con người sẽ cảm thấy mặt trăng khuyết đi tương ứng. Thế nhưng một điều kỳ lạ đã diễn ra tại nơi này, đó là mặt trăng tự động hóa phát sáng. – Tự động phát sáng ? – James đứng dậy. – Đúng vậy đó James. – Torar nói tiếp – Tôi không chắc nguyên do của nó, nhưng tường nguồn năng lượng ở đây rất kỳ lạ và ảnh hưởng tác động trực tiếp đến mặt trăng. Và có vẻ như nó được duy trì lâu bền hơn. Nhưng đừng lo, chính bới trải qua ” Nghi thức ánh trăng “, bằng cách thực thi những điều kiện kèm theo đúng thời gian, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể tác động ảnh hưởng để hóa giải nguồn năng lượng đó …. – Và đưa trăng trở lại chu kỳ luân hồi thông thường của nó … – Katty nói. – Vì thế làm suy giảm năng lượng của Ma Sói theo thời hạn … – Antony tiếp – Bởi vì sức mạnh của chúng chỉ đạt đỉnh điểm khi trăng tròn, những đêm trăng khuyết chúng sẽ không đủ năng lượng để hoành hành. Khi trăng trở lại chu kỳ luân hồi, sức mạnh Ma Sói sẽ yếu đi, và chúng sẽ dần kiệt quệ vì thiếu máu … – Tuyệt ! Vậy là tất cả chúng ta hoàn toàn có thể tự động hóa thắng mà không cần tìm ra Ma Sói, không cần trải qua những dã man vào ban ngày ! – James hoan hỉ. – Đúng vậy đó James ! – Torar nói. Nhưng rồi đùng một cái James nhớ lại điều gì đó và chùn xuống : – Khoan đã, Torar … Tại sao anh biết nghi thức này trước đó, và lại che giấu tôi ? Có phải anh là tác giả của cuốn sách đó koong ? – ” Trăng tròn và những bí ẩn ” ? – Torar hỏi. – Đúng vậy … Anh … có phải là con người ? Torar im re trước khi thốt nên lời. – Không … không trọn vẹn … Nếu anh muốn biết hết hàng loạt thực sự, James ạ … * * * Cùng lúc ấy, ở một nơi nào đó trong làng … Rex và Levi đang ẩn nấp sau những ngõ ngách tối tăm, lén lút cạnh mép của một ngôi nhà hoang. – Chúng ta cứ chờ ở đây mãi sao ? Ta cảm thấy hơi không dễ chịu rồi đấy. – Rex nói. – Kiên nhẫn nào ông bạn già. Còn nhớ những gì tất cả chúng ta đã luận bàn trước đó chứ ? – Levi đứng đằng trước Rex và quan sát vùng phía xa. – Ta biết. Chúng ta phải canh gác nhà của tên Owen. Chỉ vì nhà của hắn nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong làng này, khi những ngôi nhà gần đây đã bị bỏ phí … – Đúng thế, như tôi quan sát, phải có một nguyên do nào đó. Vì đáng ra Owen là người gặp nguy hại nhất khi những ngôi nhà xung quanh ông ấy đều vắng chủ, tức những nạn nhân trước đó. Lạ ở chỗ là ông ta vẫn sống nhăn răng đến giờ, và ông ấy không tỏ ra lo ngại cho lắm. – Thứ hai, như cậu James nói. Vì Alice giờ đã là liên minh của ta, nên ta phải tin lời cô ấy nói Owen, đúng chứ ? – Chính xác là vậy … Nào, Rex ! Mau nấp vào ! Bỗng dưng Rex trở nên tái mặt, sửng sốt khi nhìn thấy … – Được rồi ! Đủ rồi ! Chạy thôi Rex ! – Levi quay quắt lại và chạy đi, làm dấu chỉ đi theo cùng. – Này, đợi ta đã ! – Rex đuổi theo sau. * * * Ngồi gần đám lửa đang lụi dần, vị tiên tri vẫn đăm chiêu nhìn vào quả cầu bí ẩn, đôi lúc lại ngước mắt lên nhìn khung trời vắng sao. Mục sư quay trở lại với việc làm của ông cạnh cột đá, lúc này đã sáng hơn nhiều. Hai người khác đứng chuyện trò ở một nơi gần đó. – Vậy … Không còn một ai sống sót ở đó sao ? – James trông lo ngại. – Rất tiếc … Tôi ở lại và tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm khốc đó. Trưởng làng là người duy nhất suôn sẻ thoát được. – Tôi vẫn không hề tin được. Anh đã từng là một con chó nuôi ! – Đúng vậy, trong ký ức của tôi từ khi tôi có được ý thức con người, về một lần tôi đã đi lạc vào một hang động sâu trên ngọn núi đó. Rồi dần tôi càng hiểu được tiếng người hơn, và hoàn toàn có thể nói được, hiểu được cảm hứng của họ … đỉnh điểm là việc tôi phát hiện năng lực hoàn toàn có thể hóa thành người của mình. – Điều gì đã xảy ra ở trong hang động đó ? – Tôi không chắc … nó rất mơ hồ. Tôi dự tính sẽ quay trở lại nơi đó khi chuyện này kết thúc. – Đó cũng là nơi giáo sư Albert đã bảo tôi đến ! – Tôi biết mà … – Cái gì cơ ? – Xin lỗi James, tôi là người đã đưa cậu đến đây. Chính tôi nhờ giáo sư Albert gửi map cho cậu. Hãy để tôi kể câu truyện của mình … Torar ngồi xuống một tảng đá lớn gần đó, đan hai tay lại với nhau, mặt hơi cúi gầm xuống tránh nhìn James khi nói : – Từ sau thảm kịch ngôi làng cũ, tôi rời đi và sống trên dãy núi. Trong khi cố tránh mặt những con sói cư ngụ gần đó, tôi tận dụng thời hạn để viết nên cuốn sách mà anh biết như ” Trăng tròn và những bí ẩn ” từ kinh nghiệm tay nghề và những gì tôi quan sát được lúc đó. dự tính của tôi là sẽ xuống hòa nhập với loài người tại một thành phố, và liên tục những mày mò. Thế nhưng, chưa kịp triển khai dự tính đó, tôi đã khởi đầu phát hiện những tín hiệu lạ từ bọn sói lân cận. Chúng bẽn lẽn theo nhau đi đâu đó, và nói những điều khiến tôi rùng mình. Sự tò mò lôi kéo tôi, biết được rằng có 1 số ít người vừa đến vùng này dưới chân núi để sinh sống. Đó là khi tôi biết chuyện cũ sẽ được lặp lại ! Tôi quyết định hành động nhập vào làng để tìm hiểu. – Tại sao anh không ngăn cản thủ đoạn nham hiểm của bọn chúng từ sớm ? – Không thể. Họ sẽ không khi nào tin tôi, cho đến khi chuyện thật sự xảy ra. – Khi Margaret bị giết ư ? Tôi đã nghe kể lại về chuyện này. – Từ đêm đó … Tôi đã lý giải cho mọi người về vấn đề, về lũ Ma Sói. Tôi và trưởng làng, trải qua quan điểm của mọi người để tạo ra những ” điều luật ” để đối phó. Đáng tiếc … khi tôi nhận ra những ” điều luật ” ấy tác động ảnh hưởng ngược trở lại theo cách xấu đi, thì đã quá trễ … Buổi sáng tiên phong sau cái chết của Margaret, cậu Adam đã bị treo cổ. Mặc dù tôi biết anh ấy không phải là Ma Sói. – Rồi sau đó ? – Buổi tối thứ hai, tôi quyết định hành động thực thi ” Nghi thức ánh trăng ” với một người tên là Harry, anh ấy là một người chính trực có đủ những điều kiện kèm theo và nguồn năng lượng tương thích. – Giống như tôi sao ? – Gần như vậy … Nhưng tôi không chắc, nên phải thử. Vì vậy đêm hôm đó tôi và Harry đã lẻn trốn đến khu vực. Nhưng đó là sai lầm đáng tiếc của tôi khi không thận trọng … Bọn Ma Sói đã phát hiện ra chúng tôi trên đường, và … – Torar tỏ vẻ đau đớn khi nhớ lại – Harry đã không hề thoát khỏi móng vuốt của bọn chúng … James đứng nhìn trong im re, tỏ vẻ cảm thông. Torar ngẩng mặt lên nói tiếp : – Tôi đã chạy trốn khỏi làng vào đêm hôm ấy. Bởi vì bọn chúng đã biết tôi là ai, nên không hề ở lại thêm. Hơn nữa, Tôi cũng cần tìm một người khác tương thích để thực thi nghi thức. Khi xuống thành phố, tôi nghe lập tức nghe nói về tiến sỹ James và có tham gia những buổi chuyện trò của anh. Ngay lập tức tôi biết anh là người hoàn toàn có thể giúp. Vì vậy tôi đã lập kế hoạch để liên hệ với anh, từ giáo sư Albert, tấm map, cuốn sách đến lá thư, … Vfa sau cuối tôi đã làm được … James, anh có tha thứ cho tôi chứ ? James thở dài sau khi nghe câu truyện đó. Rồi lấy hơi anh nói : – Vì đã đưa tôi đến nơi này à ? Không, tôi cần cảm ơn anh, Torar ạ. Nghiên cứu trăng đã là niềm đam mê của tôi từ những ngày thơ bé, cho đến khi tôi trưởng thành. Nơi này đây, tuy đầy chết chóc nhưng hoàn toàn có thể là một bước cải tiến vượt bậc lớn nhất trong sự nghiệp của tôi. Và còn những gì ở ngọn núi kia đang chờ đón … – James … – Torar có chút cảm động. – Còn nữa, anh đã từng cứu mạng tôi nhờ chiếc lọ bạc. Tôi vẫn không hiểu cho lắm ? – Đó là một thứ ma thuật nhỏ thôi, nó đánh lừa cảm xúc của người khác nhờ vào mùi hương. Giống như cách bà Iris đã sử dụng vậy. Bỗng một luồng sáng chói ra từ cột đá rồi chợt tắt, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. – Có lẽ sắp đến lúc rồi đó, James ạ. – Chỉ đơn thuần vậy thôi sao ? Vậy còn những nỗ lực của tôi từ trước đến giờ ? – Không phí hoài đâu James. Cho đến ngày hôm qua, tất cả chúng ta còn chưa chắc tìm được khu vực thích hợp để thực thi nghi thức này hay không. Cần một nơi nào đó để ánh trăng hấp thụ nguồn năng lượng tốt nhất, nhưng chúng tôi đã tìm ròng rã nhiều đêm liền. Vì vậy, đại chiến phiếu bầu vào ban ngày vẫn hoàn toàn có thể thiết yếu trong trường hợp chúng tôi thất bại trong việc sắp xếp nghi thức. Nhưng trong ngày hôm qua thì tôi đã chắc như đinh được nói này, và bảo vệ sẽ thành công xuất sắc ! – Anh nói đúng. Ít ra tôi cũng đã cứu sống nhiều mạng người, và biết được ai là Ma Sói. – Còn nữa, thậm chí còn tất cả chúng ta thành công xuất sắc trong nghi thức và đẩy lùi sự ma quái của ánh trăng, thì mọi người cần một thời hạn nữa để tự thuyết phục họ rằng Ma Sói đã suy giảm sức mạnh. Trong thời hạn đó anh hãy nỗ lực đừng xảy ra vụ án nào vô ích nữa. – Tôi hiểu rồi. Vậy Katty hoàn toàn có thể nói cho tôi biết những gì cô ấy đã tìm thấy không ? – Chắc chắn rồi, James. Nhưng hãy để tôi nói trước điều này … Tôi hoài nghi trong số đồng đội của anh hiện tại … – Nghi ngờ ? – James nheo mày không dễ chịu. – Đây không phải Tóm lại của Katty, mà là từ suy luận của tôi. – Họ là những người tôi rất tin cậy mà ! Torar đứng dậy, phủi bụi ở quần. Nhìn James và nói : – Này nhé, kể từ khi anh bị đánh mất cuốn sách, có ai biết được câu truyện mà Sherir đã kể không ? – Câu chuyện ngôi làng cũ à ? Tôi nghĩ là không, ông ta đã cố che giấu nó cho đến khi Rex mang cuốn sách đoạt từ Jason trở lại. – Vậy chỉ có những người đồng đội anh biết ? – Đúng. Chúng tôi đã thông nhất giữ bí hiểm những thông tin nội bộ. – Rồi, đây chính là yếu tố … Giả sử nếu Ma Sói là người không trong đội của anh, thì chúng sẽ nghĩ gì khi phát hiện những trang giấy viết về nghi thức, mà chúng đã xé bỏ ? Nếu biết được sự sống sót của nghi thức hoàn toàn có thể phá vỡ kế hoạch của chúng, và hoàn toàn có thể suy ra rằng người viết cuốn sách này là trưởng làng. Thì liệu chúng có để trưởng làng được yên ổn không ? Chắc chắn là không. Nhưng trong thực tiễn thì trưởng làng vẫn không bị xâm hại vào cả ban ngày hay đêm hôm. – Ý của anh là … – James suy đoán – Bọn chúng đã biết câu truyện về Torar là người thực sự nắm giữ nghi thức này ? – Đúng vậy, kể từ ngày hôm anh bị mất cuốn sách. Tôi, Katty và Antony đã thấy tín hiệu chúng theo dõi hành vi của chúng tôi. – Không thể nào … Họ đã không kể với ai về chuyện đó … Torar bước tới và vỗ vai James. – Thôi được rồi James, giờ không phải là lúc. Thời điểm đã đến ! * * * Mặt trăng tròn lên đến đỉnh điểm, treo trên ngọn đầu của những người đang tụ tập ở cánh đồng cỏ. Cả bốn người đang đứng xung quanh cột đá với những viên đá nhỏ phát sáng, nằm trong một vòng tròn được vẽ bằng những ký tự kỳ lạ màu đỏ. Vị tiên tri và mục sư đang đặt hai bàn tay áp sát gần lại. – Katty và Antony cả hai đều là người có năng lượng siêu nhiên, thế cho nên họ thích hợp hơn cả với việc này. – Torar lý giải – James, anh cảm thấy thế nào ? – Tôi không biết … hình như nó có rung động ở đây … – Tốt, nguồn năng lượng của anh đã thích hợp. Cả ba người kia nhìn James khi anh cũng áp tay tới gần. Được vài phút, mồ hôi khởi đầu chảy xuống trên khuôn mặt của Antony. – Không ổn rồi, còn thiếu gì đó … – Mục sư nói. Chợt Torar nhớ ra. – Đúng rồi James ! – Torar hoảng loạn – Chiếc khuy hình mặt trăng của anh đâu rồi ? – Sao cơ ? Nó thiết yếu à ? – James nói. – Nó là một trong những ” mảnh trăng ” ! – Torar đáp. – Thôi rồi ! – James nói to – Tôi đã lỡ Tặng Kèm cho con bé Daisy … Nhưng nó biệt tăm từ sáng tới giờ ! Vị mục sư ngừng lại việc triển khai nghi thức, tiên tri Katty cũng bỏ tay ra. – Chậc … – Torar tỏ vẻ lo ngại. – Tôi … xin lỗi. – James nói. Tiên tri Katty có vẻ như hơi mệt, tiến đến gần James và chỉ vào nơi chiếc túi đem ngang hông anh. Có một đốm sáng màu vàng tỏa ra từ chỗ ấy. – Chuyện gì thế này ? – James nhìn vào đốm sáng, và nhanh gọn lấy ra từ bên trong. – Đó là chiếc gậy mà Daisy đã khuyến mãi ngay cho James, đang phát ra một luồng sáng ngắn chỉ rọi về một hướng. – Đi đi James. – Katty nói – Theo hướng của ánh sáng, anh sẽ tìm được ” mảnh trăng ” đó. – Vậy chúng tôi sẽ ở lại đây. – Torar lấy sợi dây chuyền sản xuất đang đeo của mình ra, và đưa cho James – Hãy đeo sợi dây này vào cổ, James ạ, nó sẽ có công dụng giúp anh tránh bị bọn Ma Sói đánh hơi. – James nhìn ba người trong quan ngại. Ánh mắt của họ đang đặt nặng niềm tin và nghĩa vụ và trách nhiệm lớn lao về phía anh. – Trong trường hợp không kịp. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày mai, được chứ ? – Torar nói. – Được. Hãy tin tôi. – James hạ quyết tâm và chạy đi ra khỏi hai hàng cây lối vào. Chạy hấp tấp vội vàng theo hướng dẫn của ánh sáng vàng lộng lẫy nhiều sắc tố, tỏa ra từ cây gậy bí ẩn, James dọc theo những cây lớn ven rừng. Anh không biết đang đi về đâu và có vẻ như đã mất phương hướng, trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ về kỳ vọng tìm lại được ” mảnh trăng “, để sớm chấm hết chuyện thảm khốc trong ngôi làng. Anh lo ngại một người nào đó sẽ bị lấy mạng trong tối nay, chính bới hành vi muộn màng của anh … Vừa chạy vừa thở hồng hộc, James dừng lại để lấy hơi, chợt nhận ra rằng ánh sáng từ cây gậy đang ngắn lại dần. Đó là tín hiệu báo rằng đã sắp đến nơi cần đến, James nỗ lực chạy thêm một đoạn nữa. Nhìn xa xa, James thấy một vài ngôi nhà quen thuộc có vẻ như đã thấy ở đâu đó trước rồi. Quả thật, đây là nơi anh đã từng đi qua. Ánh sáng yếu dầu, chỉ vào bên trong một bãi trống nhỏ được gọi là … ” Vườn Yêu Tinh “. Xung quanh đó trời rất tối, ánh trăng bỗng dưng bị yếu dần đi, mắt của James trở nên khó phân biệt được thiên nhiên và môi trường xung quanh khi anh tiến sâu vào bên trong, đi len lỏi giữa những cây cổ thụ cao to với cành dài khổng lồ. Cảm giác như có ai đó từ trên đang nhìn xuống và theo dõi từng bước chân nặng nề của mình. Một chiếc bóng vụt qua bên cạnh … lôi kéo sự chú ý quan tâm của James. Anh có hoảng sợ, nhưng rồi thận trọng bước tiếp, vì phía sau tự dưng không còn đường trở lại rồi. Một ma lực nào đó khiến đầu óc của James khởi đầu quay vòng nhẹ, bước chân loạng choạng. Rồi bỗng chùn lại, khi trước mặt James Open … – Daisy ? – James tự hỏi. Đó là cảm xúc của James hay anh thực sự tận mắt chứng kiến bóng hình thấp bé đang lặng im từ đằng xa cách vài cái cây kia ? Rồi cái bóng đó biến mất hay đã quay sống lưng bỏ chạy ? Xung quanh anh những tiếng cười lạ lùng vang vọng lên bao trùm lấy hàng loạt khu rừng, từng 1 2 »

Loading …

lacphonglacphong – Lạc Phong

Tài Khoản: 3784 điểm   [Nữ]

Cấp 6 KTer Siêu Nhân – VIP
Có 0 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 19   ↡↡↡↡↡
Thời Gian: Thứ 3, 28/07/2020, 11:43
Gửi Tin Nhắn Đến lacphong
List Truyện Của lacphongThứ 3, 28/07/2020, 11 : 43

Kỳ 16: Sự phản bội
Chương trước Chương sau

     Cơn đau chiếm lấy tâm trí, James cảm thấy một sức nặng to lớn đè lên đầu mình. Quay nhìn xung quanh để xác định phương hướng, một màn sương mờ ảo hay là mắt của anh bị mờ đi? Nhiều đốm lấp lánh sắc màu tựa như những con đom đóm lơ lửng rải rác trên không trung.  Nhờ vào những bóng cây mờ mờ, James có thể tiến vào sâu hơn khu rừng đó, cho dù bây giờ dường như  anh quên ý định ban đầu của mình là gì. Cơ thể đang muốn rã rời theo từng bước chân đi, cứ như là có thể gục xuống bất kỳ lúc nào mà ý chí buông lơi.
     Có tiếng cười giễu cợt ngay trên trời và trước mặt. Rồi nhiều chiếc bóng đen nhảy nhót qua lại như đang trêu đùa con người lạ kia tiến vào nơi chúng trú ngụ.
     – Là hắn ta? – Một tiếng lạ nghe như một giọng đanh đá cất lên.
     Jmaes đưa tai về hướng đó.
     – Hắn đến đây làm gì? Chúng ta sẽ xử hắn như thường lệ chứ? – Một giọng khác khàn hơn.
     – Nào… Tên này là đặc biệt.
     – Chậc, hắn không phải là lũ Ma Sói thật .
     – Con bé bảo… tên này được…
     – Đáng tin?
     Đoạn trò chuyện vẫn cứ tiếp diễn, đôi khi nghe được, đôi khi không, nhưng James cố không để ý đến họ. Anh bám theo từng thân cây tiến vào trong màn sương mờ. Anh bắt đầu thấy sợ hãi khi cảm thấy ngày càng có nhiều sự sống bí ẩn quanh đây. Vụt một phát, bóng dáng của cô gái bé nhỏ đang chạy qua mặt James.
     – Daisy! Chờ đã! – James hét lớn nhưng hình như anh không nghe được giọng của mình.
     James vội chạy theo để tránh mất dấu của cô bé, đôi khi anh dừng lại quan sát, rồi phát hiện ra dấu vết lại bám theo. Lúc này màn sương dần trở nên màu xanh lá cây sáng mờ lạ thường, những cây lớn cũng bắt đầu thưa thớt dầu hơn. James lần nữa lại vấp ngã trước một khoảng đất khá trống với gồ ghề những rễ cây bên dưới. Anh cảm thấy nghẹt thở…
     Trong cơn hoa mắt, James vẫn nhận ra có tia sáng nhỏ hắt xuống chỗ đất trước mặt anh. Ngước nhìn lên, cách đó tầm vài mét là một vật sáng treo lủng lẳng trên một cành cây. James có hít thở, khó khăn đứng dậy và tiến tới gần vì anh có một linh cảm…
     Đúng là như vậy, đó chính là “trái ngọt” trong truyền thuyết.
     James đã từng nghe kể về nó nên có thể nhận ra ngay loại trái có nửa màu tím và nửa màu đỏ đan xen kia, với một cuống xoăn tít trên đầu. Nó ở trên cao tầm chỉ vài mét, James nghĩ rằng anh có thể lao lên trên đó được. Ngay khi anh vừa nắm lấy một thân cây để vươn lên, một tiếng ù ù phát ra nhức óc dường như lan tỏa khắp khu rừng này, len lỏi trong từng tán cây lúc trầm lúc bổng. James cố nhịn và tiếp tục leo lên chiếc cây già sần sùi đó. Anh đã gần đạt được “trái ngọt”. Nó không còn xa nữa, chỉ một tầm tay…
     Bỗng James ngã bịch xuống ê chề, trước khi anh kịp nhận ra thì toàn bộ cây đều đã biến mất, chỉ còn lại màn sương màu xanh lá và những đom đóm sắc cầu vồng. Bây giờ giống như một không gian hư vô, lạc lõng mà James không thể thấy “trái ngọt” ở đâu nữa. Trong sự tiếc nuối, James quỳ xuống và đập tay dưới đất dằn vặt, tức giận. Càng ngày càng khó thở, ngột ngạt và anh vẫn cảm thấy những chiếc bóng đang nhảy nhót đâu đấy cười đùa. Trong phút chốc, ý nghĩ buông xuôi của James đã xuất hiện.
     Nhưng James nghĩ đến gia đình, đến sự nghiệp của mình và lòng đam mê nghiên cứu trăng từ bé, anh muốn đem những sự thật kỳ lạ này trở về thành phố và công khai nó. James nghĩ đến ngôi làng này, đến những người đã chết và những người còn sống, những chiêu trò lừa gạt của lũ Ma Sói, và mong muốn của anh để giúp đỡ dân làng, những kế hoạch của anh trong đầu chưa thực hiện được… James cố bò lết về phía trước, và từ từ đứng dậy.
     Cô bé đang đứng trước đó…
     James giật mình. Không chắc đó có phải là Daisy không vì mắt anh đang rất mờ.
     – Chú đã có “niềm tin” rất lớn. Đây là phần thưởng… – Đúng thật là giọng của Daisy.
     Cô bé không nói gì nhưng chìa tay ra đang cầm một vật… Đó là “trái ngọt”. James hiểu ý và chầm chậm cầm lấy. Anh nhìn vào “trái ngọt” một cách sững sờ, rồi lại nhìn về Daisy…
     Trước khi James có thể hỏi han điều gì thì Daisy lại chạy đi mất.
     – Daisy!… Mảnh…
     James bị cắt lời bởi một cú sốc mạnh khiến cho anh bất tỉnh ngay lập tức. Những tiếng nói cuối cùng vang trong đầu anh đó là “Hãy đi đi, cứu lấy dân làng”, “Cứu lấy chúng tôi nữa, người bạn đầy niềm tin”,…
                                                               ***
     Mở mắt dậy trong khu rừng đen tối, James đã tỉnh táo hơn nhiều. Ánh trăng vẫn ở trên đầu, mọi thứ đã quay trở lại như cũ, ngoại trừ việc trên tay anh đang cầm… “trái ngọt truyền thuyết”. Chính thứ ấy đã khiến cho anh nhớ lại những điều vừa xảy ra và chắc chắn rằng nó không phải là một giấc mơ. Chưa kịp mừng rỡ thì cảm xúc hối hận đã ùa lấy, vì anh không thể tìm thấy được thứ quan trọng hơn – “mảnh trăng”, hay huy hiệu anh đã tặng cho Daisy.
     Vội vàng, loạng choạng lao đến và núp nhanh sau một cây gần đó, bởi vì James vừa nhìn thấy chiếc bóng của… một sinh vật khổng lồ phía bên kia, ngay sau khi anh nghe âm thanh sột soạt ở đấy. Đúng là vậy, một con Ma Sói đang đánh hơi và tiến gần về phía James.
     Cảm giác lần này rất lạ, con Ma Sói dường như gặp khó khăn trong việc tìm kiếm, biểu lộ rõ trong từng cử chỉ của nó. Nó đi chỉ bằng hai chân trong khi dùng tay vạch ra từng bụi rậm và cành xen xập xệ, đưa mắt nhìn ráo riết mọi thứ, đánh hơi một cánh rất nhạy cảm. James có thể đoán ra được sợi dây chuyền Torar vừa đưa đã có ảnh hưởng gì đó với nhận thức của nó trong việc định vị anh. Yên tâm hơn một ít, James lùi dần ra xa hướng của nó, nhưng vẫn để ý từng hành động của sinh vật giết người kia…
     Có vẻ như rất xa rồi, James mừng rỡ khi thấy lối ra khỏi “Vườn Yêu Tinh”, từ vị trí mà anh có thể trông thấy được vài ba căn nhà phía xa cánh đồng. Giấu niềm vui để không thể hiện sự vội vã, James vẫn tiến rất chậm nhưng bước chân của anh đã nhanh hơn trước.
     Một chiếc gậy bay tới và đập vào đầu James, anh ngã xuống. Kẻ thù vừa ra tay kia chính là một mụ già thấp bé, không ai xa lạ, bà Emma. Cú đánh không mạnh nhưng bất ngờ, thêm với cơ thể mệt mỏi đủ để làm James chao đảo một chốc. Cho đến khi anh phát hiện ra “trái ngọt” đã rời khỏi tay mình và lăn đi một đoạn thì bà Emma đã cầm nó trên tay rồi.
     – Tuyệt! Nó đã là của ta! – Emma nói trong sự hí hửng, trên một nụ cười móm mém.
     – Emma… Tại sao bà lại ở đây? – James lấy tay giữ vết thương trên đầu và hỏi.
     Bà Emma vẫn nhìn chằm chằm và xoa đều trái đó không để ý đến James và nói:
     – Ta đã nghe tiếng động và vài thứ kỳ lạ đang xảy ra gần đây. Quả nhiên… Thật không uổng công ta tìm kiếm bấy lâu nay mà he he. Bây giờ thì…

     Bà lão nhìn vào James, mặt nhăn nhó. Rồi quay lưng bỏ chạy qua cánh đồng. James chưa kịp hồi sức để đuổi theo, đành nhìn kẻ trộm kia lấy mất đi nỗ lực của mình…
     Bóng dáng nhỏ bé của bà lão,mang theo giỏ xách bên mình chạy xa dần, xa dần dưới ánh trăng, đến giữa cánh đồng một đoạn… đến khi ngã gục xuống vì một thứ sắc bén nào đó cắt qua khiến cho chiếc đầu nạn nhân lìa khỏi cổ.
     James nhìn sững sờ, lặng yên như tượng…
     Con Ma Sói từ đằng xa ấy đang ngấu nghiến cơ thể nạn nhân như đang tận hưởng thời gian tuyệt vời của nó. Bà Emma mới đây còn nói chuyện, giờ đã trở thành bữa ăn ngon lành cho nó.
     Đó là lần đầu tiên, James chứng kiến sự chết chóc hàng đêm, cũng là sự tàn bạo của lũ Ma Sói, diễn ra ngay trước mặt mình…
                                                                       ***
     Buổi sáng thứ chín, còn ba ngày cho đến đêm “Trăng Đỏ” thứ mười ba…
     Màn sương mơ hồ đêm qua dường như vẫn còn vất vưởng đâu đó ở một vài khúc quanh co, Mặt trời ló dạng bị che phủ bởi những đám mây dày đặc.
     Trước giờ phán xử, luôn là khoảng thời gian để mọi người chuẩn bị. Họ sinh hoạt như bình thường, làm những công việc bình thường của họ cho dù cái chết có thể chờ đợi họ chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi nữa. Tiếng sáo thổi du dương vang vọng cất lên trên bầu trời, từ một góc trên mái ngôi nhà nọ, đó là Levi đang say sưa với từng điệu nhạc. Trông anh không khác gì một nghệ sĩ bất cần đời, đặc biệt trong khung cảnh đầy chết chóc của ngôi làng này.
     Chợt tiếng sáo ngưng lại, Levi nhảy xuống từ trên cao một cách điệu nghệ. Dưới đó, nhóm những người khác gồm Rex, Frank, Drink và James đang đứng tụ họp và thảo luận với nhau tại một nơi gần quảng trường. Chỗ mà có ít người qua lại nhất.
     – Vậy đêm qua đã theo đúng như kế hoạch? – James hỏi mọi người.
     – Đúng vậy, tôi và Drink đã thực sự nhìn thấy… – Frank nói.
     – Ma Sói Trắng là có thật! Cô ta đến như đã giao kèo trước đó với James. – Drink nói.
     – Vậy là từ bây giờ. – Levi nói – Chúng ta sẽ không còn lo lắng, vì đã được sự bảo vệ của Ma Sói Trắng. Số phiếu của chúng ta chắc chắn được đảm bảo, miễn là Sói Trắng có đủ sức mạnh để chống trả với chúng.
     – Alice có thể. – James trả lời Levi – Chính cô ấy đã cứu tôi đêm hôm trước… Cô ấy đã hạ Emily… không, hạ một con Ma Sói khác.
     – Dù sao thì chúng ta vẫn nên cẩn trọng. – Rex nhìn ra xa và nói – Kẻ thù rất đông và nằm trong bóng tối, chúng ta sẽ không biết chúng còn những gì…
     – Đúng vậy Rex… – Levi nói – Chúng ta còn chưa biết được mục đích rõ ràng của Sói Trắng. Cần phải cẩn trọng và không được hoàn toàn tin tưởng cô ấy.
     – Tôi đồng ý Levi. Hành động ban ngày sẽ chứng minh, lòng tin cần được xây dựng dần dần. – James nói – Nhân tiện, hãy để tôi giới thiệu thêm một người bạn…
     Mọi người ngạc nhiên, tò mò về điều James vừa nói. Anh ra dấu hiệu về phía một bóng dáng đang nấp đằng sau khúc cua cạnh một ngôi nhà nhỏ. Người đó tiến tới gần, họ nhận ra ngay sự nghiêm nghị quen thuộc trên khuôn mặt của vị mục sư đáng kính trong làng này – Antony.
     – Mục sư ư? – Drink hốt hoảng.
     – Làm sao có thể? Ông ấy đã hứa là không can thiệp rồi mà? – Frank ngạc nhiên.
     – Đương nhiên rồi Frank, tôi sẽ không làm gì cho đến khi biết chắc chắn… ai là “chúng” – Antony đáp.
     – Haha, một người đồng minh không ngờ tới? Tuyệt! – Rex tỏ vẻ hào hứng.
     – Làm sao anh có thể gọi ông ấy vậy, James?
     – Đó là một câu chuyện dài, chúng ta hãy nói sau… – James nói – Mọi người đã bắt đầu tụ tập rồi kìa.
     Như thế, họ lại tụ tập xung quanh quảng trường để thực hiện phán xử. Ngôi làng này trước đây có khoảng 30 người, nhưng cho đến hôm nay con số này đã giảm phân nửa. Tất cả những người đang có mặt, bao gồm cả vị trưởng làng đang đứng ở giữa kia, chính xác chỉ còn mười bảy người. Và trong đó, có ít nhất là ba phe khác nhau, vị trí đứng của họ cũng thể hiện điều đó. Trong số đó, bao nhiêu người là Ma Sói đang đội lốt? Không ai biết. Chỉ cần có một án mạng xảy ra vào đêm qua, người ta lại tiếp tục thực hiện việc phán xử này.
     – Đã đem xác của bà ấy chôn cất chưa? – Trưởng làng Sherir hỏi.
     – Xong xuôi rồi thưa trưởng làng. – Richard nói.
     Trưởng làng ngẫm nghĩ một hồi rồi lại thông báo cho toàn thể người đang có mặt tại đó về sự việc bà Emma đã chết hôm qua, với dấu vết của một cuộc tàn phá  bởi sinh vật Ma Sói. Không ai cảm thấy đau buồn, chỉ thấy họ lại bắt đầu những thảo luận to nhỏ với nhau.
     – Nào mọi người, hôm nay sẽ là một ngày căng thẳng đấy. – Levi nói với những người đang đứng gần anh.
     – Ý anh là gì Levi? – Drink hỏi.
     – Này, anh cũng phải biết động não lên chứ Drink? – Levi đáp – Đếm xem, tổng số phiếu bây giờ không còn chênh lệch nhau nữa. Phe ta có anh và tôi, James, Frank, Alice và Antony, tổng cộng 6 phiếu. Còn bên kia cũng có 6 phiếu đến từ Ken, Richard, Jason, Barton, Nicholas và Owen.
     – Giả dối thật! – Frank nói – Tôi cứ tưởng Barton và Owen là khác phe với Ken, không ngờ cũng chỉ một bọn.
     – Đúng vậy, kết quả ngày hôm trước đã cho thấy điều đó. – James nói – Vì số phiếu hiện đang bằng nhau, và nếu cả hai phe đều có một đối tượng riêng để chọn, kết quả hầu như sẽ phụ thuộc vào hai người Iris và Marry mà hiện tại đang ở thế trung lập kia.
     – Tức thật! – Rex hùng hồn – Chúng lấy đâu ra cái quyền lấy phiếu bình chọn của tôi chứ?
     – Không sao đâu ông Rex. – James tiếp tục nói – Tình hình vẫn là khả quan hơn cho bên ta.
     Mọi người tập trung hơn nghe James nói. Anh chỉ tay về phía bà Iris.
     – Có một cơ hội rất cao… Bà Iris sẽ bầu chọn giúp ta.
     – Thật sao? – Nhiều người cùng đồng thanh.
     – Anh nợ tôi nhiều lời giải thích đó James. – Levi nhìn James nói – Vậy thì vấn đề chỉ là chúng ta sẽ chọn ai ngày hôm nay, và đảm bảo rằng Marry sẽ không thuộc về phe của Ken.
      – Còn lão Sherir “chơi bẩn” kia nữa chứ? – Rex nói.
     – Tôi nghĩ là không sao… – James nói – Ông ấy, Katty và Rex sẽ là những người không bỏ phiếu hôm nay.
     Từ bên phía đối diện, Ken lên tiếng. Đó là đòn công phá đầu tiên, mở màn cho cuộc chiến tranh luận ngày hôm nay.
     – Phía bên kia, có một tên lừa gạt đang dần chiếm lòng tin của mọi người. Tất cả những kẻ đi theo tên người ngoài đó đều là những kẻ phản phúc. Trong khi những nỗ lực của ta từ đầu đến giờ là để cứu ngôi làng này, đang dần có nguy cơ xâm hại bởi nhiều ý nghĩ điên rồ kia… Nhưng hôm nay, ta sẽ cho những tên ấy cơ hội để quay đầu lại. Nếu ai đồng ý theo phe của ta, hãy bước đến gần đây, mạng sống của người đó sẽ được đảm bảo…
     Mọi người  bắt đầu nhìn nhau, quan sát từng động thái, nét mặt,…
     – Một chiêu trò ranh mãnh! – Rex nói – Ai mà lại đi tin theo lời nói đểu cáng  ấy chứ?
     – Hãy cẩn thận. – James dè chừng – Hắn đã nắm được tình hình hiện tại, nên mục đích chính của hắn chỉ nhắm vào hai người đó.
     Sau một vài giây không có ai phản ứng rõ ràng gì, Ken lại lên tiếng.
     – Marry?
     Marry tỏ vẻ sợ hãi thấy rõ khi nghe được nhắc đến tên của mình. Cô biết tình hình bây giờ có vẻ rất không an toàn  với cô khi chỉ là một phe yếu và cô lập.
     – Marry không phải là Sói – James nói – Hãy cứu lấy cô ta.
     James biết điều đó vì Marry là người đã bỏ phiếu phán xử anh vào ngày hôm trước. Đó là trái với thỏa thuận mà Ma Sói đã đồng ý với Katty. Anh nghĩ trong đầu.
     – Owen? – Ken nói và nhìn về phía của ông chủ quán.
     Owen cũng cố tránh ánh nhìn đó và hơi run rẩy.
     – Owen ư? – Frank nói – Tôi cứ tưởng chúng là một bọn?
     – Không đâu. – Levi lên tiếng – Đêm qua tôi và Rex đi tuần tra đã thấy rõ…
     – Có một con Ma Sói kinh khủng đang đứng chờ trước nhà của Owen! – Rex nhớ lại – Tôi cứ nghĩ rằng sáng nay nạn nhân sẽ là ông ấy chứ.
     James trầm ngâm suy nghĩ về chuyện đó. Levi nói tiếp:
     – Vấn đề là ở chỗ đó, Owen nằm trong đối tượng của chúng.
     Drink dường như sực  nhớ ra điều gì đó quan trọng và lên tiếng gọi Owen .
     – Owen! Hãy về phía của chúng tôi. Đừng  tin lời đảm bảo dối trá đó. Chính tai tôi đã từng nghe về kế hoạch của bọn chúng để giết anh! Và đêm qua, tận mắt Rex đã nhìn thấy một Ma Sói đứng chờ trước nhà anh!
     Owen ngạc nhiên khi nhìn về Drink.
    – Thảo nào! Tôi đã nghi ngờ cuộc hẹn đêm qua rồi, chính Ken đã hẹn tôi vào đêm qua để được “trả lương” cho những điều tôi giúp đỡ hắn trước đây. Nhưng tôi bỗng có cảm giác xấu khi tôi nhớ lại câu chuyện của Nick…
     – Nick? – Marry nói lớn – Chồng tôi như thế nào? – Cô càng gào thét hơn. 
     Owen cảm thấy bị lỡ lời và phải nói tiếp.
     – Hôm trước khi chết, Nick đến quán của tôi và uống khá nhiều với tâm trạng rất vui vẻ. Anh ấy nói là sắp hết nợ nần từ gã Ken, và tương lai tươi sáng được đảm bảo của anh cùng với cô. Trong một lúc hơi say xỉn và gục trên bàn, tôi có nghe nói anh ta lẩm nhẩm về cuộc hẹn vào tối đó với Ken…
     – Đúng vậy! – Levi nói – Tôi đã từng bảo mọi người quan sát, rằng có dấu hiệu Nick đã đi ra ngoài ban đêm sau đó bị chết ở trong nhà, nhớ chứ?
     Ken tỏ vẻ khó chịu khi kế hoạch của hắn có vẻ bị tiết lộ. Những tên đồng minh bên hắn dần tỏ ra nghi ngờ.
     – Chính thế. – Owen nói – Tôi đã nghĩ đây là một cái bẫy để bịt miệng tôi, theo cách Ken đã dụ dỗ Nick, nên đã không dám ra ngoài vào đêm qua. Nếu điều Rex thấy là sự thật thì cảm giác của tôi đã đúng! Tôi đã có thể bị chết vào đêm qua rồi, thật kinh khủng!
     – Đồ giết người! Ngươi đã thông đồng với quỷ dữ! – Marry hét về phía Ken.
     James nói với mọi người gấp rút.
     – Được rồi mọi người. Tình hình đang tiến triển có lợi hơn ta tưởng. Giờ thì do cả Owen cũng đã chống lại Ken, hắn chỉ còn có 5 phiếu. Và Marry cũng chắc chắn không chọn cùng gã. Chúng ta hoàn toàn kiểm soát được tình hình.
     – Đó là nhờ công của tôi ha ha! – Rex đắc chí.
     – Vậy thì… – Levi nói – Nếu diễn biến tiếp tục thế này, chúng ta chỉ chờ và cùng chọn Barton thôi.
     – Cùng chọn Barton. – Frank nói.
     – Nhất trí! – Rex nói.
     Drink chợt im ắng và nhìn về phía bên kia đang cãi nhau…
     – Drink? – James hỏi nhỏ – Anh ổn chứ?
     Gã nghiện rượu quay sang nhìn James và nói.
     – Không… Người tôi muốn giết… là tên Ken.
                                                                                        ***     
     Drink nổi tiếng là một người lêu lổng trong làng, khi hắn thường xuyên la cà ở quán rượu với các trò cờ bạc hên xui may rủi. Cứ mỗi lần bước ra khỏi quán rượu là người ta dễ nhận ra ngay kết quả ngày hôm đó của hắn, qua vẻ mặt hoặc là rất cáu kỉnh, hoặc là cười tươi rói. Tính của hắn tuy cộc cằn nhưng cũng không đến nỗi xấu xa, thực ra cũng nhiều khi hắn tỉnh táo và rất dễ gần, còn giúp việc vặt cho vài người khi rảnh rỗi.
     Cuộc sống của hắn thất thường, chỉ có rượu uống mỗi ngày là ổn định. Dần dần người ta cũng hiểu là hắn đi làm tay sai cho tên Ken chủ đất, đủ thứ việc, chỉ cần có tiền là được. Hắn đói tiền thế, khát rượu thế, nên cho dù bị mắng chửi thậm tệ thế nào, bị bè lũ Ken chà đạp nhân phẩm, thậm chí có lúc bạo lực thể xác, làm những việc nhục ơi là nhục, thì hắn vẫn cắn răng chịu đựng mà thôi. Không chửi được tên Ken, hắn bắt đầu quay ra chửi dân làng, phá phách nhiều nơi. Cứ  như thế mà thoái hóa dần nhân cách vậy…
     – Tôi đã từng sống ô nhục, kể từ khi hắn đến… – Drink nói – Đây là dịp thuận lợi nhất để được trả thù.
     – Anh đừng để chuyện cá nhân xen vào chứ! – Frank lay lay Drink.
     – Bình tĩnh nào Drink. – James ra giọng trấn an.
     – Tại sao không giết hắn? – Drink nói lại – Hắn là kẻ cầm  đầu và giật dây ở đây, chỉ cần hắn không còn thì phe của hắn sẽ tan nát, và chúng ta sẽ có cơ hội hơn cho những ngày tiếp theo phải không?
     – Nhưng chúng ta không chắc liệu… – James nói.
     – Ken là người. – Antony chen vào – Hãy tin tôi, tôi biết anh ta không phải Ma Sói. Giết người là một quyết định tàn nhẫn. Cho dù con người có làm sai điều gì, đều có thể quay lại. Anh cũng từng như  thế, đúng không Drink?
     Drinl đắn đo sau khi nghe lời của vị mục sư nói.
     – Đúng vậy Drink, hắn ta không phải là Ma Sói. – James cố thuyết phục – Mục tiêu của chúng ta là tên Barton kia. Nếu giờ anh chọn người khác, chúng ta chỉ có ngang phiếu với Ken thôi.
     – Cái tên này… – Rex khó chịu khi nhìn Drink.
     Trong khi nhóm James đang thảo luận thì Levi từ phía nào đó chạy xộc đến, mang vẻ mặt đầy lo lắng và nói :
     – Không ổn rồi.
     – Chuyện gì? – James hỏi.
     – Alice…
     Phía bên kia, tên Ken đang cố tỏ ra điềm tĩnh và chờ những lời công kích vào hắn lắng xuống. Tên Barton bỗng bước lên một chút và nói.
     – Tôi không bênh vực gì ông Ken, nhưng hãy để cho tôi ít phút trình bày điều này. Tôi có một vài suy đoán của mình về danh tính của một người.
     Lôi kéo được sự chú ý của mọi người, Barton nói tiếp.
     – Như thông lệ, vì sự an toàn và đảm  bảo tính hợp lý, chúng ta đã quy định mỗi nhà chỉ có một người ở. Nhưng có một ngôi nhà được thông cảm, dành cho ba người chị em.Người chị không may đã qua do Ma Sói giết, người em bé nhỏ thì mất tích những ngày này, chỉ còn lẻ loi một cô gái đơn thân.
     Mọi người quay sang hướng của Alice, lúc này đang đứng im lặng cạnh vị tiên tri.
     – Và người ta tự hỏi, làm sao mà ở với nhau một thời gian dài như thế, người em lại không biết được danh tính của người chị là Ma Sói nhỉ?
     – Cái gì cơ? Emily là Ma Sói à? – Mọi người bàn tán xôn xao nhiều nơi.
     – Đúng vậy, chính mắt tôi đã nhìn thấy. – Barton nói tiếp – Không biết làm sao điều đó xảy ra, nhưng một con Ma Sói đã giết đồng bọn của chúng.
     – Cháu cũng thế, đêm hôm đó rất Bà lão nhìn vào James, mặt nhăn nhó. Rồi quay sống lưng bỏ chạy qua cánh đồng. James chưa kịp hồi sức để đuổi theo, đành nhìn kẻ trộm kia lấy mất đi nỗ lực của mình … Bóng dáng nhỏ bé của bà lão, mang theo giỏ xách bên mình chạy xa dần, xa dần dưới ánh trăng, đến giữa cánh đồng một đoạn … đến khi ngã gục xuống vì một thứ sắc bén nào đó cắt qua khiến cho chiếc đầu nạn nhân lìa khỏi cổ. James nhìn sững sờ, lặng yên như tượng … Con Ma Sói từ đằng xa ấy đang ngấu nghiến khung hình nạn nhân như đang tận thưởng thời hạn tuyệt vời của nó. Bà Emma mới gần đây còn trò chuyện, giờ đã trở thành bữa ăn ngon lành cho nó. Đó là lần tiên phong, James tận mắt chứng kiến sự chết chóc hàng đêm, cũng là sự tàn khốc của lũ Ma Sói, diễn ra ngay trước mặt mình … * * * Buổi sáng thứ chín, còn ba ngày cho đến đêm ” Trăng Đỏ ” thứ mười ba … Màn sương mơ hồ đêm qua có vẻ như vẫn còn vất vưởng đâu đó ở một vài khúc quanh co, Mặt trời ló dạng bị bao trùm bởi những đám mây rậm rạp. Trước giờ phán xử, luôn là khoảng chừng thời hạn để mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Họ hoạt động và sinh hoạt như thông thường, làm những việc làm thông thường của họ mặc dầu cái chết hoàn toàn có thể chờ đón họ chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi nữa. Tiếng sáo thổi du dương vang vọng cất lên trên khung trời, từ một góc trên mái ngôi nhà nọ, đó là Levi đang say sưa với từng điệu nhạc. Trông anh không khác gì một nghệ sĩ bất cần đời, đặc biệt quan trọng trong khung cảnh đầy chết chóc của ngôi làng này. Chợt tiếng sáo ngưng lại, Levi nhảy xuống từ trên cao một cách điệu nghệ. Dưới đó, nhóm những người khác gồm Rex, Frank, Drink và James đang đứng tụ họp và bàn luận với nhau tại một nơi gần trung tâm vui chơi quảng trường. Chỗ mà có ít người qua lại nhất. – Vậy đêm qua đã theo đúng như kế hoạch ? – James hỏi mọi người. – Đúng vậy, tôi và Drink đã thực sự nhìn thấy … – Frank nói. – Ma Sói Trắng là có thật ! Cô ta đến như đã giao kèo trước đó với James. – Drink nói. – Vậy là từ giờ đây. – Levi nói – Chúng ta sẽ không còn lo ngại, vì đã được sự bảo vệ của Ma Sói Trắng. Số phiếu của tất cả chúng ta chắc như đinh được bảo vệ, miễn là Sói Trắng có đủ sức mạnh để chống trả với chúng. – Alice hoàn toàn có thể. – James vấn đáp Levi – Chính cô ấy đã cứu tôi đêm hôm trước … Cô ấy đã hạ Emily … không, hạ một con Ma Sói khác. – Dù sao thì tất cả chúng ta vẫn nên thận trọng. – Rex nhìn ra xa và nói – Kẻ thù rất đông và nằm trong bóng tối, tất cả chúng ta sẽ không biết chúng còn những gì … – Đúng vậy Rex … – Levi nói – Chúng ta còn chưa biết được mục tiêu rõ ràng của Sói Trắng. Cần phải thận trọng và không được trọn vẹn tin cậy cô ấy. – Tôi chấp thuận đồng ý Levi. Hành động ban ngày sẽ chứng tỏ, lòng tin cần được kiến thiết xây dựng từ từ. – James nói – Nhân tiện, hãy để tôi ra mắt thêm một người bạn … Mọi người quá bất ngờ, tò mò về điều James vừa nói. Anh ra tín hiệu về phía một bóng hình đang nấp đằng sau khúc cua cạnh một ngôi nhà nhỏ. Người đó tiến tới gần, họ nhận ra ngay sự nghiêm nghị quen thuộc trên khuôn mặt của vị mục sư đáng kính trong làng này – Antony. – Mục sư ư ? – Drink hoảng loạn. – Làm sao hoàn toàn có thể ? Ông ấy đã hứa là không can thiệp rồi mà ? – Frank kinh ngạc. – Đương nhiên rồi Frank, tôi sẽ không làm gì cho đến khi biết chắc như đinh … ai là ” chúng ” – Antony đáp. – Haha, một người liên minh không ngờ tới ? Tuyệt ! – Rex tỏ vẻ hào hứng. – Làm sao anh hoàn toàn có thể gọi ông ấy vậy, James ? – Đó là một câu truyện dài, tất cả chúng ta hãy nói sau … – James nói – Mọi người đã khởi đầu tụ tập rồi kìa. Như thế, họ lại tụ tập xung quanh trung tâm vui chơi quảng trường để thực thi phán xử. Ngôi làng này trước đây có khoảng chừng 30 người, nhưng cho đến ngày hôm nay số lượng này đã giảm phân nửa. Tất cả những người đang xuất hiện, gồm có cả vị trưởng làng đang đứng ở giữa kia, đúng chuẩn chỉ còn mười bảy người. Và trong đó, có ít nhất là ba phe khác nhau, vị trí đứng của họ cũng biểu lộ điều đó. Trong số đó, bao nhiêu người là Ma Sói đang đội lốt ? Không ai biết. Chỉ cần có một án mạng xảy ra vào đêm qua, người ta lại liên tục thực thi việc phán xử này. – Đã đem xác của bà ấy chôn cất chưa ? – Trưởng làng Sherir hỏi. – Xong xuôi rồi thưa trưởng làng. – Richard nói. Trưởng làng ngẫm nghĩ một hồi rồi lại thông tin cho toàn thể người đang xuất hiện tại đó về vấn đề bà Emma đã chết trong ngày hôm qua, với dấu vết của một cuộc tàn phá bởi sinh vật Ma Sói. Không ai cảm thấy đau buồn, chỉ thấy họ lại khởi đầu những tranh luận to nhỏ với nhau. – Nào mọi người, thời điểm ngày hôm nay sẽ là một ngày stress đấy. – Levi nói với những người đang đứng gần anh. – Ý anh là gì Levi ? – Drink hỏi. – Này, anh cũng phải biết động não lên chứ Drink ? – Levi đáp – Đếm xem, tổng số phiếu giờ đây không còn chênh lệch nhau nữa. Phe ta có anh và tôi, James, Frank, Alice và Antony, tổng số 6 phiếu. Còn bên kia cũng có 6 phiếu đến từ Ken, Richard, Jason, Barton, Nicholas và Owen. – Giả dối thật ! – Frank nói – Tôi cứ tưởng Barton và Owen là khác phe với Ken, không ngờ cũng chỉ một bọn. – Đúng vậy, hiệu quả ngày hôm trước đã cho thấy điều đó. – James nói – Vì số phiếu hiện đang bằng nhau, và nếu cả hai phe đều có một đối tượng người tiêu dùng riêng để chọn, hiệu quả phần nhiều sẽ nhờ vào vào hai người Iris và Marry mà hiện tại đang ở thế trung lập kia. – Tức thật ! – Rex hùng hồn – Chúng lấy đâu ra cái quyền lấy phiếu bầu chọn của tôi chứ ? – Không sao đâu ông Rex. – James liên tục nói – Tình hình vẫn là khả quan hơn cho bên ta. Mọi người tập trung chuyên sâu hơn nghe James nói. Anh chỉ tay về phía bà Iris. – Có một thời cơ rất cao … Bà Iris sẽ bầu chọn giúp ta. – Thật sao ? – Nhiều người cùng đồng thanh. – Anh nợ tôi nhiều lời lý giải đó James. – Levi nhìn James nói – Vậy thì yếu tố chỉ là tất cả chúng ta sẽ chọn ai ngày ngày hôm nay, và bảo vệ rằng Marry sẽ không thuộc về phe của Ken. – Còn lão Sherir ” chơi bẩn ” kia nữa chứ ? – Rex nói. – Tôi nghĩ là không sao … – James nói – Ông ấy, Katty và Rex sẽ là những người không bỏ phiếu thời điểm ngày hôm nay. Từ bên phía đối lập, Ken lên tiếng. Đó là đòn công phá tiên phong, mở màn cho cuộc chiến tranh luận ngày ngày hôm nay. – Phía bên kia, có một tên lừa gạt đang dần chiếm lòng tin của mọi người. Tất cả những kẻ đi theo tên người ngoài đó đều là những kẻ phản phúc. Trong khi những nỗ lực của ta từ đầu đến giờ là để cứu ngôi làng này, đang dần có rủi ro tiềm ẩn xâm hại bởi nhiều ý nghĩ điên rồ kia … Nhưng thời điểm ngày hôm nay, ta sẽ cho những tên ấy thời cơ để quay đầu lại. Nếu ai đồng ý chấp thuận theo phe của ta, hãy bước đến gần đây, mạng sống của người đó sẽ được bảo vệ … Mọi người khởi đầu nhìn nhau, quan sát từng hành động, nét mặt, … – Một chiêu trò ranh mãnh ! – Rex nói – Ai mà lại đi tin theo lời nói đểu cáng ấy chứ ? – Hãy cẩn trọng. – James dè chừng – Hắn đã nắm được tình hình hiện tại, nên mục tiêu chính của hắn chỉ nhắm vào hai người đó. Sau một vài giây không có ai phản ứng rõ ràng gì, Ken lại lên tiếng. – Marry ? Marry tỏ vẻ sợ hãi thấy rõ khi nghe được nhắc đến tên của mình. Cô biết tình hình giờ đây có vẻ như rất không bảo đảm an toàn với cô khi chỉ là một phe yếu và cô lập. – Marry không phải là Sói – James nói – Hãy cứu lấy cô ta. James biết điều đó vì Marry là người đã bỏ phiếu phán xử anh vào ngày hôm trước. Đó là trái với thỏa thuận hợp tác mà Ma Sói đã chấp thuận đồng ý với Katty. Anh nghĩ trong đầu. – Owen ? – Ken nói và nhìn về phía của ông chủ quán. Owen cũng cố tránh ánh nhìn đó và hơi run rẩy. – Owen ư ? – Frank nói – Tôi cứ tưởng chúng là một bọn ? – Không đâu. – Levi lên tiếng – Đêm qua tôi và Rex đi tuần tra đã thấy rõ … – Có một con Ma Sói kinh điển đang đứng chờ trước nhà của Owen ! – Rex nhớ lại – Tôi cứ nghĩ rằng sáng nay nạn nhân sẽ là ông ấy chứ. James trầm ngâm tâm lý về chuyện đó. Levi nói tiếp : – Vấn đề là ở chỗ đó, Owen nằm trong đối tượng người dùng của chúng. Drink có vẻ như sực nhớ ra điều gì đó quan trọng và lên tiếng gọi Owen. – Owen ! Hãy về phía của chúng tôi. Đừng tin lời bảo vệ gian dối đó. Chính tai tôi đã từng nghe về kế hoạch của bọn chúng để giết anh ! Và đêm qua, tận mắt Rex đã nhìn thấy một Ma Sói đứng chờ trước nhà anh ! Owen quá bất ngờ khi nhìn về Drink. – Thảo nào ! Tôi đã hoài nghi cuộc hẹn đêm qua rồi, chính Ken đã hẹn tôi vào đêm qua để được ” trả lương ” cho những điều tôi trợ giúp hắn trước đây. Nhưng tôi bỗng có cảm xúc xấu khi tôi nhớ lại câu truyện của Nick … – Nick ? – Marry nói lớn – Chồng tôi như thế nào ? – Cô càng gào thét hơn. Owen cảm thấy bị lỡ lời và phải nói tiếp. – Hôm trước khi chết, Nick đến quán của tôi và uống khá nhiều với tâm trạng rất vui tươi. Anh ấy nói là sắp hết nợ nần từ gã Ken, và tương lai tươi tắn được bảo vệ của anh cùng với cô. Trong một lúc hơi say xỉn và gục trên bàn, tôi có nghe nói anh ta lẩm nhẩm về cuộc hẹn vào tối đó với Ken … – Đúng vậy ! – Levi nói – Tôi đã từng bảo mọi người quan sát, rằng có tín hiệu Nick đã đi ra ngoài đêm hôm sau đó bị chết ở trong nhà, nhớ chứ ? Ken tỏ vẻ không dễ chịu khi kế hoạch của hắn có vẻ như bị bật mý. Những tên liên minh bên hắn dần tỏ ra hoài nghi. – Chính thế. – Owen nói – Tôi đã nghĩ đây là một cái bẫy để bịt miệng tôi, theo cách Ken đã dụ dỗ Nick, nên đã không dám ra ngoài vào đêm qua. Nếu điều Rex thấy là thực sự thì cảm xúc của tôi đã đúng ! Tôi đã hoàn toàn có thể bị chết vào đêm qua rồi, thật kinh điển ! – Đồ giết người ! Ngươi đã thông đồng với quỷ dữ ! – Marry hét về phía Ken. James nói với mọi người hối hả. – Được rồi mọi người. Tình hình đang tiến triển có lợi hơn ta tưởng. Giờ thì do cả Owen cũng đã chống lại Ken, hắn chỉ còn có 5 phiếu. Và Marry cũng chắc như đinh không chọn cùng gã. Chúng ta trọn vẹn trấn áp được tình hình. – Đó là nhờ công của tôi ha ha ! – Rex đắc chí. – Vậy thì … – Levi nói – Nếu diễn biến liên tục thế này, tất cả chúng ta chỉ chờ và cùng chọn Barton thôi. – Cùng chọn Barton. – Frank nói. – Nhất trí ! – Rex nói. Drink chợt im ắng và nhìn về phía bên kia đang cãi nhau … – Drink ? – James hỏi nhỏ – Anh ổn chứ ? Gã nghiện rượu quay sang nhìn James và nói. – Không … Người tôi muốn giết … là tên Ken. * * * Drink nổi tiếng là một người lêu lổng trong làng, khi hắn tiếp tục la cà ở quán nhậu với những trò cờ bạc hên xui may rủi. Cứ mỗi lần bước ra khỏi quán nhậu là người ta dễ nhận ra ngay hiệu quả ngày hôm đó của hắn, qua vẻ mặt hoặc là rất cáu kỉnh, hoặc là cười tươi rói. Tính của hắn tuy cộc cằn nhưng cũng không đến nỗi xấu xa, thực ra cũng nhiều khi hắn tỉnh táo và rất dễ gần, còn giúp việc vặt cho vài người khi rảnh rỗi. Cuộc sống của hắn thất thường, chỉ có rượu uống mỗi ngày là không thay đổi. Dần dần người ta cũng hiểu là hắn đi làm tay sai cho tên Ken chủ đất, đủ thứ việc, chỉ cần có tiền là được. Hắn đói tiền thế, khát rượu thế, nên mặc dầu bị mắng chửi thậm tệ thế nào, bị bè lũ Ken chà đạp nhân phẩm, thậm chí còn có lúc đấm đá bạo lực thể xác, làm những việc nhục ơi là nhục, thì hắn vẫn cắn răng chịu đựng mà thôi. Không chửi được tên Ken, hắn khởi đầu quay ra chửi dân làng, phá phách nhiều nơi. Cứ như thế mà thoái hóa dần nhân cách vậy … – Tôi đã từng sống ô nhục, kể từ khi hắn đến … – Drink nói – Đây là dịp thuận tiện nhất để được trả thù. – Anh đừng để chuyện cá thể xen vào chứ ! – Frank lay lay Drink. – Bình tĩnh nào Drink. – James ra giọng trấn an. – Tại sao không giết hắn ? – Drink nói lại – Hắn là kẻ đứng đầu và giật dây ở đây, chỉ cần hắn không còn thì phe của hắn sẽ tan nát, và tất cả chúng ta sẽ có thời cơ hơn cho những ngày tiếp theo phải không ? – Nhưng tất cả chúng ta không chắc liệu … – James nói. – Ken là người. – Antony chen vào – Hãy tin tôi, tôi biết anh ta không phải Ma Sói. Giết người là một quyết định hành động tàn ác. Cho dù con người có làm sai điều gì, đều hoàn toàn có thể quay lại. Anh cũng từng như vậy, đúng không Drink ? Drinl đắn đo sau khi nghe lời của vị mục sư nói. – Đúng vậy Drink, hắn ta không phải là Ma Sói. – James cố thuyết phục – Mục tiêu của tất cả chúng ta là tên Barton kia. Nếu giờ anh chọn người khác, tất cả chúng ta chỉ có ngang phiếu với Ken thôi. – Cái tên này … – Rex không dễ chịu khi nhìn Drink. Trong khi nhóm James đang luận bàn thì Levi từ phía nào đó chạy xộc đến, mang vẻ mặt đầy lo ngại và nói : – Không ổn rồi. – Chuyện gì ? – James hỏi. – Alice … Phía bên kia, tên Ken đang cố tỏ ra tỉnh bơ và chờ những lời công kích vào hắn lắng xuống. Tên Barton bỗng bước lên một chút ít và nói. – Tôi không bênh vực gì ông Ken, nhưng hãy để cho tôi ít phút trình diễn điều này. Tôi có một vài suy đoán của mình về danh tính của một người. Lôi kéo được sự chú ý quan tâm của mọi người, Barton nói tiếp. – Như thông lệ, vì sự bảo đảm an toàn và bảo vệ tính hài hòa và hợp lý, tất cả chúng ta đã lao lý mỗi nhà chỉ có một người ở. Nhưng có một ngôi nhà được thông cảm, dành cho ba người chị em. Người chị không may đã qua do Ma Sói giết, người em nhỏ bé thì mất tích những ngày này, chỉ còn một mình một cô gái đơn thân. Mọi người quay sang hướng của Alice, lúc này đang đứng yên lặng cạnh vị tiên tri. – Và người ta tự hỏi, làm thế nào mà ở với nhau một thời hạn dài như vậy, người em lại không biết được danh tính của người chị là Ma Sói nhỉ ? – Cái gì cơ ? Emily là Ma Sói à ? – Mọi người buôn chuyện rối loạn nhiều nơi. – Đúng vậy, chính mắt tôi đã nhìn thấy. – Barton nói tiếp – Không biết làm thế nào điều đó xảy ra, nhưng một con Ma Sói đã giết đồng bọn của chúng. – Cháu cũng thế, đêm hôm đó rất 1 2 »

lacphonglacphong – Lạc Phong

Tài Khoản: 3784 điểm   [Nữ]

Cấp 6 KTer Siêu Nhân – VIP
Có 0 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 20   ↡↡↡↡↡

Thời Gian: Thứ 3, 28/07/2020, 11:43
Gửi Tin Nhắn Đến lacphong
List Truyện Của lacphongThứ 3, 28/07/2020, 11 : 43

Kỳ 17: Nghi thức cuối cùng
Chương trước Chương sau

     Việc hành hình bằng cách treo cổ, dường như là phương án hợp lý nhất của ngôi làng này. Họ muốn loại trừ một người bị nghi ngờ một cách không quá tàn nhẫn, nhưng phải được công khai trước mọi người. Sau thời điểm tuyên án, và mọi người đã chứng kiến hành động kết liễu, thì không ai được phép có mặt tại giàn xử đó nữa trong ít nhất nửa ngày. Trừ một người được cử để thực hiện hành động thu dọn thi thể và đem đi chôn cất tại một bãi đất gần đó…
     Trời ngưng gió, ánh nắng dâng lên gắt gỏng, buổi trưa hè vắng lặng, khoảng đất và giàn treo cũng không còn bóng người… Chỉ có một cơ thể ủ rũ của một cô gái lủng lẳng treo trên sợi dây thừng, đang xoay nhẹ chầm chậm…
     Việc phán xử hôm nay đã kết thúc.
                                                                          ***
     Họ đang tụ tập trước nhà của người thợ săn, ai cũng cúi gầm thê thảm không khác gì những chiến binh trở về sau khi bại trận.
     – Rồi, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? – Levi đứng tựa vách nói xuống nơi James đang ngồi xổm.
     James nhìn xuống đất và im lặng, chiếc mũ tai vành của anh che khuất cảm xúc trên khuôn mặt.
     – Điên tiết thật! – Rex quát to – Cũng chỉ do tên đó là ra!
     Lão thợ săn nóng tính chỉ tay về hướng đằng xa, nơi gần chuồng ngựa có một gã đang ôm đầu và khúm núm lại. Đó là Drink đang dằn vặt về những sai lầm anh ta đã mang đến cho đồng đội ngày hôm nay.
     – Đừng trách Drink, ông Rex. Tôi cũng an ủi anh ta rồi. – James nói.
     – Đúng vậy, nghĩ kĩ thì anh ta cũng chỉ là nạn nhân của vụ lừa dối của Barotn và Marry thôi. – Frank ngồi trên lan can bên ngoài nhà.
     – Và cũng của nỗi uất ức cá nhân trong anh ấy… – Levi nói – Nhưng qua ngày hôm nay chúng ta đã biết một sự thật: Bọn chúng đã có sắp xếp từ đầu.
     – Từ đầu? – Rex nói.
     – Ông hãy nhìn xem… – Levi giải thích – Sau tất cả mâu thuẫn đó, giữa Marry, Barton và Ken, mà bọn chúng lại cùng bỏ phiếu cho Alice vào phút cuối sao? Mà không có sự gợi ý nào cả? Chắc chắn là chúng đã thống nhất để bỏ phiếu cho ai từ trước rồi.
     – Vậy tất cả chỉ là một vở kịch? – Frank nói.
     – Một vở kịch… – James lên tiếng – Được dàn dựng khôn khéo để dụ dỗ Drink, đánh lừa anh ta và lấy mất số phiếu từ phe của chúng ta. Còn việc Owen trở mặt thì chắc chúng cũng không ngờ đến. Nhìn từ khía cạnh tích cực, chúng ta có thể gọi Owen gia nhập đội của mình.
     – Anh lại quá tin người rồi James! – Rex nói – Anh giải thích thế nào về bà Iris? Không phải anh nói rằng bà ấy sẽ cùng phe của chúng ta sao? Rốt cuộc mụ già đó lại đi chọn Ken!
     – Rex… Ông bình tĩnh để James giải thích. – Frank bước tới gần can ngăn.
     James đứng dậy và lấy chiếc mũ mình ra. Anh nói:
     – Tôi không nói chắc chắn rằng bà ấy sẽ ủng hộ. Tối hôm qua tôi đã tìm thấy”trái ngọt truyền thuyết”, và đã đưa cho bà ấy như lời hứa. Tôi nghĩ nó sẽ tăng khả năng tin tưởng nhau hơn.
     Mọi người im lặng chờ đợi James nói tiếp.
     – Cái chết của Alice, hay Sói Trắng là một điều hết sức đáng buồn. Một mặt chúng ta mất đi sự bảo vệ hàng đêm, mặt khác chúng ta cũng mất đi phiếu bầu.
     – Bao nhiêu phiếu bầu chúng ta và bọn chúng đang có? – Frank hỏi.
     – Ở đây tất cả chúng ta, tính cả Drink… – James quay mặt hướng về phía Drink vẫn đang ngồi thút thít – Và ông Antony đang ở trong nhà thờ kia, thì là 5 phiếu tổng cộng. Marry chắc chắn đã nằm trong phe của chúng, do đó tên Ken đang nắm giữ 6 phiếu. Trường hợp khả quan nhất, chúng ta có thể thuyết phục cả Owen và Iris, khi đó cơ hội chúng ta thắng sẽ rất cao.
     – Vẫn còn hy vọng… – Frank nói nhỏ.
     Levi bước ra.
     – Không, đừng lạc quan đến thế Frank ạ. Tôi nghĩ chắc James cũng biết chúng ta không được phép phạm bất kỳ một sai lầm nào nữa.
     James dường như hiểu điều Levi sắp nói ra. Levi tiếp tục:
     – Đây đã là buổi sáng thứ chín… Có nghĩa là chỉ còn ba buổi phán xử nữa cho đến đêm “Trăng Đỏ” thứ mười ba, lúc mà cơ hội thắng chỉ là một con số 0 tròn trĩnh. Nếu những gì Frank thấy là sự thật, khi anh ta đi ra ngoài trong đêm hôm đó và chứng kiến 5 con Ma Sói xuất hiện. Nếu đó đúng là toàn bộ số lượng của chúng… Và chúng ta đã loại trừ Ma Sói Willy theo như tiên tri suy đoán, và một Ma Sói Emily đã bị người chị em Ma Sói Trắng Alice tiêu diệt, thì hiện tại còn ít nhất ba Ma Sói…
     Rex và Frank run rẩy khi họ bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra với tình hình hiện tại.
     – Đó cũng là những gì tôi nghĩ. – James nói tiếp – Cả ba buổi sáng tiếp theo, chúng ta phải tiêu diệt Barton và hai con Ma Sói còn lại đang ẩn giấu. Chỉ một sai lầm sẽ dẫn đến thất bại toàn diện.
     – Hai con Ma Sói còn lại? Chúng là ai? – Rex nói.
     Tất cả mọi người nhìn nhau, nghĩ ngợi, trước khi Levi bắt đầu nói.
     – Tôi nghĩ ai cũng có suy luận cho riêng mình, nhưng khoan hãy nói vào ngày hôm nay, khoan hãy bàn gì thêm cho đến khi chúng ta tiêu diệt được Barton trước đã.
     – Đồng ý. – James gật đầu.
     Tất cả mọi người cùng đồng ý.
                                                                     ***
     Ngôi làng này, cư ngụ trên một vùng núi xa xôi, hẻo lánh. Đa số người dân đều là di cư từ một ngôi làng khác, ở vùng dưới đi lên. Ở đó, từng là quê hương của họ cho đến ngày họ buộc phải đi khai hoang khu đất mới này. Những tưởng chuỗi ngày yên bình sẽ trôi qua, hạnh phúc chờ đợi giây phút sum vầy với người thân, khi trở về với sự giàu có đầy ắp. Nào ngờ đâu hàng loạt tai ương đổ xuống, từ cái chết của cô gái nọ…

     Kể từ khi tin đồn Ma Sói được lan truyền xuống làng dưới, người dân ở đó quyết định phong tỏa biên giới. Họ sợ hãi điều đó khủng khiếp, họ lo lắng rằng liệu bầy Ma Sói sẽ lại trà trộn vào những người sẽ trở về, vì vậy họ cấm tất cả những ai quay về làng cho đến khi mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, khi mà họ có thể chắc chắn rằng toàn bộ Ma Sói đã bị tiêu diệt. Nghe nói một người nào đó đã từng cố gắng trốn thoát trở về mang theo sự lừa dối, rồi bị ném đá đến chết không thương hại…
     Đó là câu chuyện James được nghe kể lại, từ những ngày trước khi anh bước chân đến đây. Buổi sáng hôm nay dân làng có một vấn đề gây xáo trộn đang được bàn tán, đó là cây cầu gỗ nối liền hai vách đá sát mép núi, cũng là con đường dẫn về quê hương của họ, đã bị rớt xuống do một đầu bên kia hư hỏng. Với một cây cầu treo dài như vậy, khó mà hoàn thành việc tu sửa nó sớm hơn được, và chắc chắn là không thể trong vòng ba ngày kế tiếp…
     Bước ra từ quán ăn của Owen, sau buổi ăn trưa miễn phí được chiêu đãi từ trưởng làng, James đang nghĩ về các dự định tiếp theo. Một tiếng lốc cốc nhẹ bên phải gây cho James sự chú ý. Bà lão Iris đang đứng một góc của căn nhà, ra dấu hiệu mời gọi anh đi theo.
     Họ đang đứng đằng sau ấy, chỗ vắng bóng người…
     – Bà đã có được thứ mình muốn, chắc chắn bà sẽ giữ lời hứa không xâm hại tôi chứ, Iris?
     – Đương nhiên rồi con trai… Ta nào có muốn giết con cơ chứ.
     – Vậy… – James chần chừ để thăm dò ý định của bà lão.
     Bà Iris nhìn James chăm chú, rồi bỗng lấy từ chiếc túi của bà ra một thứ.
     – Làm… Làm sao? Bà có được thứ này?
     – Nó ở trong “trái ngọt” mà cậu đưa cho ta vào sáng nay. Ta phát hiện nó khi đang chế biến thuốc, và hiển nhiên với ta nó là không cần thiết. Nhưng có lẽ cậu biết nó là gì…
     James lấy từ tay của bà Iris trao… chiếc khuy cài, hay còn gọi là… “mảnh trăng”.
     – Vậy thôi nhé, ta đi đây he he. – Iris cười khó hiểu và quay lưng đi.
     – Khoan đã Iris!
     Bà ta dừng bước và quay đầu lại nhìn.
     – Bà… – James nói vụng về – Có muốn gia nhập vào nhóm chúng tôi không? À không… chỉ cần bà bỏ phiếu cùng chúng tôi…
     Mặt bà lão trở nên khá nghiêm túc.
     – Không. Ta không tham gia vào việc của các người. Ta không thuộc về phe nào cả, từ bỏ ý định đó đi.
     – Mục đích của bà là gì?
     – Mục đích của ta à? Ta muốn tìm ra con Ma Sói nào đã giết chết Margaret yêu quý của ta…
     Khuôn mặt của Iris trở nên tức giận khủng khiếp như đang hồi tưởng điều gì đó.
     – Margaret?
    – Ở bờ sông đó, ta đã chứng kiến cái chết đau thương của con bé… Từ đó, mọi thứ đã thay đổi.
     – Iris… Nếu chúng tôi có thể tìm ra được con Ma Sói đó thì sao?
     Iris lườm mắt, suy tính điều gì đó.
     – Các ngươi? Làm sao ta có thể tin được chứ?
     – Iris… Lắng nghe tôi. Tôi tin rằng một phần trong bà đang cảm thấy đơn độc, một phần nào đó đã có niềm tin, dù nhỏ nhoi về phía chúng tôi. Nếu không thì bà đã không chọn cứu Rex vào lúc đó, và đã không đưa cho tôi chiếc khuy cài vô giá này… Iris, tôi tin tưởng ở bà.
     Ánh mắt của James rất thẳng thắn và sáng ngời, anh đưa tay ra chào đón bà lão. Được một hồi, Iris quay mặt dứt khoát, không lời đáp trả và bước đi trong im lặng…
                                                                 ***
     Đã từ rất lâu rồi, khi con người tự nhận thức bản thân mình như một thực thể cô lập với tự nhiên, họ dần biết run sợ trước các thế lực bên ngoài mà không thể giải thích được. Mưa, gió, sấm sét, các thiên tai, dịch bệnh, luôn ẩn chứa những câu chuyện bí ẩn, trong đó có sự hiện diện của nhiều vị thần thánh. Để tự bảo vệ mình, họ nghiên cứu ra các nghi thức đặc biệt để giao tiếp với tự nhiên, kết nối qua những điều kiện nào đó, nhằm đạt được mục đích nhất định. Đôi khi các nghi thức đó thành công theo cách không thể lí giải, đôi khi chúng thất bại và bị coi là mê tín. Thực hư như thế nào, nó có hiệu quả hay không, thì chỉ bằng cách thử mới biết được.
     Trong ngôi làng này, nhiều điều khác thường đến mức siêu nhiên, đã xảy ra…
     Ánh trăng dâng cao…
     Một góc nào đó của bìa rừng tối tăm, có những người đang chuẩn bị cho một nghi thức đặc biệt, nhằm giao tiếp với ánh trăng.
     – Cuối cùng thì… Chúng ta đã hoàn tất các “mảnh trăng’… – Torar mừng rỡ.
    – Và đủ người để thực hiện. – Antony bên cạnh đó đang sắp xếp các viên đá theo trật tự, trên mặt của một cột đá to.
     – Tôi đang cảm thấy… năng lượng. – Katty đặt quả cầu của cô gần đó để sửa soạn cho nghi thức.
     – Và tôi… – James nói – sẽ kết thúc việc này!
     Bốn người nhìn nhau, ngầm hiểu thời điểm đã đến. Họ tiến đến gần trụ cột kia đang có 4 viên đá sáng nhẹ tỏa ra một luồng hơi ấm áp. Như đã thống nhất trước, trừ Torar, cả ba người đặt hia bàn tay của họ áp sát gần lại.
     – Tôi cảm thấy năng lượng đang dịch chuyển từ cơ thể của mình. – James nói – Có chút khó chịu…

     – Đừng lo James ạ, anh sẽ quen thôi. – Antony trấn an.
     Những hình vẽ màu đỏ xung quanh cột đá đang tỏa sáng dần, và chạy dọc xoay quanh truyền lên khu trung tâm của trụ cột, rồi tạo ra một luồng năng lượng trắng phóng lên trên trời tầm một mét hướng về phía mặt trăng.
     – Xong rồi à? – James hỏi.
     – Chưa đâu, chúng ta cần để nó đạt đến ánh trăng… Không phải, mà là xuyên qua trường năng lượng của nơi này. – Antony nói.
     – Tôi cảm thấy nó.. chỉ khoảng cao hơn ngọn núi này một đoạn. – Katty nói – Cứ tiếp tục giữ vị trí.
     Torar vẫn đứng đó chăm chú nhìn họ và cảnh giác  đề phòng xung quanh. Anh đang nghĩ về những ngày còn sống dưới thân phận của một chú chó, nơi ngôi làng cũ anh đã từng rất hạnh phúc dưới ngôi nhà của người trưởng làng hiện tại Sherir. Torar luôn cảm thấy có thái độ tốt lành với con người một cách vô điều kiện, thậm chí cho đến khi anh đã có khả năng trở thành người cảm xúc đó vẫn không đổi. Chắc không ai háo hức chờ đợi một kết quả tốt đẹp lúc này, như chính bản thân Torar, vì những điều anh đã nỗ lực thực hiện cho đến tận bây giờ.
     Torar đứng đó, hít thở không khí trong lành với sự thỏa mãn vô bờ. Ánh sáng từ cột đá đang dâng cao chầm chậm…
                                                               ***
    Cùng lúc đó, tại nhà của thợ săn Rex. Hai người ngồi chờ đợi bên cạnh chiếc bàn, một người đã ngủ say trên giường, một người khác ngồi thiếp bên một vách nhà.
     – Tôi không hiểu sao hôm nay James không có dặn dò gì đặc biệt nhỉ? – Frank hỏi.
     Drink ngồi đó trong im lặng, hướng về phía cửa sổ nơi có đặt cạnh một thanh kiếm gỉ sét được ánh trăng chiếu vào.
     – Anh vẫn còn ấm ức à Drink? Đâu có ai trách móc gì anh đâu, ngoại trừ ông Rex đang ngủ bẹp trên giường kia. Chà, còn Levi cũng đã gật gù rồi kìa, chắc hai người đó đã mất ngủ mấy ngày nay rồi. Chỉ có tôi và anh là có vẻ thong thả.
     – Hãy để tôi yên một lát, Frank. James đã bảo chúng ta chờ đợi cho đến khi thanh kiếm này hồi phục hoàn toàn rồi còn gì.
     Vừa dứt lời, Drink lấy bình rượu bên cạnh nốc một hơi rồi quẹt mép.
     – Chậc, đừng nói với tôi là anh định quay trở lại thành tên Drink tệ bạc ngày xưa đấy chứ? Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội mà. Mọi thứ đã khả quan hơn rất nhiều kể từ khi James đến đây…
     Frank bỗng dứt lời khi thấy sự nghiêm túc trên khuôn mặt của Drink, làm anh mất cảm hứng để nói tiếp. Anh chỉ nhún vai trừ.
     Bỗng dưng Drink phát hiện ra điều gì đó liền đứng bật dậy, chạy đến phía gần thanh kiếm và nhìn kỹ. Hành động đó là Frank có phần tỏ ra sợ hãi.
     – Ánh sáng này?… – Drink mở to mắt và tự hỏi.
                                                                               ***
     Luồng năng lượng từ cột đá đã dâng lên khá cao. Và ngày càng nhanh hơn. Cả ba người cũng đang bắt đầu chảy mồ hôi tỏ vẻ mệt mỏi.
     – Điều này sẽ còn bao lâu nữa ông Antony? – James quay sang hỏi vị mục sư.
     Im lặng một hồi, mục sư đáp:
     – Sắp rồi, tầm mười lăm phút nữa. Chúng ta sẽ làm được.
     Bỗng Torar quay lại đằng sau và tiến tới gần hơn phía đằng kia. James chú ý hành động khác thường đó. Katty nheo mày khá khó chịu.
     – James…
     – Tôi đây, Katty?
     – Anh… Có nói về nghi thức này, về kế hoạch của chúng ta với ai không?
     – Không, tôi hoàn toàn giữ kín điều này. Thậm chí với đồng đội của tôi. Không một ai biết về mối quan hệ giữa chúng ta, và nghi thức này. Tại sao cô lại hỏi thế?
     Katty mở đôi mắt sắc bén nhìn về James.
    – Không ổn rồi… Tôi cảm thấy… Chúng đang đến.
     Từ phía khác xa, Torar nói to với mọi người nhưng không quay mặt lại.
     – Cứ tiếp tục giữ nghi thức!
     Ngọn gió xào xạc ôm trọn một vòng quanh khu vực này, đi từ từng cành cây một, len lỏi và thoắt biến mất vào không trung. Một cảm giác quỷ quyệt nào đó xuất hiện đang áp sát tới gần. Tiếng động bất giác gây lo sợ.
     Từ lối đi duy nhất vào khu vực này, tiến đến chầm chậm trên đôi chân khổng lồ phủ đầy lông lá, một con Ma Sói màu đen to lớn xuất hiện. Nó đang đứng trước vài mét so với chỗ của Torar đang đứng chặn. Đột ngột, nó cất lên một tiếng hú dài vun vút, nghe rất nhức óc khi dội lại từ vách núi, như tưởng có thể bao phủ cả ngôi làng này vậy.
     – Hỏng rồi? – Antony bắt đầu lo lắng.
     – Không thể nào! Làm sao chúng biết? – James vội vã.
     – Bình tĩnh… tập trung… – Katty nói – Chúng ta sắp hoàn thành rồi.
     “Xoạt” một tiếng trải dài. Cả ba người giật mình khi thấy Torar bị hất văng và trượt dài đến khu vực gần cột đá, với một vết thương rách chéo ngang người.
     – Torar! – James hét lớn.
     – Tôi ổn, không sao… – Torar ôm vết thương và từ từ đứng dậy – Hãy tập trung nghi thức đi James, hãy cứu lấy ngôi làng!
     Con Ma Sói tàn bạo đã tiến gần hơn đến vị trí của nhóm người. Chiếc mồm đầy răng sắc nhọn của nó như đang cười chế giễu và chuẩn bị xơi tái con mồi. Dưới bóng trăng, sinh vật này trông lớn khủng khiếp.
     – Năng lượng đã bắt đầu xáo trộn. – Antony nói – James, anh cần phải bình tĩnh hơn!
     Chiếc nanh vuốt của Ma Sói bay với tốc độ cực kỳ nhanh lao tới về phía của  vị tiên tri. Trước khi James kịp thốt nên lời thì… Một vũng máu vung vãi phát ra và vương trên cột đá.
     Torar đã lấy cơ thể anh hứng đòn thay cho Katty.
     – Không được rồi! Nó đã mất tác dụng! – Antony hốt hoảng – Từ bỏ thôi mọi người!
     – Hãy để lần sau… – Katty đã tiến đến lấy lại chiếc cầu thủy tinh của mình từ khi nào.
    James kêu tên Torar khi anh đang đổ gục gần đó. Torar vịn lấy chiếc cột đá, đứng lên nhưng một bên mặt của anh đã bị thương trầm trọng.
     – Torar! Đừng cố gắng nữa! – Katty nói.
     – Katty… Chúng ta sẽ thực hiện nghi thức lại, đúng chứ? – Torar nói rất khó khăn.
     – Đúng vậy, giờ hãy bỏ chạy đi…
     – Tốt lắm… Katty, cảm ơn cô… Hãy giúp tôi một việc cuối cùng…
     Cả ba người đứng đó nhìn Torar đang vật vã, trước anh là con Ma Sói dữ dằn đang nhìn quanh, Torar điềm tĩnh nói tiếp:
     – Sau khi tôi hóa thành sinh vật dữ dằn đó… Sau khi tôi đã giết chết con quái vật đang đứng trước này… Hãy giết tôi… Được chứ?
     – Torar, đừng! – Katty nói to – Đừng đánh thức sức mạnh đó, anh sẽ không thể kiểm soát, anh sẽ không thể quay lại được nữa!
     – Lẽ nào… – Antony e sợ.
     Torar quay nhìn James và nói, một bên mắt anh bị máu chảy che mất:
     – James, tôi đã chọn anh… Tôi đã chọn đúng người… Vì vậy, hãy thay tôi cứu lấy dân làng này.
     Trong khi James đang sững sờ vì không biết việc gì sắp xảy ra, thì Torar đã xé toạc chiếc áo của mình rất mạnh mẽ. Tiếng hét dữ dội của Torar khi cơ thể anh bắt đầu to dần và cao lên với nhiều đường gân lớn, bộ lông lá màu xám mọc dài ra rất nhanh. Khuôn mặt Torar đã thay đổi thành loài sinh vật khác có răng nhọn và lưỡi dài, những chiếc móng vuốt sắc nhọn cũng đã xuất hiện.
     Con Ma Sói hốt hoảng lùi về sau một tí để phòng thủ, nhưng chưa kịp nhận thức, nó đã bị kẻ thù mới kia lao vào cào xé. Trận chiến sau đó thật quá thảm khốc để có thể nhìn.
     – Chạy thôi! – Antony nắm tay James và cố lôi đi.
     – Nhưng… còn Torar? … và Katty?
     – Cô ấy có thể tự trốn thoát được bằng thuật ẩn thân. Hãy bảo vệ tính mạng chúng ta trước đã!
     Từ đằng sau, những tiếng cào xé, vồ vập liên tục diễn ra. James và Antony tháo chạy vào sâu khu rừng. Để lại tất cả những mảnh vụn của nghi thức.
                                                             ***
     Ánh trăng len lỏi qua từng tán cây, rọi xuống từng tia sáng dẫn đường cho hai con người đang chạy trốn khỏi sự rượt đuổi của tử thần. Tiếng tí tách như có nước nhỏ ở nơi nào đó trong bìa rừng này. Họ đã bắt đầu thở dốc, một phần là do mệt mỏi sau khi chạy, phần khác là do cạn kiệt năng lượng từ nghi thức.
     – Ông thực sự biết lối ra chứ Antony? – James vịn lấy một thân cây trong khi thở khó nhọc.
     – Không, tôi không quen thuộc nơi này, chúng ta phải mò thôi. – Cơ thể nặng nề của vị mục sư cũng gặp khó khăn khi di chuyển.
     – Tại sao chúng ta phải chạy?
     – Chúng vẫn còn nhiều hơn một tên… Katty cảm thấy điều đó. Hơn nữa tiếng tru lúc nãy cũng đủ để chúng ta rút lui rồi. Hẳn là đồng minh của nó đang đến đây.
     – Tôi lo cho Torar quá…
     Cả hai người lại rảo bước sau khi hồi phục thể lực chút ít. Trong sự mệt mỏi, họ lếch thếch từng bước chân không định hướng với hy vọng tìm được lối ra. Rồi bỗng mừng rỡ khi thấy một vùng ánh sáng vàng của đèn le lói, họ chạy đến thật nhanh bằng tất cả sức lực của mình.
     Được một đoạn… Antony khựng lại, lùi dần, khi phát hiện ra đó là ánh sáng từ một chiếc đèn dầu, treo lủng lẳng trên tay của một… con Ma Sói! Đã quá muộn, nó đã phát hiện ra đối tượng cần đi săn!
     Hai người quay lưng lại, chạy rất nhanh vì biết rằng sinh vật giết người kia đang vùn vụt lao đến gần với nhiều tiếng sột soạt càng ngày càng rõ rệt. James thắng gấp lại, anh xém tí nữa bị rớt xuống một vực thẳm sâu hun hút. Họ đã đến mép của vực thẳm bọc quanh ngôi làng này…
   Antony quỵ xuống đằng sau James, ông gục ngã. Có vẻ vị mục sư không quen với việc vận động mạnh. Con Ma Sói đã đến gần chỗ hai người, nó có vẻ gì đó khác so với con Ma Sói lúc nãy, nhưng sự hung ác trên khuôn mặt thì bộc lộ rõ. Antony lẩm nhẩm vài lời kinh khi đang ngồi và cố lếch về sau, vẫn nhìn sợ hãi vào sinh vật kinh khủng kia.
     – Antony! Cẩn thận! – James la lớn.
     “Không ổn rồi, mình đã cạn kiệt năng lượng, không thể sử dụng năng lực nữa” – Antony nghĩ thầm và cực kỳ tuyệt vọng. Ông biết rằng mình không thể đủ sức để đứng dậy được nữa, huống hồ xung quanh đây chỉ toàn vực thẳm chết chóc. Vì vậy, ông đành nhắm mắt buông xuôi, khi cánh tay của con Ma Sói kia quệt xuống một đường rất nhanh…
     Một ánh sáng lóe lên và tắt đi nhanh chóng. Có máu hất lên nền trời, phun ra từ cánh tay của con Ma Sói kia. Vì Drink đã đến Kể từ khi tin đồn thổi Ma Sói được Viral xuống làng dưới, người dân ở đó quyết định hành động phong tỏa biên giới. Họ sợ hãi điều đó kinh khủng, họ lo ngại rằng liệu bầy Ma Sói sẽ lại trà trộn vào những người sẽ trở lại, vì thế họ cấm toàn bộ những ai quay về làng cho đến khi mọi chuyện đã xử lý xong xuôi, khi mà họ hoàn toàn có thể chắc như đinh rằng hàng loạt Ma Sói đã bị tàn phá. Nghe nói một người nào đó đã từng cố gắng nỗ lực trốn thoát trở lại mang theo sự lừa dối, rồi bị ném đá đến chết không thương hại … Đó là câu truyện James được nghe kể lại, từ những ngày trước khi anh bước chân đến đây. Buổi sáng thời điểm ngày hôm nay dân làng có một yếu tố gây trộn lẫn đang được buôn chuyện, đó là cây cầu gỗ tiếp nối hai vách đá sát mép núi, cũng là con đường dẫn về quê nhà của họ, đã bị rớt xuống do một đầu bên kia hư hỏng. Với một cây cầu treo dài như vậy, khó mà hoàn thành xong việc tu sửa nó sớm hơn được, và chắc như đinh là không hề trong vòng ba ngày sau đó … Bước ra từ nhà hàng quán ăn của Owen, sau buổi ăn trưa không tính tiền được chiêu đãi từ trưởng làng, James đang nghĩ về những dự tính tiếp theo. Một tiếng lốc cốc nhẹ bên phải gây cho James sự chú ý quan tâm. Bà lão Iris đang đứng một góc của căn nhà, ra tín hiệu mời gọi anh đi theo. Họ đang đứng đằng sau ấy, chỗ vắng bóng người … – Bà đã có được thứ mình muốn, chắc như đinh bà sẽ giữ lời hứa không xâm hại tôi chứ, Iris ? – Đương nhiên rồi con trai … Ta nào có muốn giết con cơ chứ. – Vậy … – James chần chừ để thăm dò dự tính của bà lão. Bà Iris nhìn James chú ý, rồi bỗng lấy từ chiếc túi của bà ra một thứ. – Làm … Làm sao ? Bà có được thứ này ? – Nó ở trong ” trái ngọt ” mà cậu đưa cho ta vào sáng nay. Ta phát hiện nó khi đang chế biến thuốc, và hiển nhiên với ta nó là không thiết yếu. Nhưng có lẽ rằng cậu biết nó là gì … James lấy từ tay của bà Iris trao … chiếc khuy cài, hay còn gọi là … ” mảnh trăng “. – Vậy thôi nhé, ta đi đây he he. – Iris cười khó hiểu và quay sống lưng đi. – Khoan đã Iris ! Bà ta dừng bước và quay đầu lại nhìn. – Bà … – James nói vụng về – Có muốn gia nhập vào nhóm chúng tôi không ? À không … chỉ cần bà bỏ phiếu cùng chúng tôi … Mặt bà lão trở nên khá tráng lệ. – Không. Ta không tham gia vào việc của những người. Ta không thuộc về phe nào cả, từ bỏ dự tính đó đi. – Mục đích của bà là gì ? – Mục đích của ta à ? Ta muốn tìm ra con Ma Sói nào đã giết chết Margaret yêu quý của ta … Khuôn mặt của Iris trở nên tức giận kinh khủng như đang hồi tưởng điều gì đó. – Margaret ? – Ở bờ sông đó, ta đã tận mắt chứng kiến cái chết đau thương của con bé … Từ đó, mọi thứ đã biến hóa. – Iris … Nếu chúng tôi hoàn toàn có thể tìm ra được con Ma Sói đó thì sao ? Iris lườm mắt, suy tính điều gì đó. – Các ngươi ? Làm sao ta hoàn toàn có thể tin được chứ ? – Iris … Lắng nghe tôi. Tôi tin rằng một phần trong bà đang cảm thấy đơn độc, một phần nào đó đã có niềm tin, dù nhỏ nhoi về phía chúng tôi. Nếu không thì bà đã không chọn cứu Rex vào lúc đó, và đã không đưa cho tôi chiếc khuy cài vô giá này … Iris, tôi tin cậy ở bà. Ánh mắt của James rất thẳng thắn và sáng ngời, anh đưa tay ra nghênh đón bà lão. Được một hồi, Iris quay mặt dứt khoát, không lời đáp trả và bước tiến trong im re … * * * Đã từ rất lâu rồi, khi con người tự nhận thức bản thân mình như một thực thể cô lập với tự nhiên, họ dần biết lo âu trước những thế lực bên ngoài mà không hề lý giải được. Mưa, gió, sấm sét, những thiên tai, dịch bệnh, luôn chứa đựng những câu truyện bí ẩn, trong đó có sự hiện hữu của nhiều vị thần thánh. Để tự bảo vệ mình, họ điều tra và nghiên cứu ra những nghi thức đặc biệt quan trọng để tiếp xúc với tự nhiên, liên kết qua những điều kiện kèm theo nào đó, nhằm mục đích đạt được mục tiêu nhất định. Đôi khi những nghi thức đó thành công xuất sắc theo cách không hề lí giải, nhiều lúc chúng thất bại và bị coi là mê tín dị đoan. Thực hư như thế nào, nó có hiệu suất cao hay không, thì chỉ bằng cách thử mới biết được. Trong ngôi làng này, nhiều điều khác thường đến mức siêu nhiên, đã xảy ra … Ánh trăng dâng cao … Một góc nào đó của bìa rừng tối tăm, có những người đang chuẩn bị sẵn sàng cho một nghi thức đặc biệt quan trọng, nhằm mục đích tiếp xúc với ánh trăng. – Cuối cùng thì … Chúng ta đã hoàn tất những ” mảnh trăng ‘ … – Torar hoan hỉ. – Và đủ người để triển khai. – Antony bên cạnh đó đang sắp xếp những viên đá theo trật tự, trên mặt của một cột đá to. – Tôi đang cảm thấy … nguồn năng lượng. – Katty đặt quả cầu của cô gần đó để sửa soạn cho nghi thức. – Và tôi … – James nói – sẽ kết thúc việc này ! Bốn người nhìn nhau, ngầm hiểu thời gian đã đến. Họ tiến đến gần trụ cột kia đang có 4 viên đá sáng nhẹ tỏa ra một luồng hơi ấm cúng. Như đã thống nhất trước, trừ Torar, cả ba người đặt hia bàn tay của họ áp sát gần lại. – Tôi cảm thấy nguồn năng lượng đang di dời từ khung hình của mình. – James nói – Có chút không dễ chịu … – Đừng lo James ạ, anh sẽ quen thôi. – Antony trấn an. Những hình vẽ màu đỏ xung quanh cột đá đang tỏa sáng dần, và chạy dọc xoay quanh truyền lên khu TT của trụ cột, rồi tạo ra một luồng nguồn năng lượng trắng phóng lên trên trời tầm một mét hướng về phía mặt trăng. – Xong rồi à ? – James hỏi. – Chưa đâu, tất cả chúng ta cần để nó đạt đến ánh trăng … Không phải, mà là xuyên qua trường nguồn năng lượng của nơi này. – Antony nói. – Tôi cảm thấy nó .. chỉ khoảng chừng cao hơn ngọn núi này một đoạn. – Katty nói – Cứ liên tục giữ vị trí. Torar vẫn đứng đó chú ý nhìn họ và cẩn trọng đề phòng xung quanh. Anh đang nghĩ về những ngày còn sống dưới thân phận của một chú chó, nơi ngôi làng cũ anh đã từng rất niềm hạnh phúc dưới ngôi nhà của người trưởng làng hiện tại Sherir. Torar luôn cảm thấy có thái độ tốt đẹp với con người một cách vô điều kiện kèm theo, thậm chí còn cho đến khi anh đã có năng lực trở thành người xúc cảm đó vẫn không đổi. Chắc không ai háo hức chờ đón một hiệu quả tốt đẹp lúc này, như chính bản thân Torar, vì những điều anh đã nỗ lực thực thi cho đến tận giờ đây. Torar đứng đó, hít thở không khí trong lành với sự thỏa mãn nhu cầu vô bờ. Ánh sáng từ cột đá đang dâng cao chầm chậm … * * * Cùng lúc đó, tại nhà của thợ săn Rex. Hai người ngồi chờ đón bên cạnh chiếc bàn, một người đã ngủ say trên giường, một người khác ngồi thiếp bên một vách nhà. – Tôi không hiểu sao thời điểm ngày hôm nay James không có dặn dò gì đặc biệt quan trọng nhỉ ? – Frank hỏi. Drink ngồi đó trong yên lặng, hướng về phía hành lang cửa số nơi có đặt cạnh một thanh kiếm gỉ sét được ánh trăng chiếu vào. – Anh vẫn còn ấm ức à Drink ? Đâu có ai trách móc gì anh đâu, ngoại trừ ông Rex đang ngủ bẹp trên giường kia. Chà, còn Levi cũng đã gật gù rồi kìa, chắc hai người đó đã mất ngủ mấy ngày nay rồi. Chỉ có tôi và anh là có vẻ như thư thả. – Hãy để tôi yên một lát, Frank. James đã bảo tất cả chúng ta chờ đón cho đến khi thanh kiếm này phục sinh trọn vẹn rồi còn gì. Vừa dứt lời, Drink lấy bình rượu bên cạnh nốc một hơi rồi quẹt mép. – Chậc, đừng nói với tôi là anh định quay trở lại thành tên Drink tệ bạc rất lâu rồi đấy chứ ? Chúng ta vẫn còn nhiều thời cơ mà. Mọi thứ đã khả quan hơn rất nhiều kể từ khi James đến đây … Frank bỗng dứt lời khi thấy sự trang nghiêm trên khuôn mặt của Drink, làm anh mất cảm hứng để nói tiếp. Anh chỉ nhún vai trừ. Bỗng dưng Drink phát hiện ra điều gì đó liền đứng bật dậy, chạy đến phía gần thanh kiếm và nhìn kỹ. Hành động đó là Frank có phần tỏ ra sợ hãi. – Ánh sáng này ? … – Drink mở to mắt và tự hỏi. * * * Luồng nguồn năng lượng từ cột đá đã dâng lên khá cao. Và ngày càng nhanh hơn. Cả ba người cũng đang mở màn chảy mồ hôi tỏ vẻ stress. – Điều này sẽ còn bao lâu nữa ông Antony ? – James quay sang hỏi vị mục sư. Im lặng một hồi, mục sư đáp : – Sắp rồi, tầm mười lăm phút nữa. Chúng ta sẽ làm được. Bỗng Torar quay lại đằng sau và tiến tới gần hơn phía đằng kia. James chú ý quan tâm hành vi khác thường đó. Katty nheo mày khá không dễ chịu. – James … – Tôi đây, Katty ? – Anh … Có nói về nghi thức này, về kế hoạch của tất cả chúng ta với ai không ? – Không, tôi trọn vẹn giữ kín điều này. Thậm chí với đồng đội của tôi. Không một ai biết về mối quan hệ giữa tất cả chúng ta, và nghi thức này. Tại sao cô lại hỏi thế ? Katty mở đôi mắt sắc bén nhìn về James. – Không ổn rồi … Tôi cảm thấy … Chúng đang đến. Từ phía khác xa, Torar nói to với mọi người nhưng không quay mặt lại. – Cứ liên tục giữ nghi thức ! Ngọn gió xào xạc ôm trọn một vòng quanh khu vực này, đi từ từng cành cây một, len lỏi và thoắt biến mất vào không trung. Một cảm xúc quỷ quyệt nào đó Open đang áp sát tới gần. Tiếng động bất giác gây lo âu. Từ lối đi duy nhất vào khu vực này, tiến đến chầm chậm trên đôi chân khổng lồ phủ đầy lông lá, một con Ma Sói màu đen to lớn Open. Nó đang đứng trước vài mét so với chỗ của Torar đang đứng chặn. Đột ngột, nó cất lên một tiếng hú dài vun vút, nghe rất nhức óc khi dội lại từ vách núi, như tưởng hoàn toàn có thể bao trùm cả ngôi làng này vậy. – Hỏng rồi ? – Antony khởi đầu lo ngại. – Không thể nào ! Làm sao chúng biết ? – James vội vã. – Bình tĩnh … tập trung chuyên sâu … – Katty nói – Chúng ta sắp hoàn thành xong rồi. ” Xoạt ” một tiếng trải dài. Cả ba người giật mình khi thấy Torar bị hất văng và trượt dài đến khu vực gần cột đá, với một vết thương rách nát chéo ngang người. – Torar ! – James hét lớn. – Tôi ổn, không sao … – Torar ôm vết thương và từ từ đứng dậy – Hãy tập trung chuyên sâu nghi thức đi James, hãy cứu lấy ngôi làng ! Con Ma Sói tàn tệ đã tiến gần hơn đến vị trí của nhóm người. Chiếc mồm đầy răng sắc nhọn của nó như đang cười chế giễu và sẵn sàng chuẩn bị xơi tái con mồi. Dưới bóng trăng, sinh vật này trông lớn kinh khủng. – Năng lượng đã khởi đầu trộn lẫn. – Antony nói – James, anh cần phải bình tĩnh hơn ! Chiếc nanh vuốt của Ma Sói bay với vận tốc cực kỳ nhanh lao tới về phía của vị tiên tri. Trước khi James kịp thốt nên lời thì … Một vũng máu vung vãi phát ra và vương trên cột đá. Torar đã lấy khung hình anh hứng đòn thay cho Katty. – Không được rồi ! Nó đã mất công dụng ! – Antony hoảng loạn – Từ bỏ thôi mọi người ! – Hãy để lần sau … – Katty đã tiến đến lấy lại chiếc cầu thủy tinh của mình từ khi nào. James kêu tên Torar khi anh đang đổ gục gần đó. Torar vịn lấy chiếc cột đá, đứng lên nhưng một bên mặt của anh đã bị thương trầm trọng. – Torar ! Đừng nỗ lực nữa ! – Katty nói. – Katty … Chúng ta sẽ thực thi nghi thức lại, đúng chứ ? – Torar nói rất khó khăn vất vả. – Đúng vậy, giờ hãy bỏ chạy đi … – Tốt lắm … Katty, cảm ơn cô … Hãy giúp tôi một việc sau cuối … Cả ba người đứng đó nhìn Torar đang vật vã, trước anh là con Ma Sói dữ dằn đang nhìn quanh, Torar tỉnh bơ nói tiếp : – Sau khi tôi hóa thành sinh vật dữ dằn đó … Sau khi tôi đã giết chết con quái vật đang đứng trước này … Hãy giết tôi … Được chứ ? – Torar, đừng ! – Katty nói to – Đừng thức tỉnh sức mạnh đó, anh sẽ không hề trấn áp, anh sẽ không hề quay lại được nữa ! – Lẽ nào … – Antony e sợ. Torar quay nhìn James và nói, một bên mắt anh bị máu chảy che mất : – James, tôi đã chọn anh … Tôi đã chọn đúng người … Vì vậy, hãy thay tôi cứu lấy dân làng này. Trong khi James đang sững sờ vì không biết việc gì sắp xảy ra, thì Torar đã xé toạc chiếc áo của mình rất can đảm và mạnh mẽ. Tiếng hét kinh hoàng của Torar khi khung hình anh khởi đầu to dần và cao lên với nhiều đường gân lớn, bộ lông lá màu xám mọc dài ra rất nhanh. Khuôn mặt Torar đã đổi khác thành loài sinh vật khác có răng nhọn và lưỡi dài, những chiếc móng vuốt sắc nhọn cũng đã Open. Con Ma Sói tá hỏa lùi về sau một tí để phòng thủ, nhưng chưa kịp nhận thức, nó đã bị quân địch mới kia lao vào cào xé. Trận chiến sau đó thật quá thảm khốc để hoàn toàn có thể nhìn. – Chạy thôi ! – Antony nắm tay James và cố lôi đi. – Nhưng … còn Torar ? … và Katty ? – Cô ấy hoàn toàn có thể tự trốn thoát được bằng thuật ẩn thân. Hãy bảo vệ tính mạng con người tất cả chúng ta trước đã ! Từ đằng sau, những tiếng cào xé, vồ vập liên tục diễn ra. James và Antony tháo chạy vào sâu khu rừng. Để lại toàn bộ những mảnh vụn của nghi thức. * * * Ánh trăng len lỏi qua từng tán cây, rọi xuống từng tia sáng dẫn đường cho hai con người đang chạy trốn khỏi sự rượt đuổi của tử thần. Tiếng tí tách như có nước nhỏ ở nơi nào đó trong bìa rừng này. Họ đã mở màn thở dốc, một phần là do stress sau khi chạy, phần khác là do hết sạch nguồn năng lượng từ nghi thức. – Ông thực sự biết lối ra chứ Antony ? – James vịn lấy một thân cây trong khi thở khó nhọc. – Không, tôi không quen thuộc nơi này, tất cả chúng ta phải mò thôi. – Cơ thể nặng nề của vị mục sư cũng gặp khó khăn vất vả khi vận động và di chuyển. – Tại sao tất cả chúng ta phải chạy ? – Chúng vẫn còn nhiều hơn một tên … Katty cảm thấy điều đó. Hơn nữa tiếng tru lúc nãy cũng đủ để tất cả chúng ta rút lui rồi. Hẳn là liên minh của nó đang đến đây. – Tôi lo cho Torar quá … Cả hai người lại rảo bước sau khi hồi sinh thể lực chút ít. Trong sự căng thẳng mệt mỏi, họ lếch thếch từng bước chân không xu thế với kỳ vọng tìm được lối ra. Rồi bỗng mừng quýnh khi thấy một vùng ánh sáng vàng của đèn le lói, họ chạy đến thật nhanh bằng tổng thể sức lực lao động của mình. Được một đoạn … Antony khựng lại, lùi dần, khi phát hiện ra đó là ánh sáng từ một chiếc đèn dầu, treo lủng lẳng trên tay của một … con Ma Sói ! Đã quá muộn, nó đã phát hiện ra đối tượng người dùng cần đi săn ! Hai người quay sống lưng lại, chạy rất nhanh vì biết rằng sinh vật giết người kia đang vùn vụt lao đến gần với nhiều tiếng sột soạt ngày càng rõ ràng. James thắng gấp lại, anh xém tí nữa bị rớt xuống một vực thẳm sâu hun hút. Họ đã đến mép của vực thẳm bọc quanh ngôi làng này … Antony quỵ xuống đằng sau James, ông gục ngã. Có vẻ vị mục sư không quen với việc hoạt động mạnh. Con Ma Sói đã đến gần chỗ hai người, nó có vẻ như gì đó khác so với con Ma Sói lúc nãy, nhưng sự tàn tệ trên khuôn mặt thì thể hiện rõ. Antony lẩm nhẩm vài lời kinh khi đang ngồi và cố lếch về sau, vẫn nhìn sợ hãi vào sinh vật kinh điển kia. – Antony ! Cẩn thận ! – James la lớn. ” Không ổn rồi, mình đã hết sạch nguồn năng lượng, không hề sử dụng năng lượng nữa ” – Antony nghĩ thầm và cực kỳ vô vọng. Ông biết rằng mình không hề đủ sức để đứng dậy được nữa, huống hồ xung quanh đây chỉ toàn vực thẳm chết chóc. Vì vậy, ông đành nhắm mắt buông xuôi, khi cánh tay của con Ma Sói kia quệt xuống một đường rất nhanh … Một ánh sáng lóe lên và tắt đi nhanh gọn. Có máu hất lên nền trời, phun ra từ cánh tay của con Ma Sói kia. Vì Drink đã đến 1 2 »

Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh