Tài nguyên văn hoá truyền thống: Kho báu trong phim Việt
Không chỉ có “Song Lang”, còn có “Cô Ba Sài Gòn” với hình ảnh tà áo dài truyền thống hay “Trạng Tí, Cậu Vàng”, … bước ra từ trang sách gần đây, là những minh chứng rõ nét cho dấu ấn văn hoá Việt trong điện ảnh, với những giải thưởng và sự ghi nhận của khán giả. Phim Việt không chỉ cố gắng mang những nét đẹp đặc trưng của Việt Nam lên màn ảnh rộng thông qua bối cảnh, âm nhạc, phục trang mà còn từ chính những thông điệp về văn hoá mà phim truyền tải.
Bạn đang đọc: Tài nguyên văn hoá truyền thống: Kho báu trong phim Việt
Có khá nhiều dự án Bất Động Sản phim Việt đã và đang tập trung chuyên sâu sử dụng vật liệu văn hóa truyền thống dân tộc bản địa, từ những tác phẩm văn học, văn hóa truyền thống dân gian, dần định hình một dòng phim mới, mang những nét đẹp đặc trưng của Nước Ta lên màn ảnh rộng. Đây là một tín hiệu vui, bởi trải qua điện ảnh, truyền thống văn hóa truyền thống dân tộc bản địa sẽ chạm nhiều hơn đến giới trẻ, vốn là đối tượng người tiêu dùng người theo dõi hầu hết .Sự mạnh dạn của những nhà làm phim, khi liên tục đưa yếu tố văn hóa truyền thống truyền thống cuội nguồn vào điện ảnh, đưa ra rạp chiếu chứ không chỉ làm phim tuyên truyền cất kho, đã cho thấy, vốn văn hóa truyền thống này đang được nhìn nhận, khai thác và trở thành kho vàng có giá trị lớn. Ở góc nhìn văn hóa truyền thống, đây còn là một cách bảo lưu và tiếp thị những giá trị nghệ thuật và thẩm mỹ xưa đến với người theo dõi trong và ngoài nước . Phim “Cô Ba Sài Gòn” là câu chuyện về tình yêu đam mê giữ gìn tà áo dài của phụ nữ Việt
Nhìn từ Hàn Quốc, có thể thấy đây là đất nước thành công khi đưa trọn vẹn văn hóa của họ vào phim, từ ẩm thực, thời trang, hiện thực xã hội, lối sống… Phim Hàn đã tạo được mã định danh của mình trên thị trường phim thế giới.
Đạo diễn Huỳnh Tuấn Anh cho rằng, trong thời đại công nghệ tiên tiến số, mà Robot biết sáng tác nhạc, vẽ tranh hay viết ngữ cảnh … thì chỉ có một thứ không thể nào bị nhận xét là vay mượn, đạo nhái, đó chính là văn hóa truyền thống dân tộc bản địa của mỗi vương quốc, bởi truyền thống là duy nhất .
Mặc dù vậy, theo các chuyên gia, với số lượng phim Việt về văn hoá còn hơi khiêm tốn, con đường đến với “bản sắc dân tộc” còn một chặng khá dài. Đặc biệt khi chúng phải cạnh tranh khốc liệt với những phim giải trí hiện đại.
Xem thêm: Ẩm thực Nhật Bản – Wikipedia tiếng Việt
Đạo diễn Tô Hoàng, Hội Điện ảnh Nước Ta nhấn mạnh vấn đề, “ truyền thống dân tộc bản địa trong phim ảnh, không riêng gì là phương tiện đi lại miêu tả, nó cần được đào xới, khai thông, tìm tới những góc nhìn, sự cảm nhận, nhìn nhận khái quát, hoàn hảo và thâm thúy hơn … ” .Tiến sĩ Ngô Phương Lan, quản trị Thương Hội Xúc tiến tăng trưởng điện ảnh Nước Ta cho rằng, Luật Điện ảnh đã lỗi thời, chính sách chủ trương chưa rõ ràng và chưa đủ sức khuyến khích hoạt động giải trí điện ảnh ; đội ngũ làm điện ảnh tại những cơ sở điện ảnh của Nhà nước ngày càng mai một ; hầu hết phim “ chạy khách ” của hãng phim tư nhân là phim hành vi, kinh dị, hài, tình cảm …Vì vậy, muốn tăng trưởng công nghiệp điện ảnh Nước Ta, phải thay đổi ý niệm, từ nhà quản trị đến nhà làm phim, rằng điện ảnh không chỉ là ngành nghệ thuật và thẩm mỹ ; phim không chỉ là tác phẩm, mà còn là sản phẩm & hàng hóa đặc biệt quan trọng, loại sản phẩm của phát minh sáng tạo và công nghệ tiên tiến, đem lại giá trị niềm tin và vui chơi cho công chúng, đồng thời có năng lực thu lợi để tái sản xuất và tăng trưởng …
Source: https://thevesta.vn
Category: Ẩm Thực