Hoa yêu – 🌸Truyện tâm linh “Hoa Yêu”🌺🌺17 – Wattpad
Chap 17 : Cái bóng trắng Cô Tiên mở mắt ra từ từ ngồi dậy. Em kéo tay dì Lệ nói khẽ : cái bóng nhập vào cô Tiên rồi. Đây không phải cô ấy .Dì Lệ nghe em nói ngạc nhiên hỏi lại: con chắc chứ? Cái bóng đó là trai hay gái, con có thấy không?
Em phủ nhận : con chỉ thấy cái bóng thoáng qua, không biết trai hay gái dì ạ ! Cái bóng này không giống như mẹ Tú Anh hay bé Uyên đâu . Dì kéo tay em lùi lại phía sau thì cô Tiên bất ngờ đẩy cửa ra ngoài. Khuôn mặt cô ấy lúc này đang trắng bệch nhìn vô cùng đáng sợ. Em nắm chặt lấy tay dì Lệ. Cô ấy nhìn thẳng vào em rồi khẽ nhếch mép cười. Ánh mắt cô ấy có vẻ như như muốn giết chết em ngay lập tức nhưng cái miệng cô lại cười nên em chỉ cảm thấy giả tạo và kinh sợ. Mẹ cô Tiên chạy tới hỏi han : con, sao con ra đây làm gì ? Vết thương con chưa lành hẳn. Ngoài này gió không tốt cho sức khoẻ. Mẹ đỡ con vào phòng nhé . Cô Tiên chậm rãi quay đầu sang nhìn về phía mẹ khẽ gật đầu. Tuy cô không nói gì nhưng những hành vi và ánh mắt của cô làm em liên tưởng tới những xác chết vô cảm trong bộ phim kinh dị. Em khước từ ra hiệu cho dì Lệ không bước vào trong ấy. Cô Tiên cất tiếng nói, giọng cô yếu ớt nhưng em bị ám ảnh bởi nó hơi rợn người : chị, vào đây chơi với em . Dì Lệ ấy vậy mà lại bước vào trong. Dì thấy em chần chừ liền kéo tay em vào phòng : vào đi con, tất cả chúng ta chuyện trò với cô Tiên .Bạn đang đọc: Hoa yêu - 🌸Truyện tâm linh "Hoa Yêu"🌺🌺17 - Wattpad
Em đành bất đắc dĩ theo dì vào phòng. Dì kéo cái ghế ngồi đối diện với cô Tiên hỏi han sức khoẻ của cô. Cô vẫn cái giọng yếu ớt, đều đều trả lời từng câu hỏi của dì. Dì đột ngột chuyển chủ đề: anh Toàn dạo này bận quá, bé Tú Anh nhớ cô Tiên nhiều, em mau khoẻ lại nhé.Tác giả: Hà Dương(Phú Dương)
Đôi mắt cô bỗng dưng sáng lên rồi nhanh gọn tối sầm lại. Dường như nhắc tới bác Toàn là cô Tiên biến hóa thái độ. Khuôn măt cô khi ấy chuyển sang màu đỏ rồi lại trắng, trắng lại sang xanh. Em cố gắng nỗ lực nhìn kĩ khuôn mặt của cô Tiên không dám chớp mắt . Mẹ cô Tiên cũng lên tiếng : chị Lệ nói phải đấy con, con bé Tú Anh chắc nhớ con nhiều lắm . Miệng cô lại khẽ cười nhưng ánh mắt cô lại không vui như nụ cười ấy. Dường như tận sâu trong đáy mắt lại là nỗi niềm khó nói thành lời. Cô ấy giật mình quay sang nhìn em, ánh mắt gắt gao, giọng cô hơi gấp : Thảo Nguyên, con sao lại nhìn cô chằm chằm vậy ? Mặt cô dính cái gì sao ? Em phủ nhận : không phải, cháu thấy cô lạ nên không quen .
#HàDương
Chap 17: Cái bóng trắngDì Lệ vội đỡ lời: là tại cô bị tai nạn mất máu nên sắc mặt không hồng hào như bình thường được nên cháu nhìn chưa quen.
Cô Tiên cười nhạt : con bé hình như không thích em .Em vội xua tay: không phải, cháu quý cô Tiên lắm. Cô Tiên vừa hiền lại đáng yêu, cháu thích nghe cô Tiên kể chuyện. Cô mau khỏi bệnh nhé.Tác giả: Hà Dương(Phú Dương)
Cô ấy cười nhưng nụ cười lạnh lẽo lắm, hoặc hoàn toàn có thể do lúc ấy em vẫn ám ảnh cái bóng đang ẩn nấp trong khung hình cô ấy nên nhìn sao cũng không ra khuôn mặt đáng yêu và dễ thương của cô Tiên nữa .
#HàDương
Chap 17: Cái bóng trắng
Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh