Hoa yêu – P10 – Wattpad

                                    
                                              

🌸🌸Truyện tâm linh "Hoa Yêu"🌺🌺
Tác giả: Hà Dương(Phú Dương)
Chap 10: Mưu cao, kế hiểm(Tiếp)

Nghe bà nội tha thiết van cầu nhiều lần bà ngoại có vẻ như cũng mủi lòng. Cũng không phải một vài lần bà xin điều ấy, tuy nhiên mức thành khẩn ngày càng tỉ lệ thuận mới số lần bà đến thăm em. Dì Lệ vẫn không tha thứ cho họ nên vẫn nói : lúc có không giữ, lúc mất rồi mới tìm, nếu cái gì cũng dễ thế thì xã hội này toàn phật sống thôi, con là người, không phải phật. Cái hình ảnh tám năm về trước luôn hiện hữu trong đầu con, con không tin họ lại thuận tiện biến hóa bản tính đến thế .

Bà ngoại thấy dì cố chấp cũng chỉ biết thở dài: con hãy bỏ qua đi, cái gì đã qua hãy cho nó qua, đừng khư khư ôm lấy quá khứ đau buồn ấy rồi lại khổ tâm. Con cũng đã ba mươi tuổi rồi, đến lúc cần lo cho hạnh phúc riêng tư, con Nguyên cứ để họ bù đắp tình thương, phần của con, mẹ sẽ thay con thương yêu cháu. Mẹ không muốn con cứ lẻ bóng như vậy.

Bạn đang đọc: Hoa yêu - P10 - Wattpad

Ngày ấy em cũng còn nhỏ nên không hiểu nguyên do tại sao dì Lệ mãi không chịu lấy chồng. Bà em nói vậy hoá ra dì thương em, dì muốn dành trọn tình thương cho đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ là em. Em trong thâm tâm chỉ mong dì đi lấy chồng, em được đi đám cưới .

Ngày ấy dì cũng có kha khá người theo đuổi. Các chú đến nhà chơi dì đuổi như đuổi tà. Nhiều người nhiệt tình lấy lòng em rồi lấy lòng bà nội, tuy nhiên dì một mực từ chối.

Em nhớ cách đó vài tháng, lúc em gặp nhận lại nhà nội có chú tên Trường ngày nào cũng đến nhà khám phá. Ở quê em nếu đàn ông muốn tìm hiểu và khám phá ai là buổi tối hay đên nhà cô gái ngồi chơi, trò chuyện rồi mời đi quán sá uống nước, trò chuyện. Chú ấy nhiều hơn dì hai tuổi, nhìn rất hiền lành và hay cười. Bà ngoại em quý chú ấy lắm nhưng dì gặp toàn lườm chú ấy rồi bỏ mặc chú ấy ngồi chơi một mình. Dì lấy cớ đi soạn giáo án với đi chấm bài cho những anh chị để không phải ngồi chơi, trò chuyện với chú .

Bà ngoại mỗi lần như vậy lại hay trách cứ dì sao khó tính và cọc cằn như vậy. Thậm chí bà còn lo dì bị mắc chứng sợ đàn ông. Tuy nhiên dì đáp: con là chưa muốn lấy chồng, chẳng lẽ mẹ lại muốn con theo chồng bỏ hai bà cháu cô đơn ở đây hay sao? Đến lúc nào đó con thấy thích hợp, mẹ không cần nhắc con ắt sẽ theo chồng rời đi.

Chú Trường nhiệt tình lắm ! Dì càng khó chú càng tới nhiều hơn. Dì không chơi với chú, chú vui tươi chơi với em và bà ngoại. Đến như cô Hiếu hàng xóm còn biết tới chú Trường nhiều hơn cả dì Lệ. Cô ấy suốt ngày khen chú Trường và chê dì khoa tính với kén chọn. Dì chỉ cười : em có thiên lý nhãn, người nào bị em nhìn trúng thì e là chạy không thoát, tiếc là giờ em nhìn chưa trúng ai. Anh Trường hoàn toàn có thể là người đàn ông tốt, nhưng anh ấy không hợp với em. Chị đừng về hùa với mẹ em gán ghép cho em nữa. Em sẽ không khi nào đồng ý chấp thuận đâu . Một ngày chiều cuối tuần, dì đưa em đi chơi lại vô tình đụng trúng chú Trường đang chở một cô gái trẻ. Cô ấy còn ôm eo chú Trường rất tình cảm. Hai người bọn họ rất vui tươi với nhau. Dì nhìn thấy chỉ cười nhàn nhạt mà không nói gì . Chiếc xe của cô chú ấy đang đi bỗng dưng đổ ra đường. Cả hai vì đi chậm nên không bị thương nặng. Mọi người xúm lại hỏi han cô chú ấy, em đùng một cái thấy trong đám đông bước ra một cô gái tóc dài ngang hông. Mái tóc của cô che hết khuôn mặt nhưng không hiểu sao người em thấy lạnh. Em kéo tay dì Lệ : cô gái kia sao để tóc che hết mặt nhìn sợ quá dì .

Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh