Chuyện tâm linh có thật – (P1) Cái chết của dì tôi – Tác giả Bắc Hùng

FB Bắc Hùng kể lại trên groupFB Chuyện ma có thật ( 0 h00 ) và giải đáp tâm linhDưới đây là câu truyện tâm linh có thật được chính người trong cuộc làkể lại trên group. Mời những bạn cùng theo dõi và hoảng sợ .

————————————————-

Chuyện dưới đây tôi sắp kể cho những bạn nghe là 1 câu truyện có thật đã xảy ra trong dòng họ của tôi. Chuyện là 1 thảm kịch bắt nguồn từ lòng tham của con người, dẫn đến cái chết tức tưởi của dì tôi, với nguồn cơn là tranh chấp quyền chiếm hữu căn nhà 4 tầng giá trị hàng chục tỉ theo thời giá khi đó ở đất TP. Hà Nội tấc đất tấc vàng. Vụ án làm đau đầu phòng hình sự của CA Thành Phố Hà Nội với nhiều cụ thể khó hiểu, và lâm vào bế tắc suốt 10 năm, phải khép lại khi sa vào ngõ cụt, để rồi vụ án được mở lại với đầy yếu tố nhuốm màu tâm linh .
Là cuộc tranh đấu giữa những lương sư, những con người đi tìm lẽ phải cho người đã khuất, những tà sư mờ mắt vì đồng xu tiền. Đồng thời cũng là xích míc phức tạp, ganh ghét, đố kị con gà tức nhau tiếng gáy trong giới Tứ phủ và ngoại cảm ở miền Bắc, gây phức tạp cho quy trình tìm hiểu mà không hề không đề cập đến .
Gần như hàng loạt phần nửa đầu câu truyện, tôi là người ngoài cuộc. Đấy là “ việc của người lớn ”, như cách mà mọi người vẫn thường nói, về một thằng nhỏ, đúng mực là ở cái tuổi chưa hẳn là lớn, 19 khi xảy ra vấn đề ma chay, tâm linh, chết chóc. Thêm nữa, trong cả hai bên nội ngoại, tôi là đứa cháu đi du học quốc tế, là niềm hy vọng, tự hào của những bậc ông bà, cô dì chú bác. Bản thân tôi cũng nhận thấy nhiều điều không bình thường diễn ra trong họ tộc, như mọi người giấu giếm tôi nhiều thứ, nhưng không hề giấu được vẻ mặt chán chường, sợ hãi, giật mình thon thót của họ mỗi khi có vấn đề lạ xảy ra .
Thế nhưng đến khi tang tóc bao trùm hai bên nội ngoại tôi thêm một lần nữa, khì tình hình trở nên đổi khác hẳn. Cả 2 họ nội ngoại bồn chồn. Tình hình những ngày đó hằn như in trên trí óc tôi. Tất cả những thầy, những sư giỏi nhất mà chúng tôi mời được khi đó bất lực trước một kẻ địch hung hiểm, pháp lực cao nghều và lại giấu mặt. Tôi trăn trở với câu hỏi ai rắp tâm hãm hại dòng họ tôi ? Từ đây tôi quyết tâm lao vào vào câu truyện thề quyết lôi ra cho được kẻ giết người để giao cho pháp lý xét xử, hoặc đích thân tôi ra tay, để báo thù cho những người thân yêu của tôi .
PS : Tôi viết tắt tên của những người có tương quan, ví dụ sư T chùa H, chú H công an, … Độc giả vui mắt dù biết họ là ai cũng xin để trong lòng, đừng nói ra .

CHƯƠNG 1 – CÁI CHẾT CỦA DÌ TÔI

Năm 2009, tôi còn đang đi đi du học ở Melbourne, Úc. Một buổi chiều đang ngồi phòng lab, thì giật mình tôi nhận được một cú điện thoại cảm ứng quốc tế của bố tôi. Qua vài câu đầu ngắn gọn. Bố tôi nói thẳng vào yếu tố .
– Dì H mất rồi. Con sắp xếp mua vé bay về gấp dự đám tang dì. Cố gắng về nhà ngay ngày mai .
Tin sét đánh làm tôi choáng váng, đờ người ra khoảng chừng 1 giây. Lấy hết bình tĩnh tôi vội hỏi bố dì mất khi nào, làm thế nào mà mất … Bố tôi có vẻ như rất vội. Bố nói tôi mua vé gấp và nhắn lại cho bố ngày giờ hạ cánh rồi bố sẽ cho người ra đón, dặn đi dặn lại đừng tự ý bắt tãi bắt xe về nhà. Sau đó bố tôi cúp máy .
Bố cúp máy rồi. Tôi vẫn đứng trân trân như mất hồn. Dì H rất yêu thương tôi. Dì là em gái út của mẹ tôi. Dì chỉ hơn tôi có 10 tuổi. Ngày tôi còn bé dì lúc ấy chỉ là cô bé tuổi teen tinh nghịch bồng bế tôi đi khắp xóm, chơi đùa lân la suốt với nhà hàng xóm này nọ. Lớn lên một chút ít tôi với dì có rất nhiều kỉ niệm. Tôi nghịch như quỉ, mẹ tôi hay la rầy tôi. Những lúc như vậy nói đỡ cho tôi, che chở tôi, an ủi tôi. Tuổi thơ tôi cùng dì ngày đó đặc biệt quan trọng thương mến âm nhạc nhất là những bài hát của ca sĩ nhí Hải Yến phát thanh trên sóng đài lời nói việt nam, nhất là bài “ màu áo chú bộ đội ” .

Dù thời hạn rất gấp, tôi vẫn xoay sở mua được vé bay ngay tối hôm ấy, dịp đó không phải dịp lễ. Tôi vội gửi tin nhắn cho bố, rồi bỏ buổi chiều để xử lý việc sắp xếp việc học, dọn đồ, dặn dò chủ nhà trọ, rồi quay quồng khởi hành ra trường bay. Ngồi SkyBus mà lòng tôi bộn bề trăm lối tơ vò. Dì còn trẻ, mới lấy chồng, sao hoàn toàn có thể ? Hay là tai nạn thương tâm giao thông vận tải ? Tôi gọi cho bố không được. Gọi cho mẹ cũng không được. Không ai vấn đáp. Chuyến bay đường dài bay suốt đêm làm tôi vô cùng suốt ruột, trằn trọc, sau cuối nỗ lực dặn dò mình phải ngủ lấy sức rồi thiếp đi .
Về đến cảng hàng không Tân Sơn Nhất, chú T lái xe của bố đã chờ sẵn để đón tôi. Chú nở nụ cười nhưng tôi thấy có gì đó hơi gượng .
– Bố con đang ở trên cơ quan có cuộc họp quan trọng. Chú đón con. Con về cố an ủi mẹ con. Chú mới ở nhà con ra .
Tôi hỏi thăm chú dồn dập. Chú nói
– Hình như mất do tai nạn thương tâm con ạ. Rơi từ tầng 12 xuống, ngay cơ quan dì con thao tác. Chú chỉ biết thế .
Về nhà. Tôi không quá bất ngờ khi nhà rất đông người. Mẹ tôi nằm khóc trong buồng. Nhà rất ồn ào. Cậu N và bác L đi lại liên tục, miệng rít thuốc lá và liên tục gọi điện thoại cảm ứng. Cậu N là em trai mẹ tôi. Bác L là anh họ mẹ tôi nhưng bên đằng ông. Và còn mấy chú thím nữa ở cả 2 bên nội ngoại. Thấy tôi về mọi người đều mừng ra mặt. Cũng phải thôi vì đã rất lâu họ không thấy tôi. Cuộc buôn chuyện của họ rất sôi sục, nhưng về cơ bản, không ai biết điều gì đã xảy ra ở miền Bắc. Tôi đi thẳng vào nhà trong gặp mẹ. Mẹ tôi đang nằm khóc, cạnh mẹ tôi là 1 cô 1 thím nữa. Thấy tôi mẹ tôi nén lại, nhìn tôi lên bảo :
– Con ăn gì chưa ? Đi đường thế nào … .
Bụng tôi đói ngấu nghiến nhưng còn lòng dạ nào mà ăn. Lát sau bố tôi về. Ông có vẻ mặt rất đăm chiêu. Bố tôi bảo mẹ tôi ra. Bố tôi bảo cậu N và bác L vào nhà trong, bảo tôi ra ngoài. Bố tôi mẹ tôi cậu N bác L luận bàn cái gì trong đó rất lâu. Được 1 lúc bỗng bác L Open đi thẳng ra, miệng cằn nhằn :
– Các anh chị biết cái gì về chuyện này mà bàn .

Được một lúc lâu nữa cha mẹ và cậu ra. Bố tôi cầm 3 cái vé máy bay gọi tôi lại bảo :
– Con và cậu và mẹ bay ra TP. Hà Nội chiều nay dự đám dì. Con đi sẵn sàng chuẩn bị đi .
Tôi nhìn vé. Thời gian không có nhiều. Có lẽ chỉ còn kịp dọn quần áo và lại ra trường bay. Cậu N xin phép về chuẩn bị sẵn sàng. Tôi và mẹ vào trong thu dọn. Bố tôi ngồi tiếp mọi người một lúc rồi mọi người lục tục về .
Ngồi trên máy bay mà tôi bộn bề trong lòng. Mẹ tôi lúc này đã bình tĩnh. Lúc ở phòng chờ mẹ tôi và cậu N đã gọi điện thoại thông minh nhiều, cho cả bố tôi, cho cả ông bà tôi ngoài Thành Phố Hà Nội .
Lúc đấy là tháng 11. Dì tôi ở TP. Hà Nội. Ông bà ngoại ở với dì tôi. Dì tôi đi bước nữa vào tháng 1. Trước đó dì đã có 1 con gái với chồng trước. Năm đó bé L con dì lên 4. Dì li hôn chồng cũ một thời hạn, dì và bé L và ông bà ngoại ở một căn nhà rất chật hẹp. Năm ngoái dì mua được miếng đất. Tháng 12 năm ngoái thì dì xây xong nhà. Nhà dì rất lớn. Nhà có 1 trệt 3 lầu. Ở TP.HN căn nhà ấy là 1 gia tài rất lớn. Khi xây xong ai cũng kinh ngạc và chúc mừng dì .
Dì xây nhà xong tháng 12 thì tháng 1 sang năm dì lấy chồng. Nghe bảo ông bà ngoại phản đối cuộc hôn nhân gia đình sau này vì chồng sau của dì không có nghề nghiệp không thay đổi. Đó là những gì tôi biết qua mẹ và cậu trên suốt chuyến bay. Cả 3 người đều không ngờ sắp là người trong cuộc của 1 câu truyện lạ mắt nhất mà trong đời chưa khi nào gặp .
Chúng tôi đến nhà dì vào tầm 4 h chiều. Căn nhà lớn và đẹp, nằm ở đường lớn. Trong nhà rất đông người. Hàng xóm láng giềng họ hàng cực đông. Bạn bè và đồng nghiệp dì cũng đến đông. Bà ngoại tôi đang nằm ở tầng trên. Tiếp khách là ông ngoại tôi, và chú Bang, chồng sau của dì, và mẹ chú Bang. Nhà đã dựng phướng, có cáo phó. Trong nhà có 2 anh công an. Ngoài cổng cũng có công an. Và đến đây tôi mới biết đầu đuôi câu truyện .
Cô B là một người họ hàng xa của tôi, cô làm chung cơ quan với dì H. Đó là 1 toà nhà có 12 tầng. Dì H làm ở phòng xuất nhập khẩu. Cô B làm quét dọn. Cô B chính là người tận mắt chứng kiến. Cô B kể :
– Sáng trong ngày hôm qua vào thời gian 9 h em quét dọn tầng trệt. Nhà này có thang máy và thang bộ. Ở cầu thang bộ có 1 cái giếng trời lớn. Em đang quét bỗng nghe sau sống lưng có 1 tiếng uỵch. Tôi quay lại thì thấy H nằm ngay giếng trời. Nằm sấp, đầu quay sang 1 bên. Em hấp tấp vội vàng gọi và chạy lại. Em nâng đầu lên thì thấy trên đầu có dấu máu, em thầm nghĩ không xong rồi. Em hấp tấp vội vàng gọi, rồi em đưa tay vào mũi nó miệng nó. Không có hơi thở. Em vội chạy ra ngoài gọi bảo vệ, vì em muốn gọi cấp cứu nhưng em không đem điện thoại thông minh .

Có rất nhiều lời kể và xâu chuỗi lại. Sự việc hoàn toàn có thể tóm tắt thế này .
Cô B khi đó chạy vào sảnh. Cả 2 anh bảo vệ khi đó đang ở lầu khác chứ không ở sảnh, thế cho nên cô B mượn điện thoại thông minh lễ tân. Lúc này nghe tiếng ồn ào mọi người trong những phòng ban mới rối loạn ùa ra. Rồi bảo vệ chạy xuống. Cô B và 2 anh bảo vệ quay lại cầu thang bộ. Mọi người đi theo rất đông ùa vào. Khi đó hơi loạn. Nhiều người tò mò hiếu kì từ building khác cũng chạy đến xem. Có người sợ hãi .

Khi bác sĩ và công an đến thì hiện trường đã bị xáo trộn không ít. Cái điện thoại Nokia của dì đã rơi vỡ nát, pin sim đều văng ra. Công an đã thu được pin và điện thoại, nhưng không thấy sim đâu cả. Dì mặc mini juýp và có áo khoác. Áo rách và mini juýp cũng rách. Lan can tầng 6 có dấu máu và thịt. Một chiếc giày nằm cạnh nạn nhân. Lên lan can tầng 12 thì phát hiện chiếc giày còn lại của dì.

Hiện trường giống như 1 vụ tự sát. Nạn nhân lên tầng 12, nhảy qua lan can gieo mình xuống, va vào lan can tầng 6. Rơi xuống đất chấn thương sọ não .
Khi mọi người đang trò chuyện thì có mấy anh công an bước vào. Một anh công an ra mắt tên là H, là CSHS Thành Phố Hà Nội, có chút việc muốn trao đổi với mái ấm gia đình. Thì ra trong ngày hôm qua họ đã thao tác với cô B và chú Bang và ông bà ngoại tôi. Họ đến muốn hỏi thêm vài yếu tố. Ông bà ngoại tôi, mẹ tôi, chú Bang và cậu N đều đi theo họ. Tôi ở lại với họ hàng và bé L. Lát sau ông bà ngoại và chú Bang về .
Sẩm tối thì mẹ tôi và cậu N mới về. Tôi được biết là tang lễ sẽ diễn ra ở nhà tang lễ bệnh viện Bạch Mai ngay tối nay, và sẽ hạ huyệt ngay sáng mai. Có rất nhiều việc xảy ra đêm nay, mà phải nhiều năm sau, bằng nhiều cách khác nhau, tôi mới hiểu được ngọn ngành đằng sau. Cả câu truyện nhuốm màu sắc tâm linh tương quan đến không ít tên tuổi của giới huyền thuật ngoài Bắc ngày đó .
Tôi được nghe kể trên xe. Là mẹ tôi và cậu N đã vào nhà tang lễ nhận xác. Chú Bang khóc nức nở trên xe, đi không vững, thế cho nên mọi người nhất trí để chú Bang lại với mấy anh công an. Xác đã được khám nghiệm pháp y, chỗ đầu vỡ đã được khâu lại cho đẹp. Mắt dì một nhắm một mở. Và không có cách gì để con mắt ấy nhắm lại. Mẹ tôi kể lại là thầm gọi tên dì chị đến đây em nhắm mắt lại đi, nhưng nó cứ mở trừng trừng. Mẹ tôi cứ bảo là hình như con H nó muốn nói cái gì đó, mồm nó cứ mở ra và cảm thấy như mồm nó mấp máy. Sau cùng nhà tang lễ họ đưa đi khâm liệm .

Khi tôi đến nhà tang lễ thì chú A đã xuất hiện ở đó. Chú A là chồng cũ của dì tôi. Chú tâm sự với tôi từng là nghĩa vợ chồng, nên đến đây. Lúc này họ hàng 2 bên nội ngoại bên tôi cũng lục tục đến. Và còn nhiều người lạ tôi chưa thấy khi nào, đó là bè bạn và đồng nghiệp của dì. Mẹ con chú Bang chồng dì tôi cũng ở đấy .
Gây sự quan tâm cho tôi hơn cả là 1 số ít nhà sư. Họ đều mặc tăng bào màu đen, và đều có tóc ngắn. Tôi chưa khi nào thấy sư mặc tăng bào đen và để tóc ngắn khi nào nên tôi thấy lạ. Giữa họ là một nhà sư nhìn cũng trẻ, mặc tăng bào đen cà sa đen, và tay cầm một cái chuông nhỏ nhìn rất lạ. Khi thấy nhà sư này, nhiều người nhà tôi và khách khứa thốt ra nhiều câu nho nhỏ, mà tôi nghe được thoang thoáng
– sư T chùa H ở Hải Phòng Đất Cảng kìa
– sư đó chuyên giải trùng tang phải không ?
– sư đó giỏi lắm chuyên trừ tà đó
– gấp vậy cũng mời sư lên Thành Phố Hà Nội được sao ?
Khi chuẩn bị sẵn sàng đến giờ làm lễ, giật mình thím D kéo tôi ra một góc và nói :
– Lát nữa đến giờ làm lễ. Mẹ con sẽ gọi hồn nhập xác. Mọi người phải tĩnh mịch. Sẽ có người làm ồn. Con phải quát lên bắt người đó im ngay .
Trong khi tôi đang còn kinh ngạc, thím móc ra trong túi một gói nhỏ và đưa cho tôi
– Con cất kĩ cái này. Trong những ngày tới lúc nào cũng giữ cái này đừng làm mất. Đừng mở ra. Khi nào vào Nam con vứt đi. Con nghe thím. Đừng nói hỏi gì cả mất thiêng .
Tôi nhìn vào tay mình. Đó là một gói vải nhỏ màu đỏ gói vật gì đó hơi cứng và nặng. Thím D quay sống lưng và lẫn vào đám đông. Thím D là vợ chú L, em họ của bố tôi. Chú thím sống ở Tỉnh Thái Bình, đa phần làm nông. Dù ít gặp, tôi biết chú thím rất tốt bụng, và tin cậy tuyệt đối. Nghe lời thím, tôi đút cái đó vào trong quần .
Đến giờ làm lễ, những sư vào trong hành lễ trước, sau đó người nhà vào. Người của nhà tang lễ đứng trước cửa và dặn :
– Không ai được khóc to .
Tôi biết đây là lần ở đầu cuối tôi được nhìn thấy dì. Nước mắt tôi trào ra, lăn dài trên má. Dì nằm đó, trong chiếc quan tài mở nắp, để mọi người hoàn toàn có thể nhìn thấy lần sau cuối. Dì được trang điểm đẹp. Một mắt và miệng hơi hé ra. Mẹ tôi gần như ngã quị, cậu N dìu mẹ tôi. Người của nhà tang lễ đến gần mẹ tôi nói nhỏ
– Chị có đem theo vật mà tôi dặn không ?
Mẹ tôi mím chặt môi, lấy trong túi ra một cái áo cũ của dì .
Người của nhà tang lễ nói :
– Mọi người tĩnh mịch, không ai được nói gì hay khóc gì. Đến giờ làm lễ .
Cả nhà tang lễ lặng như tờ. Người nhà tang lễ đi vào sau .
Mẹ tôi vung cái áo lên và nói to :
– Bớ 3 hồn chín vía em H về nhập xác .
Thình lình lúc đó có một cơn gió lạnh thổi qua làm buốt sống lưng tôi .
Tôi đã từng đi du học nhiều năm ở quốc tế, tôi đã quen mùa đông buốt giá với tuyết rơi, không có cái cơn gió lạnh nào tôi cảm thấy buốt sống lưng cho được, dù đêm đó TP. Hà Nội khá lạnh. Mà tôi thấy lạ chưa khi nào cảm thấy lạnh sống lưng như khi ấy .
Thình lình lúc ấy bỗng có tiếng khóc to
– Ối con ơi sao con chết đi con bỏ mẹ. Ôi giời ơi con tôi chết thê thảm quá .
Tôi quay ra thì ra đó là mẹ chú Bang chồng dì tôi. Bà ấy khóc rất to. Khi ấy tôi không hiểu lắm về tâm linh. Khi ấy người nhà tang lễ đã đi vào. Các sư đứng ở ngoài. Nhưng như sực tỉnh nhớ lại lời thím D tôi quát lên :
– Bà im ngay .
Bà ta giật mình im bặt. Nhìn lên và nhìn thấy tôi. Nhưng khi đó cậu N ở ngay đó đã nhìn vào bà ta chằm chằm. Bà ta im ngay .

Thông thường, cha mẹ không có mặt ở lễ khâm liệm và nhập quan con. Bà ta là mẹ chồng, không hiểu sao lại đến đây từ sớm. Nhưng nhìn mặt cậu N hằm hằm, tôi đoán có chuyện không lành. Chú Bang đứng ngay đó có vẻ không hề chú ý đến câu chuyện, mặt rõ vẻ đau khổ, nước mắt chảy dài trên má.

Mẹ tôi hô lên vài lần nữa. Rồi sư thầy T và những đệ tử đi vào. Người nhà tang lễ Open và đóng áo quan. Lúc này thì thôi thì quá trời khóc, tiếng khóc vang cả nhà tang lễ. Ba nhà sư ngồi trên 3 bồ đoàn gần quan nhất. Sư T ngồi chính giữa, bên cạnh có một quả chuông nhỏ. Tôi được xếp quì ngay sau sống lưng sư T. Mẹ tôi bên trái chú Bang bên phải. Sư đọc kinh. Dù sư đọc vừa đủ nghe, tôi không hề hiểu sư đọc gì, mà lúc đó thực ra tôi cũng chẳng còn tâm trạng chú ý quan tâm sư đọc gì .
Đám đang diễn ra được 1 lúc thì sự linh dị xảy ra. Trong quan phía trước đùng một cái phát ra tiếng động. Nghe như có tiếng cách cách của gỗ. Tất cả mọi ngừoi cùng nghe thấy. Đột nhiên sư T cầm lấy cái chuông nhỏ trên tay và lắc kính kong, đồng thời ông đổi giọng đọc. Tôi ngồi ngay sau sống lưng ông, nên không hề lầm được. Ông đọc cái gì đó rõ ràng không phải âm thanh của một ngôn từ, nghe kì khôi rất khó tả. Tiếng cách cách nghe như từ gỗ phát ra bỗng dưng im bặt. Sư T đặt cái chuông xuống và đổi giọng đọc kinh như lúc trước .

Mời bạn xem tiếp Chương 2 tại đây: Chuyện tâm linh có thật – (P2) Đám tang của dì tôi – Tác giả Bắc Hùng

Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh