Chương Một: Bước Vào Con Đường Tâm Linh 1. Mục Đích Của Thiền Định
Chương một:
BƯỚC VÀO
CON ĐƯỜNG
TÂM LINH
1. MỤC ĐÍCH CỦA THIỀN ĐỊNH
Tôi muốn nói vài lời trình làng về sự thực hành thực tế thiền. Rất nhiều người trên quốc tế này, Đông phương cũng như Tây phương, thích thiền. Họ bị hấp dẫn vào sự thực hành thực tế thiền và họ thực sự tha thiết với nó. Nhưng, gia nhập thì nhiều mà thực sự hiểu nó thì quá ít.
Mỗi người trong tất cả chúng ta ở đây đều có một thân xác được cấu trúc bởi xương, thịt, máu huyết …vân vân…Ngay hiện tại, tất cả chúng ta không thể trọn vẹn trấn áp tất cả thân xác của tất cả chúng ta như ý muốn, tất cả chúng ta luôn luôn có những yếu tố. Một nhà tỷ phú có thể chiếm hữu rất nhiều gia tài trên quốc tế, nhưng, hãy tạm quên sự giầu sang của ông ta đi, nếu tâm của ông ta bị nhốt trong một thân xác không thể trấn áp được thì chắc như đinh ông ta sẽ đau khổ lắm lắm. Dù giầu hay nghèo, không một người nào trong tất cả chúng ta có thể trốn thoát được những yếu tố. Cho dù có nỗ lực bằng nhiều cách, tất cả chúng ta cũng không bao giờ có thể ngăn cản được những điều khó khăn hay những yếu tố xẩy ra cho tất cả chúng ta. Nếu tất cả chúng ta thanh toán giao dịch được yếu tố này, yếu tố khác đã tự động đến thay thế. Những bất mãn và đau khổ tràn ngập thân xác của tất cả chúng ta ở bất cứ nơi nào tất cả chúng ta đến. Nếu tất cả chúng ta dùng trí tuệ để nhìn thật sâu vào trong trái tim của tất cả chúng ta về những yếu tố này và hiểu tường tận đường đi nước bước của chúng thì tất cả chúng ta sẽ nhanh chóng phát giác được những thực trạng bất mãn khủng khiếp này. Một điều cũng rất rõ và cần biết là nếu tất cả chúng ta không có một thân xác không được trấn áp như thế thì tất cả chúng ta cũng sẽ không có một cách nào để kinh nghiệm tay nghề được những sự đau khổ liên hệ đến nó.
Vấn đề cơ bản mà tất cả tất cả chúng ta đều có là tất cả chúng ta đã không đạt được những gì tất cả chúng ta ước muốn nên tất cả chúng ta đau khổ. Đó là những gì tất cả chúng ta cần cho đời sống vật chất như cơm ăn áo mặc nhưng tất cả chúng ta lại muốn tự hào hoặc thích thú về chúng, tất cả chúng ta lại muốn có những lời khen tặng và được tâng bốc. Có nhiều cảnh khổ tất cả chúng ta có thể nhìn thấy ngay, như một người đói rách vô cùng nghèo túng. Nhưng một cách nào đó, tất cả tất cả chúng ta đều là những kẻ đói khát và không thể trấn áp được những gì tất cả chúng ta ước muốn.
Hãy lấy một thí dụ, có những người tốt phước được sinh ra trong một mái ấm gia đình giầu có. Trong cả cuộc sống của anh ta, có thể anh ta sẽ không kinh nghiệm được một chút gì về sự thiếu thốn vật chất. Anh ta có thể mua được bất cứ gì anh ta muốn và được tự do đi du lịch ở bất cứ nơi nào anh ta thích để hưởng được tất cả những thú vui mà các nền văn hóa truyền thống khác nhau đem đến. Rồi khi mà không còn một nơi nào để đi, không còn một cái gì để chiếm hữu, không còn một thú vui nào để hưởng, anh ta vẫn cảm thấy thiếu, vẫn cảm thấy không thỏa mãn nhu cầu nên anh ta vẫn than khổ. Trong trạng thái không an tâm như vậy, trong tâm trạng bất mãn như vậy, nhiều người đâm ra điên loạn, họ không còn trấn áp được thực trạng này và bắt đầu thấm mùi tê tái của khổ đau.
Như vậy, một đời sống trọn vẹn sung túc, tràn đầy thú vui thì đau khổ vẫn có ở đó, vẫn hiện hữu ngay ở đóù. Sự thật là càng chiếm hữu vật chất bao nhiêu thì tâm bất mãn càng tăng lên bấy nhiêu, bởi vì sự chiếm hữu vật chất không có một chút khả năng nào ảnh hưởng tác động đến hoặc cắt đứt được cái mầm mống căn để của khổ đau. Một dòng liên tục của bất mãn, lầm lạc, lo ngại và những liên hệ với chúng vẫn còn đó. Nếu sự tích tụ tất cả những tiện lợi vật chất ở bên ngoài mà thực sự có khả năng vô hiệu được khổ đau thì khổ đau phải chấm hết và bất mãn phải ngưng đọng mới được. Nhưng cho đến khi nào tâm của tất cả chúng ta còn bị ràng buộc với cái thân xác, vẫn còn liên hệ với cái thân xác không thể trấn áp này thì đau khổ vẫn còn liên tục tiếp nối.
Thí dụ, để bảo vệ đôi chân khỏi giẫm phải đá nhọn trên đường tất cả chúng ta phải mang giầy dép. Nhưng sự kiện này không trọn vẹn chấm hết yếu tố. Chính đôi giầy cũng thường mang lại cái đau. Chúng có thể làm đau những ngón chân hoặc cho tất cả chúng ta những lúc không tự do. Đây trọn vẹn không phải lỗi lầm của những bác thợ giầy. Nếu chân của tất cả chúng ta không dài quá, lớn quá, nhậy cảm quá thì những đôi giầy thời trang kia phải trọn vẹn tự do cho chúng mới đúng. Như vậy, nếu tất cả chúng ta nhìn sâu vào yếu tố tất cả chúng ta sẽ khám phá ra cái nguồn gốc không tự do này không phải tại những nguyên do ở bên ngoài mà thực sự những nguyên do đang nằm sâu trong cơ thể và niềm tin của tất cả chúng ta, chính cơ thể và tinh thần của tất cả chúng ta tạo ra thực trạng không tự do này.
Đây chỉ là một thí dụ về kinh nghiệm tay nghề đau khổ qua thân xác của tất cả chúng ta. Từ khi sinh ra đến khi lìa cõi đời này, tất cả chúng ta đã phải dùng biết bao nhiêu công sức của con người để bảo vệ cái thân xác này khỏi đau khổ. Thật ra, tất cả mọi người tất cả chúng ta chỉ dùng thời giờ để bảo vệ cái thân xác này một cách vô ích, không hữu hiệu, trọn vẹn không mang lại một kết quả nào. Mục đích của thiền không phải để bảo vệ cái thân xác này. Không bao giờ nên nghĩ như vậy. Nó có một mục tiêu cao hơn, giá trị hơn. Dùng thiền để chữa bệnh thân xác hay mưu cầu lợi ích vẻ bên ngoài thì thật là không có ý nghĩa lý và làm mất đi sự diệu dụng của một phương tiện thiện xảo, dùng như vậy nó chỉ cho tất cả chúng ta một giá trị nhất thời giống như dùng thuốc aspirin để chữa bệnh nhức đầu. Bệnh nhức đầu có thể hết nhưng không có nghĩa là tất cả chúng ta được bảo vệ trọn vẹn. Một thời hạn sau nó sẽ trở lại bởi vì giải pháp điều trị này không có khả năng chấm hết tận gốc rễ của yếu tố, vì thế sự xử lý chỉ có tính cách tạm thời. Vì sự dễ chịu nhất thời và sự giảm đau tạm có thể dùng những phương tiện đi lại bên ngoài, nên không cần phải dùng đến thiền định hay bất cứ một sự thực hành thực tế tâm linh nào cho mục tiêu đó. Chúng ta không nên phung phí sức mạnh của thiền định cho những mục tiêu hạn hẹp như vậy.
Mục đích chính của thiền là trị bệnh tâm. Mặc dầu thân xác và tâm của tất cả chúng ta có những liên hệ nội tại nhưng chính chúng cũng có những hiện tượng kỳ lạ trọn vẹn khác nhau. Thân xác của tất cả chúng ta là một đối tượng mà mắt của tất cả chúng ta có thể nhìn thấy được, nhưng tâm thì không như vậy. Những thành phần trong một mái ấm gia đình có thể có những nét giống nhau, nhưng mỗi một đứa trẻ lại có một cá tính khác nhau, đức tính khác nhau, sở trường thích nghi khác nhau…vân vân… Mặc dầu cùng học chung một trường nhưng sự mưu trí, sự hấp thụ bài học của mỗi học viên lại trọn vẹn khác nhau, vì chúng tác động ảnh hưởng từ cha mẹ hay ông bà chúng. Sự khác biệt niềm tin không thể lý giải bằng những giải pháp vật lý.
Một điều cũng cần nói đến ở đây, có những đứa trẻ nhớ rất rõ và đúng mực những gì xẩy ra trong kiếp trước của chúng. Chúng có thể nói nơi nào chúng đã sinh ra, chúng sinh sống như thế nào …vân vân… chúng còn có thể nhận diện được người và sự vật trong kiếp trước của chúng. Những sự kiện này có thể kiểm chứng được, đây là những bằng chứng hiển nhiên và xác thực cho bất cứ người nào muốn điều tra và nghiên cứu lãnh vực này với một tâm vô tư không thiên kiến.
Trong bất cứ trường hợp nào cũng đều có một nguyên do ẩn sâu khác biệt ở tính bẩm sinh của mỗi thành phần trong mái ấm gia đình, ở mỗi người và đặc biệt quan trọng ở một số trẻ chúng nhớ được những kiếp trước của chúng, tất cả những sự kiện này cho tất cả chúng ta biết một thực sự: tâm của tất cả chúng ta không có một chỗ bắt đầu nhất định. Kiếp trước thật sự có. Chúng ta không đi sâu vào yếu tố huyền bí ở đây về sự tiếp nối của kiếp này và kiếp khác, một điều quan trọng cần nhớ là: tâm của tất cả chúng ta liên tục từ kiếp này qua kiếp khác, vậy thì nó có thể mang những gì ở hiện tại qua tương lai. Đời sống của tất cả chúng ta trong hiện tại là kết quả từ những hành động, của cả ý thức lẫn thể xác, mà tất cả chúng ta đã tạo ra trong kiếp trước. Cũng như thế, những hành động của tất cả chúng ta đang làm trong kiếp này sẽ xác định đời sống cho kiếp sau của tất cả chúng ta. Vì thế, nghĩa vụ và trách nhiệm hình thành tất cả những gì trong cuộc sống đang nằm trong tay của chính tất cả chúng ta. Thật là vô cùng quan trọng khi nhận ra được yếu tố này nếu tất cả chúng ta muốn đi tìm những ý nghĩa đích thực cho việc cắt đứt tổng lực những đau khổ ý thức lẫn thể xác.
Mỗi một người tất cả chúng ta đã từng sinh ra làm người. Như vậy, tất cả chúng ta có cơ hội đem lại cho đời sống của chính tất cả chúng ta một ý nghĩa và mục tiêu. Để chiếm lấy tất cả những quyền lợi này, tất cả chúng ta cần phải đi ngược lại những gì mà loài thú thấp hơn có thể làm được. Nhờ hiểu biết về sự tái sinh và nhờ trấn áp được tâm của chính mình, tất cả chúng ta có thể kiếm tìm được căn nguyên của tất cả mọi đau khổ. Chúng ta có thể giải thoát khỏi vòng luân hồi chết và tái sinh chỉ trong một vài kiếp sống. Chúng ta cứ phải trôi lăn vào vòng sinh tử mà không có một sự lựa chọn hay trấn áp nào, nó là như vậy, tất cả chúng ta đã kinh nghiệm tay nghề biết bao nhiêu là đau khổ về một cái thân xác không thể trấn áp được. Nhưng với một ý chí quyết tâm thực hành thực tế, cái vòng luân hồi này sẽ bị phá hủy trọn vẹn, tất cả chúng ta sẽ được giải thoát khỏi đau khổ và bất mãn một cách toàn vẹn viên mãn.
Tuy nhiên, chỉ chạy trốn khỏi luân hồi sinh tử cho tất cả chúng ta thôi thì không được, chưa đủ. Đây không phải là một cách vận dụng khôn ngoan cho đời sống làm người của tất cả chúng ta. Không phải chỉ một mình tất cả chúng ta bị đau khổ và bất mãn mà tất cả những chúng sinh khác cũng đang chịu như tất cả chúng ta. Nhưng, hầu như họ thiếu trí tuệ -con mắt Đạo pháp- để tìm con đường đúng mà chấm hết trọn vẹn đau khổ. Không trừ một ai, tất cả mọi chúng sinh trên mặt đất này đều dành toàn vẹn cả cuộc sống để tìm cách thoát khỏi khổ đau, tìm kiếm niềm hạnh phúc và an nhàn. Nhưng tâm của họ tràn đầy u minh tăm tối, sự kiếm tìm của họ rơi vào hão huyền lạc lõng. Tâm vô minh, thay vì hướng dẫn họ đi tới tiềm năng phúc lạc, nó lại dẫn họ từ khổ đau này đến bất mãn khác. Họ nỗ lực vô hiệu những nguyên do của khổ đau, nhưng xấu số thay mỗi ngày họ lại đi xa niết bàn hơn.
Tất cả chúng sinh đều bị khổ và đều mong muốn thoát khổ như chính tất cả chúng ta. Nếu tất cả chúng ta nhận thức được điều này, tất cả chúng ta sẽ hiểu được sự ích kỷ của tất cả chúng ta khi tất cả chúng ta chỉ mong giải thoát, vào niết bàn một mình. Tốt hơn tất cả chúng ta hãy cầu mong cho tất cả đều được giải thoát. Nhưng trước khi có thể dẫn dắt người khác vào con đường
chấm dứt
khổ đau, chính tất cả chúng ta phải là người giác ngộ trước. Nói khác đi, chính tất cả chúng ta cần phải tinh tiến trên con đường tu tập giải thoát để có thể hướng dẫn người khác.
Vấn đề này có thể cắt nghĩa như sau: gỉa sử tất cả chúng ta muốn đem một người bạn đi ngắm cảnh ở một công viên nào đó, nếu tất cả chúng ta bị mù thì không có cách chi tất cả chúng ta có thể dẫn cô ta đến đó được, mặc dầu tất cả chúng ta muốn lắm. Điều kiện tiên quyết là tất cả chúng ta phải có một cặp mắt tốt và phải biết đường đi đến công viên. Cũng giống như vậy, tất cả chúng ta phải có kinh nghiệm tay nghề về con đường giác ngộ trước khi tất cả chúng ta có thể chỉ cho người khác, mỗi người sinh ra khác nhau, từ tính tình cho đến đời sống, nên con đường dẫn đến giải thoát cũng khác nhau.
Vậy, mỗi khi nói về mục tiêu của thiền định là tất cả chúng ta nói về sự đạt giác ngộ, một sự thành đạt chẳúng những cho chính tất cả chúng ta mà còn cho tất cả những người khác nữa. Đây là mục tiêu và cũng là nguyên do chính yếu khi tất cả chúng ta bước chân vào con đường thiền định. Tất cả các vị đạo sư du gìa cũng như tất cả các bậc thầy về thiền định trong qúa khứ đều đã thực hành thực tế Đạo pháp theo tâm nguyện đó. Giống như vậy, khi tất cả chúng ta bước chân vào con đường thiền định – theo Đức Phật, có hàng ngàn hàng ngàn chiêu thức thực tập thiền định khác nhau, tùy theo căn nguyên của mỗi người – tất cả chúng ta nên có những động năng thôi thúc này.
Sự thực hành thực tế tâm linh thật là thiết yếu. Chúng ta không thiền chỉ vì bắt chước một phe nhóm nào, một người nào hay ngay cả vì Thượng đế. Nhưng chỉ vì nghĩa vụ và trách nhiệm của tất cả chúng ta đối với chính sự đau khổ của tất cả chúng ta, chính tất cả chúng ta chịu nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ tất cả chúng ta. Chúng ta tự đứng lên đi khám phá chính mình và cũng chính tất cả chúng ta tạo ra thực trạng cho mình để tự giải thoát. Do đó, vì đau khổ đã dày vò cuộc sống tất cả chúng ta, nên chính tất cả chúng ta phải làm một cái gì cho cuộc sống hàng ngày của tất cả chúng ta. “Một cái gì” này chính là sự thực hành thực tế tâm linh, hay nói một cách khác, chính là thiền định. Nếu tất cả chúng ta không quay trở vào bên trong để huấn luyện tâm ta mà cứ dồn hết năng lượng vào việc sắp xếp rồi lại sắp xếp những chương trình cho cuộc sống vật chất hiện tại này thì khổ đau vẫn còn đó, cứ mãi mãi liên tục. Khổ đau không có chỗ bắt đầu, nếu không thực hành thực tế một chiêu thức tâm linh hữu hiệu thì khổ đau cũng không có chỗ chấm hết.
Nói một cách tổng quát, thật là khó thực hành thực tế Đạo pháp trong một môi trường sống tràn đầy vật chất như ngày nay. Vì có qúa nhiều trở ngại, có qúa nhiều điều mê hoặc hơn sự tu tập thiền định. Tuy nhiên, cơ bản của những điều cản trở này lại không phải là nguyên do và môi trường của chính nó. Khổ đau không tại những nhà máy trong khu kỹ nghệ, nó không phải tại đồ ăn thức uống của tất cả chúng ta, cũng không phải tại bất cứ cái gì khác. Nó đang nằm ngay trong tâm của chính tất cả chúng ta. Đây là điểm rất quá bất ngờ cho tôi trong thời hạn này, chuyến thăm viếng đầu tiên của tôi qua Tây phương, để thấy tận mắt bên cạnh sự tân tiến vật chất là sự thích thú thực hành thực tế Đạo pháp và thiền định trong nhiều chiều hướng khác nhau của người Tây phương. Có rất nhiều người chân thành đi tìm một ý nghĩa cao cả hơn cho cuộc sống của con người, họ cố gắng nỗ lực chuyển hóa mỗi ngày. Với lòng ngưỡng mộ đặc biệt quan trọng, tôi nghĩ rằng đây là một việc làm rất khôn ngoan khi con người biết cố gắng nỗ lực hoà hợp đời sống vật chất và đời sống niềm tin, có một đời sống sâu xa về nội tâm cũng như một đời sống khá đầy đủ tiện lợi cho thể xác. Với những người như vậy đời sống chắc như đinh không phải là một sự hứa hẹn trống rỗng.
Món ăn mà được chế tạo bởi nhiều thực phẩm khác nhau thì chắc như đinh phải ngon. Cũng vậy, nếu tất cả chúng ta có những công việc làm, có những hoạt động giải trí và nỗ lực thật nhiều cho việc kiện toàn con đường tâm linh theo Đạo pháp thì đời sống của tất cả chúng ta thật là phong phú và đa dạng. Sự lợi lạc, ơn ích mà tất cả chúng ta có được nhờ biết tích hợp hai lãnh vực này thì thực là vĩ đại bát ngát.
Có một sự khác biệt rất lớn giữa tâm, xúc cảm và những kinh nghiệm tay nghề của một người biết vận dụng Đạo pháp vào cuộc sống của họ và một người không biết vận dụng. Trong lúc phải đương đầu với những khó khăn của cuộc sống tràn đầy vật chất này, người biết vận dụng Đạo pháp sẽ ít lầm lẫn hơn và kinh nghiệm tay nghề cuộc sống ít đau khổ hơn. Họ biết trấn áp tâm và biết phải làm gì ở bên trong tâm của họ để sẵn sàng xử lý những yếu tố xẩy ra một cách thành thạo, khôn ngoan. Sự vận dụng này không phải chỉ cần cho đời sống thường ngày của họ mà đặc biệt quan trọng ngay cả trong lúc họ chết.
Nếu tất cả chúng ta không bao giờ thực hành thực tế đời sống tâm linh thì tất cả chúng ta sẽ không bao giờ huấn luyện được tâm của tất cả chúng ta qua kỷ luật thiền định, rồi khi sự chết đến, tất cả chúng ta sẽ phải chiến đấu rất gay go. Sự quyền lợi quan trọng nhất mà một người thực hành thực tế Đạo pháp có được là họ coi cái chết như là một cuộc hành trình dài đầy vui thú trở về nhà. Nó giống như là đi đến dạo chơi trong một công viên tuyệt đẹp. Và ngay cho cả những người chưa đạt giác ngộ trong thiền định thì cái chết đối với họ cũng nhẹ nhàng, không đáng sợ hãi. Có những người đối lập sự chết –chúng ta không thể tránh được — với một cái tâm thật bình thản. Họ không sợ hãi chút nào, không lo âu về những điều mà họ sẽ gặp hay về những người thân yêu, về của cải và ngay cả về chính thân xác của họ. Trong cuộc sống này tất cả chúng ta đã kinh nghiệm tay nghề sự sinh ra và bây giờ tất cả chúng ta đang kinh nghiệm tay nghề về tiến trình gìa. Chỉ duy nhất có một sự kiện mà tất cả tất cả chúng ta đang phải đi đến chính là sự chết. Vì thế, sự thực hành thực tế tâm linh sẽ giúp tất cả chúng ta đối lập với một sự kiện không thể tránh được một cách bình thản an nhiên, như vậy sự thực hành thực tế thiền định mới có ích lợi — mặc dầu nó còn có những mục tiêu cao hơn nữa mà tất cả chúng ta có thể vận dụng.
Để tóm tắt, không còn một sự kiện bên ngoài nào của thiền định có vẻ quan trọng hơn nữa. Mặc dù tất cả chúng ta ngồi xếp tay theo kiểu này hay xếp chân theo kiểu kia thì cũng chỉ có một chút ảnh hưởng tác động mà thôi. Điều vô cùng quan trọng trong con đường tu tập là trấn áp xem, theo dõi xem giải pháp thiền định mà tất cả chúng ta đang vận dụng có thực sự giải thoát tất cả chúng ta ra khỏi đau khổ hay không. Nó có chấm hết những sự kiện hão huyền, huyễn ảo đang diễn ra ở trong tâm của tất cả chúng ta không? Nó có chấm hết được tham sân si không? Nếu nó thực sự giúp tất cả chúng ta giảm được những thái độ xấu đi của tâm thì đó là sự thiền định tuyệt vời và hoàn hảo nhất, sự thực hành thực tế đúng và có giá trị. Nhưng, nói một cách khác, nếu nó chỉ làm tăng thêm những thái độ xấu đi, xấu (như tăng lòng kiêu mạn,) thì đó lại là một nguyên do khác đem lại đau khổ. Trong trường hợp này, dù tất cả chúng ta có nói là tất cả chúng ta đang thiền, đang tham gia những khóa tu tập, thì đó chẳng phải là thực hành thực tế tâm linh hay thực hành thực tế Đạo pháp một chút nào.
Đạo pháp hướng dẫn tất cả chúng ta ra khỏi khổ đau, ra khỏi những sự rắc rối. Nếu sự thực hành thực tế không dẫn tất cả chúng ta theo đường hướng này thì đã có một cái gì sai lầm đáng tiếc trong đó mà tất cả chúng ta cần phải khám xét lại. Thực ra, cốt tủy của việc thực hành thực tế Đạo pháp của tất cả các vị hành gỉa là khám phá xem những hành động nào của họ mang lại khổ đau và những hành động nào của họ là nguyên do của niềm hạnh phúc. Từ đó, họ vận dụng sự thực hành thực tế vào việc tránh khổ đau và tạo thêm niềm hạnh phúc càng nhiều càng tốt. Đây mới là cốt tủy của thiền định, đây mới là tinh yếu của Đạo pháp.
Tóm lại, tất cả tất cả chúng ta là những người bắt đầu bước chân vào con đường thực hành thực tế Đạo — bắt đầu thiền định và thực tập trấn áp tâm — tất cả chúng ta cần phải tin yêu vào những nguồn giáo lý, những sự dậy bảo. Chúng ta nên đọc những cuốn sách có giá trị, khi có sự hoài nghi hay thắc mắc, tất cả chúng ta nên hỏi những bậc thầy, những bậc đã thực sự tu tập, chuyên cần thực hành thực tế và đã có những chứng nghiệm trên con đường tâm linh mà họ đi. Đây là một điều vô cùng quan trọng. Nếu tất cả chúng ta chỉ theo sự chỉ dẫn của sách vở thì đây là một việc vô cùng nguy hiểm cho con đường tu tập của tất cả chúng ta. Ngay cả việc chọn lựa một vị thầy, một vị đạo sư hay một vị lạt ma. Hãy chọn cho đúng. Họ phải là những người có thực chứng, đã từng thực hành thực tế và sống trong Đạo pháp.
Sự thực hành thực tế thiền định của tất cả chúng ta, sự thực hành thực tế con đường tâm linh của tất cả chúng ta không thể xấu đi, không thể có những thái độ thụ động được. Chúng ta không thể nào phá vỡ được sự bền vững và kiên cố của đau khổ bằng một sự mù quáng, nhẹ dạ khi đặt niềm tin vào một vị nào đó –ngay cả một đại sư — bảo tất cả chúng ta làm điều này, việc kia. Tốt hơn tất cả chúng ta nên sử dụng sự mưu trí nội tâm của chính tất cả chúng ta để xác nhận, để tìm kiếm những chiêu thức thích hợp hầu mang lại nhiều kết qủa hơn. Nếu tất cả chúng ta đã có đầy đủ những nguyên do tốt đẹp để tin cậy rằng sự dậy bảo này có giá trị và hữu ích thì tất cả chúng ta nên thực sự thiết tha và chân thành theo đuổi nó. Giống như việc chọn thuốc, một khi tất cả chúng ta đã chọn được đúng loại thuốc chữa lành căn bệnh của tất cả chúng ta thì tất cả chúng ta phải dùng ngay lập tức. Nếu không, tất cả chúng ta cứ uống đại bất cứ loại thuốc nào mà tất cả chúng ta có thì tất cả chúng ta chẳng những không khỏi bệnh mà còn mang thêm bệnh vào người.
Đây là lời khuyên ở đầu cuối của tôi cho những người nào muốn bước chân vào con đường thiền định và tu tập Đạo pháp. Con đường tâm linh rất là thâm diệu bát ngát, nếu tất cả chúng ta không thể thực hành thực tế Đạo pháp mà chỉ học hỏi tìm hiểu và khám phá nó thôi thì nó cũng hữu ích cho
cuộc đời
của tất cả chúng ta rất nhiều. Đó là tất cả những gì tôi muốn chia sẻ.
Cám ơn qúy vị rất nhiều.Tôi muốn nói vài lờivề sựthiền. Rất nhiều người trênnày, cũng như, thích thiền. Họ bịvào sựthiền và họ thực sự tha thiết với nó. Nhưng, thì nhiều mà thực sự hiểu nó thì quá ít. Mỗi người trongở đây đều có một thân xác đượcbởi xương, thịt, máu huyết …… Ngaykhông thểtất cả thân xác củamuốn, luôn luôn có những. Một nhà triệu phú có thểrất nhiềutrên, nhưng, hãy tạm quên sự giầu sang của ông ta đi, nếu tâm của ông ta bị nhốt trong một thân xác không thểđược thìông ta sẽlắm lắm. Dù giầu hay nghèo, không một người nào trongcó thểđược những. Cho dù cóbằng nhiều cách, cũng không khi nào có thểđược những điều khó khăn vất vả hay nhữngxẩy ra cho. Nếuđượcnày, khác đã tự động hóa đến sửa chữa thay thế. Nhữngvàtràn ngập thân xác củaở bất kể nơi nàođến. Nếudùngđể nhìn thật sâu vào trong trái tim củavề nhữngnày và hiểu tường tận đường đi nước bước của chúng thìsẽ nhanh gọn phát hiện được nhữngkhủng khiếp này. Một điều cũng rất rõ và cần biết là nếukhông có một thân xác không đượcnhư thế thìcũng sẽ không có một cách nào đểđược những sựđến nó. mà tất cảđều có làđã khôngnhững gìước muốn nên. Đó là những gìcần chonhư cơm ăn áo mặc nhưnglại muốn tự hào hoặcvề chúng, lại muốn có nhữngtặng và được tâng bốc. Có nhiều cảnh khổcó thể nhìn thấy ngay, như một người đói ráchnghèo túng. Nhưng một cách nào đó, tất cảđều là những kẻvà không thểđược những gìước muốn. Hãy lấy một, có những ngườiđược sinh ra trong mộtgiầu có. Trong cảcủa anh ta, hoàn toàn có thể anh ta sẽnghiệm được một chút ít gì về sự. Anh ta hoàn toàn có thể mua được bất kể gì anh ta muốn và đượcđi du lịch ở bất kể nơi nào anh ta thích để hưởng được toàn bộ những nụ cười mà những nềnkhác nhau đem đến. Rồi khi mà không còn một nơi nào để đi, không còn một cái gì để, không còn một nụ cười nào để hưởng, anh ta vẫnthiếu, vẫnkhôngnên anh ta vẫn than khổ. Trongnhư vậy, trong tâm trạngnhư vậy, nhiều người đâm ra điên cuồng, họ không cònđượcnày và mở màn thấm mùi tê tái của khổ đau. Như vậy, sống, tràn trề nụ cười thìở đó, vẫnngay ở đóù. là càngbao nhiêu thì tâmcàng tăng lên bấy nhiêu, chính bới sựkhông có một chút ít năng lực nàođến hoặc cắt đứt được cái mầm mống căn để của khổ đau. Một dòngcủavà nhữngvới chúng vẫn còn đó. Nếutụ tổng thể nhữngở bên ngoài mà thực sự có khả năngđược khổ đau thì khổ đau phảivàphải ngưng đọng mới được. Nhưngkhi nào tâm củacòn bịvới cái thân xác, vẫn cònvới cái thân xác không thểnày thìvẫn còn, đểđôi chân khỏi giẫm phải đá nhọn trên đườngphải mang giầy dép. Nhưngnày không. Chính đôi giầy cũng thường mang lại cái đau. Chúng hoàn toàn có thể làm đau những ngón chân hoặc chonhững lúc không. Đâykhông phảicủa những bác thợ giầy. Nếu chân củakhông dài quá, lớn quá, nhậy cảm quá thì những đôi giầy thời trang kia phảicho chúng mới đúng. Như vậy, nếunhìn sâu vàosẽra cái nguồn gốc khôngnày không phải tại nhữngở bên ngoài mà thực sự nhữngđang nằm sâu trong khung hình vàcủathể vàcủatạo rakhôngnày. Đây chỉ là mộtvềqua thân xác của. Từ khi sinh ra đến khi lìa cõi đời này, đã phải dùng biết bao nhiêuđểcái thân xác này khỏi. Thật ra, tất cảchỉ dùngđểcái thân xác này một cáchhiệu, không mang lại một hiệu quả nào. của thiền không phải đểcái thân xác này. Không khi nào nên nghĩ như vậy. Nó có mộtcao hơn, hơn. Dùng thiền để chữa bệnh thân xác hay mưuíchthì thật làlý và làm mất đi sựcủa một, dùng như vậy nó chỉ chomộtgiống như dùng thuốc aspirin để chữa bệnh nhức đầu. Bệnh nhức đầu hoàn toàn có thể hết nhưng không có nghĩa làđược. Mộtsau nó sẽbởi vìnày không có khả năngtận nền tảng của, vìchỉ cótạm thời. Vì sựvà sự giảm đau tạm hoàn toàn có thể dùng nhữngbên ngoài, nên khôngdùng đếnhay bất kể một sựnào chođó. không nêncủacho nhữnghạn hẹp như vậy. chính của thiền là trị bệnh tâm. thân xác và tâm củacó nhữngnội tại nhưng chính chúng cũng có nhữngkhác nhau. Thân xác củalà một đối tượng người tiêu dùng mà mắt củacó thể nhìn thấy được, nhưng tâm thì không như vậy. Nhữngtrong mộtcó thể có những nét giống nhau, nhưng mỗi một đứa trẻ lại có một đậm cá tính khác nhau, đức tính khác nhau, khác nhau …… cùng học chung một trường nhưng sự, sựbài học của mỗilạikhác nhau, vì chúngtừhay ông bà chúng. Sự khác biệtkhông thểbằng nhữngMột điều cũng cần nói đến ở đây, có những đứa trẻ nhớ rất rõ vànhững gì xẩy ra trongcủa chúng. Chúng hoàn toàn có thể nói nơi nào chúng đã sinh ra, sống như thế nào …… chúng còn có thểđược người và sự vật trongcủa chúng. Nhữngnày hoàn toàn có thể kiểm chứng được, đây là những bằng chứngvà xác nhận cho bất kể người nào muốnnày với một tâmkhôngTrong bất cứnào cũng đều có mộtẩn sâu độc lạ ở tính bẩm sinh của mỗitrong, ở mỗi người vàở một số ít trẻ chúng nhớ được nhữngcủa chúng, toàn bộ nhữngnày chobiết một : tâm củakhông có một chỗ bắt đầuthật sự có. không đi sâu vàohuyền bí ở đây về sựcủa kiếp này và kiếp khác, một điều quan trọng cần nhớ là : tâm củatừ kiếp này qua kiếp khác, nó hoàn toàn có thể mang những gì ởqua tương lai. củatronglà tác dụng từ những hành vi, của cảlẫn thể xác, màđã tạo ra trong. Cũng như vậy, những hành vi củađang làm trong kiếp này sẽ xác địnhchocủa. Vì thế, hình thành toàn bộ những gì trong đời sống đang nằm trong tay của chính. Thật làquan trọng khiđượcnày nếumuốn đi tìm nhữngđích thực cho việc cắt đứtnhữnglẫn thể xác. Mỗi một ngườiđã từng sinh ra làm người. Như vậy, có thời cơ đem lại chocủa chínhmộtvà. Để chiếm lấy toàn bộ nhữngnày, đi ngược lại những gì mà loài thú thấp hơn hoàn toàn có thể làm được. Nhờvề sựvà nhờđược tâm của chính mình, hoàn toàn có thể kiếm tìm được căn nguyên của toàn bộ mọicó thểkhỏi vòngchết vàchỉ trong một vài kiếp sống. cứ phải trôi lăn vàomà không có một sựhaynào, nó là như vậy, đãbiết bao nhiêu làvề một cái thân xác không thểđược. Nhưng với một, cái vòngnày sẽ bịsẽkhỏivàmột cách, chỉkhỏichothôi thì không được, chưa đủ. Đây không phải là một cáchkhôn ngoan cholàm người của. Không phải chỉbịvàmà toàn bộ nhữngkhác cũng đang chịu như. Nhưng, phần đông họ thiếu-con mắt Đạo pháp – để tìmđúng mà. Không trừ một ai, toàn bộ mọitrên mặt đất này đều dànhcảđểkhổ đau, và. Nhưng tâm của họ tràn đầytăm tối, sự kiếm tìm của họ rơi vàolạc lõng. Tâm, thay vì hướng dẫn họ đi tới, nó lại dẫn họ từ khổ đau này đếnkhác. Họnhữngcủa khổ đau, nhưngthay mỗi ngày họ lại đi xahơn. Tất cảđều bị khổ và đều mong ước thoát khổ như chính. Nếuđược điều này, sẽ hiểu được sựcủakhichỉ mong, vàohãy cầu mong cho toàn bộ đều. Nhưng trước khi hoàn toàn có thể dẫn dắt người khác vàokhổ đau, chínhphải là ngườitrước. Nói khác đi, chínhtrênđể hoàn toàn có thể hướng dẫn người khác. này có thểnhư sau : gỉa sửmuốn đem một người bạn đi ngắm cảnh ở một khu vui chơi giải trí công viên nào đó, nếubị mù thì không có cách chicó thể dẫn cô ta đến đó được, muốn lắm. làphải có một cặp mắt tốt và phải biết đường đi đến khu vui chơi giải trí công viên. Cũng giống như vậy, phải cóvềtrước khicó thể chỉ cho người khác, mỗi người sinh ra khác nhau, từ, nêndẫn đếncũng khác nhau. Vậy, mỗi khi nói vềcủalànói về sự đạt, một sựchẳúng những cho chínhmà còn cho toàn bộ những người khác nữa. Đây làvà cũng làkhibước chân vào. Tất cả cácsư du gìa cũng như tổng thể những bậc thầy vềtrong qúa khứ đều đãtheođó. Giống như vậy, khibước chân vào – theo, có hàng ngàn hàng ngànkhác nhau, của mỗi người – nên có những động năngnày. Sựthật làkhôngvì bắt chước một phe nhóm nào, một người nào hay ngay cả vì. Nhưng chỉ vìcủađối với chính sựcủa, chínhchịutự đứng lên đichính mình và cũng chínhtạo racho mình để tự. Do đó, vìđã dày vò, nên chínhphải làm một cái gì cho đời sống hàng ngày của. “ Một cái gì ” này chính là sựmột cách khác, chính là. Nếukhông quay trở vào bên trong để đào tạo và giảng dạy tâm ta mà cứ dồn hếtvào việc sắp xếp rồi lại sắp xếp nhữngchonày thì khổ đau vẫn còn đó, cứ. Khổ đau không có chỗ khởi đầu, mộthữu hiệu thì khổ đau cũng không có chỗNói một cách tổng quát, thật là khótrong một thiên nhiên và môi trường sống tràn đầynhư thời nay. Vì có qúa nhiều trở ngại, có qúa nhiều điềuhơn sựđịnh. của những điềunày lại không phải làvà môi trường tự nhiên của chính nó. Khổ đau không tại những nhà máy sản xuất trong khu kỹ nghệ, nó không phải tại đồ ăncủa, cũng không phải tại bất kể cái gì khác. Nó đang nằm ngay trong tâm của chính. Đây là điểm rấtcho tôi trongnày, chuyếnđầu tiên của tôi qua, để thấy tận mắt bên cạnh sựlà sựvàtrong nhiều khunh hướng khác nhau của người. Có rất nhiều ngườiđi tìm mộtcao cả hơn chocủa, họmỗi ngày. Với lòng ngưỡng mộ, tôi nghĩ rằng đây là mộtrất khôn ngoan khibiếtvà, cósốngvềcũng nhưcho thể xác. Với những người như vậykhông phải là một sự hứa hẹn trống rỗng. Món ăn mà được sản xuất bởi nhiềukhác nhau thìphải ngon. Cũng vậy, nếucó những công, có nhữngvàthật nhiều cho việc kiện toàntheothìcủathật là. Sự, ơn ích màcó được nhờ biếthainày thì thực là vĩ đạiCó một sự độc lạ rất lớn giữa tâm, xúc cảm và nhữngcủa một người biếtvàocủa họ và một người không biết. Trong lúc phải đương đầu với những khó khăn vất vả của đời sống tràn đầynày, người biếtsẽ íthơn vàíthơn. Họ biếttâm và biết phải làm gì ở bên trong tâm của họ để sẵn sàngnhữngxẩy ra một cách thành thạo, khôn ngoan. Sựnày không phải chỉ cần chothường ngày của họ màngay cả trong lúc họ chết. Nếukhông bao giờthìsẽ không khi nào giảng dạy được tâm củaqua kỷđịnh, rồi khi sự chết đến, sẽ phải chiến đấu rất. Sựquan trọng nhất mà một ngườicó được là họ coi cái chết như thể một cuộcđầy vui thúnhà. Nó giống như là đi đến đi dạo trong một khu vui chơi giải trí công viên. Và ngay cho cả những người chưa đạttrongthì cái chết so với họ cũng nhẹ nhàng, khônghãi. Có những ngườisự chết — tất cả chúng ta không hề tránh được — với một cái tâm thật bình thản. Họ khôngchút nào, khôngvề những điều mà họ sẽ gặp hay về những người, vềvà ngay cả về chính thân xác của họ. Trongnàyđãsự sinh ra và bây giờđangvề tiến trình gìa. Chỉcó mộtmà tất cảđang phải đi đến chính là sự chết. Vì thế, sựsẽ giúpvới mộtkhông thể tránh được một cách bình thản, như vậy sựmới có–nó còn có nhữngcao hơn nữa màcó thểĐể, không còn mộtbên ngoài nào củacó vẻ quan trọng hơn nữa. Mặc dùngồi xếp tay theo kiểu này hay xếp chân theo kiểu kia thì cũng chỉ có một chútmà thôi. Điềuquan trọng tronglàxem, xemmàđangcó thựcra khỏihay không. Nó cónhữngđang diễn ra ở trong tâm củakhông ? Nó cóđượckhông ? Nếu nó thực sự giúpgiảm được nhữngcủa tâm thì đó làđịnh, sựđúng và có. Nhưng, nói một cách khác, nếu nó chỉ làm tăng thêm những, xấu ( như tăng lòng, ) thì đó lại là mộtkhác đem lại. Trongnày, dùcó nói làđang thiền, đangnhững khóa, thì đó chẳng phải làhaymột chút nào. hướng dẫnra khỏi khổ đau, ra khỏi những sự. Nếu sựkhông dẫntheo đường hướng này thì đã có một cái gìtrong đó màkhám xét lại., cốt tủy của việccủa toàn bộ những vị hành gỉa làxem những hành vi nào của họ mang lại khổ đau và những hành vi nào của họ làcủa. Từ đó, họsựvào việc tránh khổ đau và tạo thêmcàng nhiều càng tốt. Đây mới là cốt tủy của, đây mới là tinh yếu của, tất cảlà những người mở màn bước chân vàoĐạo — bắt đầuvàtâm — vào những nguồn, những sự dậy bảo. nên đọc những cuốn sách có, khi có sựhay vướng mắc, nên hỏi những bậc thầy, những bậc đã thực sựvà đã có nhữngtrênmà họ đi. Đây là một điềuquan trọng. Nếuchỉ theo sựcủa sách vở thì đây là một việcnguy hiểm chocủa. Ngay cả việc lựa chọn một vị thầy, mộtsư hay một vị. Hãy chọn cho đúng. Họ phải là những người có, đã từngvà sống trongSựcủa, sựcủakhông thể, không hề có nhữngđược. không thể nào phá vỡ được sựcủabằng một sự, nhẹ dạ khi đặtvào một vị nào đó — ngay cả một — bảolàm điều này, việc kia. nênsựcủa chínhđể, đểnhữnghầu mang lại nhiều kết qủa hơn. Nếuđã có khá đầy đủ nhữngđểrằng sự dậy bảo này cóvà có ích thìnên thực sự thiết tha vànó. Giống như việc chọn thuốc, một khiđã chọn được đúng loại thuốc chữa lành căn bệnh củathìphải dùngcứ uống đại bất kỳ loại thuốc nào màcó thìchẳng những không khỏi bệnh mà còn mang thêm bệnh vào người. Đây làcủa tôi cho những người nào muốn bước chân vàovàrất là, nếukhông thểmà chỉnó thôi thì nó cũng có ích chocủarất nhiều. Đó là tổng thể những gì tôi muốn san sẻ. Cám ơn qúy vị rất nhiều .
Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh