Về chuyện “nhân quả và Phật pháp nhiệm màu”

Tôi vốn thích đọc, thích khám phá về Phật pháp, những yếu tố tâm linh. Và luôn cố gắng nỗ lực hiểu nó theo hướng duy vật nhất mặc dầu mình không phủ nhận hay chối bỏ những hiện tượng kỳ lạ tâm linh, huyền hoặc .Đọc xong cuốn này tự dưng tôi nhớ đến chuyện bác giúp việc nhà mình kể. Chỉ tiếc là mình không có tài mà phù phép như ông Hoàng Anh Sướng ( tác giả cuốn sách Nhân quả và Phật pháp nhiệm màu – PV ) chứ nếu không giờ chỉ cần ngồi nhà mà bán vé, trông xe cho dân chúng du lịch thăm quan ngôi nhà hổ vồ thì cũng ối tiền. Chuyện là thế này :

Ngày trước nhà mình có một bác giúp việc. Rất thật thà, chăm chỉ. Nhà mình ai cũng yêu quý bác. Duy có mỗi điều là thi thoảng bác lại thậm thụt kể với một ai đó một chuyện giật gân.

Có hôm bác thì thào với mình rằng : “ Chú ơi, đêm qua trời nóng quá tôi mở hành lang cửa số. Thế nào gần sáng nghe sột soạt. Tôi dậy thì thấy ào một cái. Một con cọp chú ạ. To lắm, chừng này này ( bác vong cả hai cánh tay như ôm cây cột ) … Nó chồm lên đòi vồ tôi rồi nó bay qua hành lang cửa số ra ngoài sân. Eo ôi, kinh lắm chú ạ … ” Mình hay nghe bác kể nên cũng quen rồi. Thường thì khi nào mình cũng gạt đi nếu thấy vô lý. Nhưng lần này quả thật trông bác rất sợ nên mình mới hỏi lại : – Thế sau đó nó đi đâu ? Cổng nhà mình khoá thế kia mà ? Bác lại thì thào : – Nó lại bay qua hàng rào ( hàng rào nhà mình cao chừng 2,5 m ). Chỗ này này … Mình bực quá bảo : – Bác thế nào ấy, loạng quạng nhìn gà hoá cuốc. Chắc lại mơ ngủ chứ gì ? Bác thề sống thề chết rằng bác trọn vẹn tỉnh táo và nhìn thấy rõ rành rành. Con hổ nó to … kinh khủng và trông hung tàn kinh hồn … Thế là từ đó cứ tối đên bác đóng chặt cửa lại chẳng dám ra ngoài dù trời có nóng đến mấy. Tôi có mắng rằng hổ giờ đây có con nào bọn loãng xương nó bắt nấu cao hết rồi, làm gì còn mà thả rông. Nhưng bác vẫn một mực khăng khăng rằng chưa hết đâu, vẫn còn có một con long dong ngoài kia … Bẵng đi khoảng chừng một tuần, tôi cũng đã quên chuyện con hổ và bác cũng đã bớt sợ hơn. Một hôm tôi có việc đi sớm lúc trời chưa sáng. Mở cửa định dắt xe ra thì tôi quả thật thấy một con hổ vằn vện, đốm trắng, đốm vàng. Nó ngồi chồm hỗm trước sân đang nhìn vào cái hành lang cửa số đóng im ỉm nơi bác giúp việc nằm. Nó phải to chừng … gấp đôi con mèo mướp nhà tôi đang động tình ai oán trong nhà bếp. Tôi liền nhẹ nhàng gọi bác dậy, kéo bác ra cửa, chỉ cho bác thấy “ con hổ hung ác kinh hồn ” kia rồi mình dẫm mạnh chân. Con “ hổ hung ác kinh hồn ” giật mình. Meo lên một tiếng thảng thốt và vọt qua hàng rào như một mũi tên bắn. Ngay đúng chỗ bác giúp việc chỉ hôm trước con hổ bay ra …

* * * * * * * * * Tôi vốn thích đọc, thích khám phá về Phật pháp, những yếu tố tâm linh. Và luôn nỗ lực hiểu nó theo hướng duy vật nhất mặc dầu mình không phủ nhận hay chối bỏ những hiện tượng kỳ lạ tâm linh, huyền hoặc. Ví dụ như yếu tố lên đồng, gọi hồn ví dụ điển hình. Tôi nghe ti tỉ lần “ người ta nói ”, tận mắt chứng kiến vài lần trực tiếp và không hề hiểu được tại sao người đang sống lại nói bằng giọng người đã chết ? Rất khó lí giải. Nhưng tôi không có thiện cảm người nào tận dụng chuyện huyền hoặc cho mục tiêu cá thể.

Riêng tác giả Hoàng Anh Sướng, tôi nghe báo viết nhiều, nói nhiều về ông. Nhất là nhà thơ Trần Đăng Khoa và nhà văn Tạ Duy Anh ca tụng ông nhiều cuốn này. Lại được biết ông sang tận Mỹ thụ giáo thầy Thích Nhất Hạnh cả thời gian dài. Ngày ngày được hầu chuyện, được nghe pháp của thầy, được vấn đáp cùng thầy… Thế nên tôi mua sách về đọc.

Đọc xong, cũng như chuyện gọi hồn nói trên, Tôi tuyệt nhiên không hề hiểu được những ông ca tụng cái gì ? Tôi thừa nhận ông Sướng là người từng trải. Màu sắc ông viết về những câu truyện cũng khiến tôi thấy hoa mắt chóng mặt. Nhưng nếu nói sách ông giúp cho “ đời hiểu đạo ” hơn, giúp cho người ta thấu lẽ “ nhân quả nhiệm màu ” hơn, giúp cho người ta “ thiện ” hơn … thì tôi cần nghĩ lại. Nếu ông Sướng là người hiểu Phật pháp thì rõ ràng ông đang đi ngược lời Phật dạy. * * * Nếu ai đã đọc “ Việt điện u linh ”, “ Nam Hải dị nhân ”, “ Lĩnh Nam chích quái ”, “ Truyền kỳ mạn lục ” … thì sẽ thấy rõ cái “ khác ”, cái “ nhân văn ” trong đó. Cũng là nội dung huyền hoặc, nhưng những cụ xưa đã thổi vào đó một luồng tư tưởng vượt lên trên cả cái nhìn mê tín dị đoan dị đoan, khiến cho cái nhìn về mê tín dị đoan dị đoan trở nên nhỏ bé và tầm thường, khiến cho người đọc bỏ lỡ nó mà hướng tới những điều tốt đẹp hơn rất nhiều.

Cũng như trong lời dẫn của “Việt điện u linh”:

“…Đọc xong Việt Điện U Linh Tập, ta xôn xao vì bóng dáng hùng vĩ của những vị anh hùng liệt nữ ngày hôm qua, ngày hôm nay còn đủ uy lực để làm phấn khởi cả một đoàn người hăm hở vì lý tưởng quốc gia đang rực rỡ trong đầu óc. Ta nhận thấy phải làm một cái gì như người xưa; dòng máu anh hùng bừng bừng sôi trong huyết quản. Ta không thể không thấy lòng mình dũng liệt hơn, hăng hái hơn trên đường phụng sự quốc gia dân tộc, thông dự vào một đời sống cụ thể để thực hiện cái bản chất đầy tiềm lực của con người”.

Đó mới là giá trị đích thực của một tác phẩm !

Phạm Phú Quảng (Phật tử)

( Tác giả Phạm Phú Quảng là kiến trúc sư, công tác làm việc tại TP.HN. Đây là quan điểm riêng của tác giả ).

Source: https://thevesta.vn
Category: Phật Pháp