Đạo Giáo Là Gì? Tìm Hiểu Về Đạo Giáo Là Gì?

Đạo giáo là một trong Tam giáo sống sót từ thời Trung Quốc cổ đại, song song với Nho giáo và Phật giáo. Ba truyền thống cuội nguồn tư tưởng nội sinh ( Nho-Lão ) và ngoại nhập ( Phật ) này đã tác động ảnh hưởng rất lớn đến nền tảng văn hoá dân tộc bản địa Trung Quốc .

1 – Đạo Giáo là gì?

“Đạo giáo” hay “Đạo nghĩa”“con đường đường đi – giáo là sự dạy dỗ “, là một nhánh triết học và tôn giáo Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của xứ này.

Nguồn gốc lịch sử được xác nhận của Đạo giáo được xem nằm ở thế kỉ thứ 4 trước CN, khi tác phẩm Đạo Đức kinh của Lão Tử xuất hiện. Các tên gọi khác là Lão giáo, Đạo Lão, Đạo Hoàng Lão, hay Đạo gia (道家).

Đạo giáo là một trong Tam giáo tồn tại từ thời Trung Quốc cổ đại, song song với Nho giáo và Phật giáo. Ba truyền thống tư tưởng nội sinh (Nho-Lão) và ngoại nhập (Phật) này đã ảnh hưởng rất lớn đến nền tảng văn hoá dân tộc Trung Quốc.

Mặc dù có rất nhiều quan điểm khác biệt nhưng cả ba giáo lí này đã hoà hợp thành một truyền thống. Ảnh hưởng Tam giáo trong lĩnh vực tôn giáo và văn hoá vượt khỏi biên giới Trung Quốc, được truyền đến các nước Đông Nam Á lân cận như Việt Nam, Hàn Quốc và Nhật Bản.

Hình 1: Đạo giáo là gì?
 

1.1 – Lịch sử hình thành và phát triển của Đạo giáo là gì?

Tại Trung Quốc, Đạo giáo đã ảnh hưởng đến các lĩnh vực chính trị, kinh tế, triết học, văn chương, nghệ thuật, âm nhạc, dưỡng sinh, y khoa, hoá học, vũ thuật và địa lí.

Vì xuất hiện dưới nhiều trạng thái khác biệt và sự khó phân ranh rõ ràng với những tôn giáo khác nên người ta không nắm được số người theo Đạo giáo. Đặc biệt có nhiều người theo Đạo giáo sinh sống tại Đài Loan, nơi nhiều trường phái Đạo gia đã lánh nạn Cách mạng văn hoá tại Trung Quốc lục địa.

Hiện nay, Đạo giáo có khoảng 400 triệu tín đồ tập trung tại các nước Trung Quốc, Singapore, Malaysia, Đài Loan và cộng đồng người Hoa hải ngoại. Người ta không biết rõ Đạo giáo khởi phát lúc nào, chỉ thấy được là tôn giáo này hình thành qua một quá trình dài, thâu nhập nhiều trào lưu thượng cổ khác. Đạo giáo thâu nhiếp nhiều tư tưởng đã phổ biến từ thời nhà Chu (1040-256 trước CN).

Thuộc về những tư tưởng này là vũ trụ luận về thiên địa, ngũ hành, thuyết về năng lượng, chân khí), thuyết âm dương và Kinh Dịch (). Nhưng, ngoài chúng ra, những truyền thống tu luyện thân tâm như điều hoà hơi thở, Thái cực quyền, Khí công, Thiền định, thiết tưởng linh ảnh, thuật luyện kim và những huyền thuật cũng được hấp thụ với mục đích đạt trường sinh bất tử.

Việc tu luyện đạt trường sinh có bắt nguồn có lẽ từ những khái niệm rất cổ xưa, bởi vì trong Nam Hoa chân kinh của Trang Tử, một tác phẩm trứ danh của Đạo giáo thế kỉ thứ 4 trước CN thì các vị tiên trường sinh bất tử đã được nhắc đến, và đại diện tiêu biểu cho họ chính là Hoàng Đế và Tây Vương Mẫu, những hình tượng đã có trong thời nhà Thương, thiên niên kỉ 2 trước CN.

Đạo trong sự trình bày của Lão Tử là một khái niệm trừu tượng chỉ cái tự nhiên, cái có sẵn một cách tự nhiên: “Người ta bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời, Trời bắt chước Đạo, Đạo bắt chước Tự nhiên”.

Nó là nguồn gốc của vạn vật. Đức là biểu hiện cụ thể của Đạo trong từng sự vật. Đạo sinh ra vạn vật, nhưng làm cho vật nào hình thành ra vật ấy và tồn tại được trong vũ trụ là do Đức. Nếu Đạo là cái Tĩnh vô hình thì Đức là cái Động hữu hình của Đạo.

Nếu Đạo là bản chất của vũ trụ thì Đức là sự cấu tạo và tồn tại của vũ trụ Sự sinh hóa từ Đạo ra Đức, từ Đức trở về ở Lão Tử thấm nhuần sâu sắc tinh thần biện chứng âm dương của triết lý nông nghiệp.Được chi phối bởi luật quân bình âm dương, vạn vật tồn tại theo lẽ tự nhiên một cách rất hợp lý, công bằng, chu đáo, và do vậy mà mầu nhiệm.

 

Hợp lý, vì theo Lão Tử, lẽ tự nhiên giống như việc giương cung, cao thì ghìm xuống, thấp thì nâng lên. Công bằng, vì nó luôn bớt chỗ thừa mà bù vào chỗ thiếu. Chu đáo, vì nó như cái lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Bởi vậy mà nó mầu nhiệm tới mức không cần tranh mà chiến thẳng, không cần nói mà ứng nghiệm.

Mọi sự bất cập hay thái quá (m. quân bình) đều trái với lẽ tự nhiên, và do vậy sẽ tự điều chỉnh theo luật âm dương chuyển hóa: “vật hễ bớt thì nó thêm, thêm thì nó bớt”. Núi Võ Đang một trong những cái nôi của Đạo giáo nơi sản sinh ra hệ phái Toàn Chân giáo, hệ phái lớn nhất của Đạo giáo Từ đây, Lão Tử suy ra triết lý sống tối ưu là muốn làm việc gì, phải đi từ điểm đối lập, phải vô vi (không làm).

Vô vi không có nghĩa là hoàn toàn không làm gì, mà là hòa nhập với tự nhiên, đừng làm gì thái quá. Vì làm thái quá thì theo luật âm dương “vật cực tắc phản”, kết quả thu được còn tệ hại hơn là hoàn toàn không làm gì. Triết lý vô vi áp dụng vào đời sống cá nhân là “chỉ vì không tranh nên thiên hạ không ai tranh nổi với mình”.

Hình 2: Hiện nay – Đạo giáo có khoảng 400 triệu tín đồ tập trung tại các nước Trung Quốc
 

Áp dụng vào đời sống xã hội, Lão Tử không tán thành lối cai trị cưỡng chế, áp đặt đương thời, ông nói muốn dân yên ổn thì cai trị một nước phải “giống như kho một nồi cá nhỏ”: cá nhỏ nên để yên, không cạo vẩy, không cắt bỏ ruột, khi kho không quấy đảo – cạo, cắt, khuấy đảo chỉ tổ làm cho cá nát. Công lao của Lão Tử chính là đã học thuyết hóa những tư tưởng triết lý của truyền thống văn hóa nông nghiệp phương Nam:

Đạo chẳng phải cái gì khác ngoài sự phạm trù hóa triết lý tôn trọng tự nhiên; còn Đức chính là sự phạm trù hóa luật âm dương biến đổi. Cả Khổng Tử và Lão Tử đều tiếp nhận sức sống của văn minh nông nghiệp, nhưng trong khi Khổng Tử tìm cách kết hợp nó với văn minh gốc du mục thì Lão Tử dựa hoàn toàn vào nó. Khổng thì “nhập thế”, “hữu vi”, còn Lão thì “xuất thế”, “vô vi”.

Không phải không có lý do khi có người coi Lão Tử là “ông tổ triết học của dòng họ Bách Việt”. Cũng chính vì học thuyết của Lão Tử xây dựng trên cơ sở triết lý âm dương của văn hóa nông nghiệp là cái mà truyền thống văn hóa gốc du mục chưa hề đến, cho nên Hegel từng nhận xét rằng tư tưởng của đạo Khổng thì nghèo nàn, còn Lão Tử mới xứng đáng là người đại diện cho tinh thần phương Đông cổ đại.cần dẫn nguồn.

Trong khi Khổng Tử dù đã kết hợp tinh hoa của văn hóa nông nghiệp với truyền thống của văn hóa du mục mà Nho giáo vẫn không được dùng thì dễ hiểu là triết lý hoàn toàn dựa trên truyền thống nông nghiệp phương Nam của Lão Tử càng không thể được sử dụng. Lão Tử phàn nàn: “Lời nói của ta rất dễ hiểu, rất dễ làm, thế mà thiên hạ không ai hiểu, không ai làm”.

Mãi đến Trang Tử (khoảng 369 – 286 tr.CN), học thuyết của Lão Tử mới lại được người đời chú ý. Trong lĩnh vực nhận thức, phát triển tư tưởng biện chứng của Lão Tử, Trang Tử đã tuyệt đối hóa sự vận động, xóa nhòa mọi ranh giới giữa con người với thiên nhiên, giữa phải và trái, giữa tồn tại và hư vô, đẩy phép biện chứng tới mức cực đoan thành một thứ tương đối luận.

Trong lĩnh vực xã hội, nếu như Lão Tử chỉ dừng ở mức không tán thành cách cai trị hữu vi, thì Trang Tử căm ghét kẻ thống trị đến cực độ; ông không chỉ bất hợp tác với họ mà còn nguyền rủa, châm biếm họ là bọn đại đạo (kẻ trộm lớn). Nhưng Trang Tử đẩy phép vô vi với chủ trương sống hòa mình với tự nhiên của Lão Tử tới mức cực đoan thành chủ yếm thoát thế tục, trở về xã hội nguyên thủy:

“Núi không đường đi, đầm không cầu thuyền, muôn vật sống chung, làng xóm liên tiếp cùng ở với cầm thú”. Trong cảnh loạn li cuối thời Đông Hán (thế kỷ thứ 2), tư tưởng của Lão Tử cộng với chất duy tâm mà Trang Tử đưa vào đã trở thành cơ sở cho việc thần bí hóa đạo gia thành Đạo giáo.

Hình 3: Đạo giáo rất thích hợp để dùng vũ khí tinh thần tập
 

Chủ trương vô vi cùng với thái độ phản ứng của Lão – Trang đối với chính sách áp bức bóc lột của tầng lớp thống trị khiến cho Đạo giáo rất thích hợp để dùng vũ khí tinh thần tập hợp nông dân khởi nghĩa. Đạo giáo thờ “Đạo” và tôn Lão Tử làm giáo chủ, gọi là “Thái Thượng Lão Quân”, coi ông là hóa thân của “Đạo” giáng sinh xuống cõi trần.

Nếu mục đích của việc tu theo Phật giáo là thoát khổ thì mục đích của việc tu theo Đạo giáo là sống lâu. Đạo giáo có hai phái: Đạo giáo phù thủy dùng các pháp thuật trừ tà trị bệnh, chủ yếu giúp cho dân thường khỏe mạnh; Đạo giáo thần tiên dạy tu luyện, luyện đan, dành cho các quý tộc cầu trường sinh bất tử.

Kinh điển của Đạo giáo gọi là Đạo tạng kinh; ngoài sách về nghi lễ, giáo lý, Đạo tạng còn bao gồm cả các sách thuốc, dưỡng sinh bói toán, tướng số, coi đất, thơ văn, bút ký tổng cộng lên đến trên 50 vạn quyển.

Đạo giáo thần tiên hướng tới việc tu luyện thành thần tiên trường sinh bất tử. Tu tiên có hai cách: nội tu và ngoại dưỡng. Ngoại dưỡng là dùng thuốc trường sinh, gọi là kim đan (hay linh đan, thu được trong lò bằng cách luyện từ một số khoáng chất như thần sa, hùng hoàng, từ thạch, vàng).

Nội tu là rèn luyện thân thể, dùng các phép tịch cốc (nhịn ăn), dưỡng sinh, khí công lấy thân mình làm lò luyện, luyện tinh thành khí, luyện khí thành thần, luyện thần trở về hư vô (Đạo). Con người cũng như vạn vật là từ “Đạo” mà sinh ra; cho nên tu luyện là trở về với “Đạo”.

Kết Luận: “Đạo giáo” hay “Đạo nghĩa” là “con đường đường đi – giáo là sự dạy dỗ “, là một nhánh triết học và tôn giáo Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của xứ này.

Xem thêm chuyên mục: haylà, là một nhánh triết học và tôn giáo Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của xứ này. Nguồn gốc lịch sử dân tộc được xác nhận củađược xem nằm ở thế kỉ thứ 4 trước CN, khi tác phẩmkinh của Lão Tử Open. Các tên gọi khác là Lão giáo, Đạo Lão, Đạo Hoàng Lão, hay Đạo gia ( 道家 ). là một trong Tam giáo sống sót từ thời Trung Quốc cổ đại, song song với Nho giáo và Phật giáo. Ba truyền thống lịch sử tư tưởng nội sinh ( Nho-Lão ) và ngoại nhập ( Phật ) này đã ảnh hưởng tác động rất lớn đến nền tảng văn hoá dân tộc bản địa Trung Quốc. Mặc dù có rất nhiều quan điểm độc lạ nhưng cả ba giáo lí này đã hoà hợp thành một truyền thống lịch sử. Ảnh hưởng Tam giáo trong nghành nghề dịch vụ tôn giáo và văn hoá vượt khỏi biên giới Trung Quốc, được truyền đến những nước Khu vực Đông Nam Á lân cận như Nước Ta, Nước Hàn và Nhật Bản. Tại Trung Quốc, đã ảnh hưởng tác động đến những nghành chính trị, kinh tế tài chính, triết học, văn chương, nghệ thuật và thẩm mỹ, âm nhạc, dưỡng sinh, y khoa, hoá học, vũ thuật và địa lí. Vì Open dưới nhiều trạng thái độc lạ và sự khó phân ranh rõ ràng với những tôn giáo khác nên người ta không nắm được số người theo. Đặc biệt có nhiều người theosinh sống tại Đài Loan, nơi nhiều phe phái Đạo gia đã lánh nạn Cách mạng văn hoá tại Trung Quốc lục địa. Hiện nay, có khoảng chừng 400 triệu Fan Hâm mộ tập trung chuyên sâu tại những nước Trung Quốc, Nước Singapore, Malaysia, Đài Loan và hội đồng người Hoa hải ngoại. Người ta không biết rõkhởi phát khi nào, chỉ thấy được là tôn giáo này hình thành qua một quy trình dài, thâu nhập nhiều trào lưu thượng cổ khác. thâu nhiếp nhiều tư tưởng đã thông dụng từ thời nhà Chu ( 1040 – 256 trước CN ). Thuộc về những tư tưởng này là ngoài hành tinh luận về thiên địa, ngũ hành, thuyết về nguồn năng lượng, chân khí ), thuyết âm khí và dương khí và Kinh Dịch ( ). Nhưng, ngoài chúng ra, những truyền thống cuội nguồn tu luyện thân tâm như điều hoà hơi thở, Thái cực quyền, Khí công, Thiền định, thiết tưởng linh ảnh, thuật luyện kim và những huyền thuật cũng được hấp thụ với mục tiêu đạt trường sinh bất tử. Việc tu luyện đạt trường sinh có bắt nguồn có lẽ rằng từ những khái niệm rất cổ xưa, do tại trong Nam Hoa chân kinh của Trang Tử, một tác phẩm trứ danh củathế kỉ thứ 4 trước CN thì những vị tiên trường sinh bất tử đã được nhắc đến, và đại diện thay mặt tiêu biểu vượt trội cho họ chính là Hoàng Đế và Tây Vương Mẫu, những hình tượng đã có trong thời nhà Thương, thiên niên kỉ 2 trước CN.Đạo trong sự trình diễn của Lão Tử là một khái niệm trừu tượng chỉ cái tự nhiên, cái có sẵn một cách tự nhiên : ” Người ta bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời, Trời bắt chước Đạo, Đạo bắt chước Tự nhiên “. Nó là nguồn gốc của vạn vật. Đức là bộc lộ đơn cử của Đạo trong từng sự vật. Đạo sinh ra vạn vật, nhưng làm cho vật nào hình thành ra vật ấy và sống sót được trong ngoài hành tinh là do Đức. Nếu Đạo là cái Tĩnh vô hình dung thì Đức là cái Động hữu hình của Đạo. Nếu Đạo là thực chất của ngoài hành tinh thì Đức là sự cấu trúc và sống sót của ngoài hành tinh Sự sinh hóa từ Đạo ra Đức, từ Đức quay trở lại ở Lão Tử thấm nhuần thâm thúy niềm tin biện chứng âm khí và dương khí của triết lý nông nghiệp. Được chi phối bởi luật quân bình âm khí và dương khí, vạn vật sống sót theo lẽ tự nhiên một cách rất hài hòa và hợp lý, công minh, chu đáo, và do vậy mà mầu nhiệm. Hợp lý, vì theo Lão Tử, lẽ tự nhiên giống như việc giương cung, cao thì ghìm xuống, thấp thì nâng lên. Công bằng, vì nó luôn bớt chỗ thừa mà bù vào chỗ thiếu. Chu đáo, vì nó như cái lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Bởi vậy mà nó mầu nhiệm tới mức không cần tranh mà chiến thẳng, không cần nói mà ứng nghiệm. Mọi sự chưa ổn hay thái quá ( m. quân bình ) đều trái với lẽ tự nhiên, và do vậy sẽ tự kiểm soát và điều chỉnh theo luật âm khí và dương khí chuyển hóa : ” vật hễ bớt thì nó thêm, thêm thì nó bớt “. Núi Võ Đang một trong những cái nôi củanơi sản sinh ra hệ phái Toàn Chân giáo, hệ phái lớn nhất củaTừ đây, Lão Tử suy ra triết lý sống tối ưu là muốn thao tác gì, phải đi từ điểm trái chiều, phải vô vi ( không làm ). Vô vi không có nghĩa là trọn vẹn không làm gì, mà là hòa nhập với tự nhiên, đừng làm gì thái quá. Vì làm thái quá thì theo luật âm khí và dương khí ” vật cực tắc phản “, tác dụng thu được còn tệ hại hơn là trọn vẹn không làm gì. Triết lý vô vi vận dụng vào đời sống cá thể là ” chỉ vì không tranh nên thiên hạ không ai tranh nổi với mình “. Áp dụng vào đời sống xã hội, Lão Tử không đống ý lối quản lý cưỡng chế, áp đặt đương thời, ông nói muốn dân yên ổn thì quản lý một nước phải ” giống như kho một nồi cá nhỏ ” : cá nhỏ nên để yên, không cạo vẩy, không cắt bỏ ruột, khi kho không quấy đảo – cạo, cắt, khuấy đảo chỉ tổ làm cho cá nát. Công lao của Lão Tử chính là đã học thuyết hóa những tư tưởng triết lý của truyền thống lịch sử văn hóa truyền thống nông nghiệp phương Nam : Đạo chẳng phải cái gì khác ngoài sự phạm trù hóa triết lý tôn trọng tự nhiên ; còn Đức chính là sự phạm trù hóa luật âm khí và dương khí biến hóa. Cả Khổng Tử và Lão Tử đều đảm nhiệm sức sống của văn minh nông nghiệp, nhưng trong khi Khổng Tử tìm cách phối hợp nó với văn minh gốc du mục thì Lão Tử dựa trọn vẹn vào nó. Khổng thì ” nhập thế “, ” hữu vi “, còn Lão thì ” xuất thế “, ” vô vi “. Không phải không có nguyên do khi có người coi Lão Tử là ” ông tổ triết học của dòng họ Bách Việt “. Cũng chính vì học thuyết của Lão Tử thiết kế xây dựng trên cơ sở triết lý âm khí và dương khí của văn hóa truyền thống nông nghiệp là cái mà truyền thống lịch sử văn hóa truyền thống gốc du mục chưa hề đến, vì vậy Hegel từng nhận xét rằng tư tưởng của đạo Khổng thì nghèo nàn, còn Lão Tử mới xứng danh là người đại diện thay mặt cho niềm tin phương Đông cổ đại. cần dẫn nguồn. Trong khi Khổng Tử dù đã tích hợp tinh hoa của văn hóa truyền thống nông nghiệp với truyền thống lịch sử của văn hóa truyền thống du mục mà Nho giáo vẫn không được dùng thì dễ hiểu là triết lý trọn vẹn dựa trên truyền thống lịch sử nông nghiệp phương Nam của Lão Tử càng không hề được sử dụng. Lão Tử phàn nàn : ” Lời nói của ta rất dễ hiểu, rất dễ làm, thế mà thiên hạ không ai hiểu, không ai làm “. Mãi đến Trang Tử ( khoảng chừng 369 – 286 tr. CN ), học thuyết của Lão Tử mới lại được người đời chú ý quan tâm. Trong nghành nghề dịch vụ nhận thức, tăng trưởng tư tưởng biện chứng của Lão Tử, Trang Tử đã tuyệt đối hóa sự hoạt động, xóa nhòa mọi ranh giới giữa con người với vạn vật thiên nhiên, giữa phải và trái, giữa sống sót và hư vô, đẩy phép biện chứng tới mức cực đoan thành một thứ tương đối luận. Trong nghành nghề dịch vụ xã hội, nếu như Lão Tử chỉ dừng ở mức không ưng ý cách quản lý hữu vi, thì Trang Tử thù ghét kẻ thống trị đến cực độ ; ông không chỉ bất hợp tác với họ mà còn nguyền rủa, châm biếm họ là bọn đại đạo ( kẻ trộm lớn ). Nhưng Trang Tử đẩy phép vô vi với chủ trương sống hòa mình với tự nhiên của Lão Tử tới mức cực đoan thành chủ yếm thoát thế tục, trở lại xã hội nguyên thủy : ” Núi không đường đi, đầm không cầu thuyền, muôn vật sống chung, làng xóm liên tục cùng ở với cầm thú “. Trong cảnh loạn li cuối thời Đông Hán ( thế kỷ thứ 2 ), tư tưởng của Lão Tử cộng với chất duy tâm mà Trang Tử đưa vào đã trở thành cơ sở cho việc thần bí hóa đạo gia thànhXem thêm phân mục : Blog Kiến Thức

Source: https://thevesta.vn
Category: Phật Pháp