Du lịch tâm linh tại Việt Nam: Được gì và mất gì?

Nước Ta có thế mạnh tăng trưởng du lịch tâm linh nhờ vô vàn những đình chùa, đền miếu, tượng tháp … được tọa lạc tại nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng khắp trong cả nước, đã tạo nên những địa chỉ mê hoặc lôi cuốn nhiều triệu khách du lịch tâm linh .

Thực trạng du lịch tâm linh

Du lịch tâm linh thực sự đã phát triển đúng hướng. Ảnh: vimatcorp

Du lịch tâm linh thực sự đã phát triển đúng hướng. Ảnh: vimatcorp

Những năm gần đây, một khái niệm mới trong nền kinh tế tài chính Nước Ta nói chung và ngành du lịch Nước Ta nói riêng sinh ra, đó là ” du lịch tâm linh “. Đây là mô hình vừa cung ứng nhu yếu thờ tự, tín ngưỡng lại vừa giúp mọi người có thời cơ đi thưởng ngoạn, ngắm cảnh. Đặc biệt vào những ngày đầu xuân, không khí liên hoan lan tỏa từ thành thị đến nông thôn, trong đó hình ảnh ấn tượng nhất là cảnh người người chen chân nơi cửa Phật. Chùa càng to, tượng càng lớn thì lượng người đổ về càng đông. Khi kinh tế tài chính ngày càng tăng trưởng, đời sống niềm tin sẽ ngày càng được chú trọng, dẫn tới nhu yếu du lịch ngày càng cao. Tâm lý người Việt lại trọng tín ngưỡng. Văn hóa và tín ngưỡng là loại sản phẩm cốt lõi của du lịch tâm linh. Chính vì những “ lợi thế ” này mà nhiều doanh nghiệp đã góp vốn đầu tư kiến thiết xây dựng những khu du lịch tâm linh. Người ta nói phần nổi của tảng băng khi nhìn đâu cũng thấy kiến thiết những cơ sở tâm linh, đâu đâu cũng “ hòm công đức ” đánh vào “ lòng thành ” của người đi chùa.

Gần đây, nhiều người phản ánh việc đi chùa phải mua vé, không ít người  ví von, việc này không khác gì như một thứ BOT cổng chùa. Dư luận thắc mắc liệu chúng ta đã có một cơ chế giám sát, minh bạch hóa các khoản thu chi và chính sách thuế phù hợp hay chưa? Dư luận cho rằng, các thủ tục đầu tư của doanh nghiệp cần phải đảm bảo đầy đủ quy định, công khai, minh bạch, có sự tham vấn ý kiến ý kiến từ trung ương đến địa phương. Đặc biệt phải có sự kiểm soát chặt chẽ không để tình trạng doanh nghiệp dựa vào di sản để “móc túi” người dân.

Chùa chiền không chỉ đơn thuần là nơi thờ tự, tiệc tùng mà còn là nơi học tập, trau dồi đạo đức, văn hóa truyền thống của dân cư. Trên hết, cần phải tôn trọng những giá trị văn hóa truyền thống, giá trị niềm tin, tránh việc “ kinh doanh tâm linh ” trở thành ngành nghề kinh doanh mới nổi, với siêu lợi nhuận “ một vốn bốn lời ”.

Du lịch tâm linh – được và mất?

Mới đây, 1 số ít thông tin được đăng tải, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, đã khiến dư luận “ sốc ” nặng vì khoản thu siêu lợi nhuận của một số ít cơ sở tâm linh. Như bật mý của một phó thống đốc Ngân hàng Nhà nước rằng chỉ trong một mùa liên hoan, số “ tiền lẻ ” mà khách thập phương để lại ở chùa Hương đem gửi ở Trụ sở ngân hàng nhà nước huyện Mỹ Đức đã lên tới 1.200 bao tải, với tổng trị giá khoảng chừng 22 tỷ đồng tiền công đức .

Ở Yên Tử, năm cao nhất thu tới 31 tỷ đồng, nhưng chỉ 4 % trong số đó được trích lại cho Ban Quản lý di tích lịch sử và rừng vương quốc Yên Tử. Trong khi đó, mỗi năm ngân sách Nhà nước bỏ ra tối thiểu 10 tỷ đồng để nuôi cỗ máy cũng như công tác làm việc bảo mật an ninh trật tự, môi trường tự nhiên, tu sửa hạ tầng, đường hành hương và chăm nom, bảo vệ rừng. Chưa kể, với những thay thế sửa chữa, trùng tu lớn trị giá hàng chục, hàng trăm tỷ đồng cũng đều dùng tiền ngân sách. Du lịch tâm linh tại chùa Yên Tử. Ảnh: vntrip

Du lịch tâm linh tại chùa Yên Tử. Ảnh: vntrip

Mùa liên hoan Yên Tử năm nay ( khai hội ngày 15-2 ), ước tính sẽ có khoảng chừng 2 triệu lượt khách đổ về và số thu là bộn bề “ không hề đếm hết ”. Riêng trạm “ BOT ” cổng chùa từ phía Uông Bí, Quảng Ninh, đã thực thi mức thu 40.000 đồng / lần / người lớn và 20.000 đồng / lần / trẻ nhỏ ( thu trong 10 năm ). Và có vẻ như cũng không muốn mất chỗ trong “ yến tiệc Yên Tử ”, năm nay tỉnh hàng xóm Bắc Giang cũng khai mở tuần văn hóa truyền thống du lịch “ tò mò vùng đất thiêng Tây Yên Tử ” với đủ lễ cung tiến tượng Phật đúc đồng nguyên khối, dát vàng, như pho tượng Phật hoàng Trần Nhân Tông trong tư thế tọa sen cao 110 cm, nặng hơn 250 kg, hay như tượng Pháp Loa và Huyền Quang hoành tráng không kém … và tất yếu hướng đi mới cũng cần có trạm “ BOT ” mới. Người ta so sánh giá 40.000 đồng / người ở hướng Đông thì khả dĩ hoàn toàn có thể gật đầu được vì còn có thời cơ thăm thú, vãn cảnh nơi này nơi kia, tuy nhiên ở hướng Tây lên đến “ đỉnh ” là chùa Đồng mà bằng giá thì quá đắt, khi biết rằng quãng đường từ phía Tây rất ngắn, chỉ bằng 1/4 quãng đường nếu đi từ phía Đông. Và câu truyện bất hài hòa và hợp lý này cũng không có câu vấn đáp thỏa đáng khi trái banh “ BOT cổng chùa ” được đá qua đá lại giữa cơ quan quản trị văn hóa truyền thống và địa phương. Bộ VH-TT-DL thì rằng bộ chỉ có thẩm quyền quản trị di tích lịch sử vương quốc, còn thu phí lại là chuyện của địa phương có di tích lịch sử ; còn về phía địa phương có chung đường lên khu di tích lịch sử thì cũng cười trừ : hiệp thương mức giá “ BOT ” hài hòa và hợp lý sẽ tính sau, cứ tạm thu vậy vì có thu vẫn hơn không có thu và sợ thất thu khi hành khách hoàn toàn có thể tỏa ra nơi khác bằng đường … tiểu ngạch.

Các địa phương tạo điểm nhấn với phát triển du lịch tâm linh

Báo An Giang Châu Đốc - Thành phố du lịch tâm linh đặc sắc. Ảnh: baoAnGiang

Báo An Giang Châu Đốc – Thành phố du lịch tâm linh đặc sắc. Ảnh: baoAnGiang

Có thể thấy một trong thực tiễn ở nhiều địa phương là muốn tạo điểm nhấn với những khu công trình tâm linh đồ sộ, tốn kém, bất kể rằng đang còn phải sống bằng bầu sữa ngân sách và mức sống người dân còn nhã nhặn, như tỉnh Thái Nguyên phải họp khẩn để tiến hành cho nhanh dự án Bất Động Sản hồ Núi Cốc có mức góp vốn đầu tư tới 15.000 tỷ đồng, cho bằng anh bằng em. Và thật buồn cho một quốc gia còn nghèo, với GDP đầu người chỉ khoảng chừng 2.500 USD, vẫn cứ “ tự sướng ” với những kỷ lục Guinness như chùa to nhất, tượng Phật lớn nhất …, những cái nhất không làm rạng danh cho quốc gia thời công nghệ tiên tiến 4.0. Điều đáng nói nữa là với những doanh nghiệp bỏ tiền góp vốn đầu tư những khu du lịch tâm linh, liệu tất cả chúng ta có một chính sách giám sát, minh bạch hóa những khoản thu chi và chủ trương thuế tương thích chưa ? Hình như những cơ quan quản trị vẫn chỉ tin vào “ lòng thành ” của những phật tử – nhà góp vốn đầu tư, như ông giám đốc Sở VH-TT Ninh Bình khi đề cập tới những khoản thu của “ siêu chùa ” Bái Đính đã từng nói thế này “ số lượng đơn cử bao nhiêu, quản trị như thế nào và sử dụng ra làm sao chúng tôi cũng không nắm được ”. Và cũng hơi lạ khi động đến tiền ở chốn rất thiêng thì người ta lại không dễ chịu “ không biết, không nghe, không nói ”, nhưng rồi người ta vẫn hoàn toàn có thể tính được khoản tối thiểu hoàn toàn có thể thu được qua những số lượng chính thức. Theo Sở Du lịch Tỉnh Ninh Bình, năm 2018, khu du lịch Tràng An đón khoảng chừng 7 triệu hành khách trong và ngoài nước. Với giá vé khoảng chừng 200.000 đồng / lượt cho người lớn và 100.000 đồng / lượt / trẻ nhỏ ( đã gồm có ngân sách đi thuyền ) tính sơ qua, lệch giá từ bán vé hoàn toàn có thể đạt trên 1.000 tỷ đồng / năm. Mà đấy chỉ là tiền bán vé và dễ hiểu tại sao người ta lại thích góp vốn đầu tư vào “ du lịch tâm linh ” đến vậy ! Đành rằng mỗi người mỗi ý, người chọn chùa nhỏ cổ kính thì đi lễ chùa nhỏ, người thích chùa lớn có những pho tượng xi-măng giả gỗ thì đi chùa lớn, nhưng vẫn thật đắng lòng khi so sánh được – mất của trào lưu tâm linh thời nay. Trong đó, cái mất hoàn toàn có thể đo đếm được, như vàng mã mỗi năm đốt 5.000 tỷ đồng ( theo một khu công trình nghiên cứu và điều tra ), cúng sao hóa giải cũng tròm trèm ngàn tỷ …, còn được – thì chỉ được niềm tin – một thứ ma túy ru ngủ về sự cầu lợi bản thân …

Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh