Chuyện về sự sống sót kỳ diệu của đứa trẻ trong Trận Thành cổ Quảng Trị
Hằng đêm, anh Trang ( ngày đó ông Trang chỉ là một người trẻ tuổi ) cùng đồng đội phải phân công nhau đi gác dọc bờ sông. Đương nhiên đi gác là phải bò. Chỉ cần đứng dậy hoàn toàn có thể bị bắn chết ngay. Một hôm, nhóm trinh thám tiến dọc bờ sông được một quãng thì thấy có một hầm của địch đã rút đi. Xung quanh vẫn còn vứt lại nhiều ống bơ, gạo ( thời xưa goi là gạo sấy trong túi bóng ). Bất chợt, nhóm trinh thám thấy một con gì rất bé vận động và di chuyển ra vào hầm. “ Hình như là con chó ? ” – Nhóm trinh thám bảo nhau .
Thấy động, con vật này lại bò rất nhanh rồi lẩn vào hầm. Nhóm trinh thám cũng không dám đến gần mà phải báo cáo giải trình đơn vị chức năng và quyết định hành động phục đêm thứ 2 để xử lý. Từ khoảng chừng 30 m, anh Trang thấy nó bò ra chỗ mấy chiếc ống bơ. Nó cầm ống bơ lên, ngửa cổ húp nước và ăn gạo sấy. Nhóm thám thính lập tức ập đến và khống chế tiềm năng. Tất cả đều ngả ngửa vì đó là 1 con người, 1 bé gái khoảng chừng 2-3 tuổi, khung hình trần truồng, ghẻ lở, chưa biết nói, chỉ biết bò chứ chưa biết đi. Đó là 1 cô bé mồ côi, có lẽ rằng cha mẹ đã tử nạn trong bom đạn quân địch .
Anh hùng Lê Mã Lương dẫn đầu đoàn dâng hương tại Nghĩa trang và Thành cổ Quảng Trị
Cháu bé đã được những thành viên đơn vị chức năng nuôi ở chung 1 thời hạn. Các anh bộ đội cắt vỏ chăn để may quần áo cho cô bé mặc, tìm cách chưa bệnh ghẻ lở cho cô bé. Một thời hạn sau, cô bé biết đi và nói. Cô bé gọi tổng thể thành viên đơn vị chức năng là bố bồ đội. Một thời hạn sau, đơn vị chức năng anh Trang nhận trách nhiệm chiến đâu sang khu vực khác thì đành gửi lại cô bé cho một đơn vị chức năng du kích nuôi. Rồi từ đó không còn gặp lại .
Sau ngày giải phóng, đơn vị chức năng ông Trang mới dò hỏi lại thì mới hay cô bé đã được nuôi dưỡng trường thành, được một số ít đơn vị chức năng bộ đội thay nhau chăm nom. Ngày nay, cô kiến thiết xây dựng mái ấm gia đình và định cư trong Bà Rịa Vũng Tàu. Cô bé ngày nào giờ cũng đã ở tuổi ngũ tuần và đã lên chức bà. Đơn vị ông Trang cũng đã một số ít lần liên lạc và gặp lại người con ngày nào .
Đối với người thương bệnh binh Cao Huy Trang, đó là một điều kỳ diệu của cuộc chiến tranh khi 1 đứa trẻ đã thoát chết kỳ diệu trong mưa bom bão đạn để rồi sự sống liên tục sinh sôi qua cuộc kháng chiến chống Mỹ cho đến tận giờ đây .
Nhưng có lẽ rằng đó chỉ là một sự suôn sẻ nhỏ trong muôn vàn nỗi đau khác của cuộc cuộc chiến tranh Việt – Mỹ mà ông thương bệnh binh già đã đi qua. Hàng ngàn hàng vạn người khác, trong đó có những đồng đội của ông Trang đã không có được như mong muốn đó. Họ đã vĩnh viễn nằm lại mặt trận miền Trung. Phần lớn trong số họ còn quá trẻ, chỉ mới mười tám đôi mươi. Những người bạn cùng lứa với ông Trang, cùng giảng dạy, cùng chiến đấu, cùng ăn, cùng ngủ. Có những người bạn đã trở nên thân thương, có những người mới chỉ gặp một lần nhưng để rồi không có thời cơ gặp lại. Tất cả họ đã ra đi vì tình yêu quê nhà tổ quốc .
Sau ngày giải phóng, hầu như năm nào ông Trang cũng quay trở lại Quảng Trị. Thậm chí có năm vài ba lần. Ông quay lại chiến trường để thăm những đồng đội ngày xưa. Những đồng đội của ông đã gửi xác thịt hóa vào cát bụi của dòng thời gian trong cuộc kháng chiến hào hùng của dân tộc… Trong đó cũng có máu thịt của chính ông Trang. Nhưng ông may mắn hơn họ vì ông còn sống làm 1 người thương binh. Rồi 27/7 năm nay, ông lại về đây thắp hương cho bạn bè, đồng đội của mình.
50 năm đã đi qua. Ngày nhập ngũ, người lính Cao Huy Trang mới 17 tuổi. Ông thuộc đại đội 1 tiểu đoàn 14 tham gia mặt trận Quảng Trị từ năm 1972 đến 1975, thời hạn quyết liệt nhất của đại chiến. Trong đó, Trận Thành cổ Quảng Trị, được sách báo không ít lần nhắc đến. Đó là trận chiến khiến rất nhiều đồng đội của ông quyết tử. Mỗi khi quay lại đây, chính ông Trang và những người lính trong đoàn công tác làm việc với chúng tôi đều không giấu nổi những cảm hứng khó tả .
Người thương binh già Cao Huy Trang thắp hương cho đồng đội thời trai trẻ tại nghĩa trang đường 9 và nghĩa trang Trường Sơn.
Ông Trang nhớ lại một kỷ niệm nhiều năm trước. Sau ngày giải phóng, ông quay lại Thành cổ Quảng Trị. Khi đến một khu nghĩa trang ở gần đây, ông và nhóm đồng đội cũ chợt cảm thấy bồn chồn không yên. Như có linh tính, ông và đồng đội đi quanh nghĩa trang thì phát hiện ra rằng trong những nấm mồ kia, 1 số ít đồng đội cũ của ông cũng đang nằm ở đó. Ngày họ quyết tử, đơn vị chức năng của ông chỉ hoàn toàn có thể để thi thể lại. Rồi những ngày tháng miệt mài chiến đấu, tưởng chừng tổng thể đều dần vào quên lãng. Nhưng nay gặp lại họ đang nằm ở đây, những người lính năm nào vẫn còn vẹn nguyên nỗi bồi hồi đau thương .
Ông Phi Đình Tuần ( tiểu đoàn 4 trung đoàn 24 sư 304 ) nhớ như in thời gian đồng đội mình ngã xuống tại Thành cổ Quảng Trị này. Nếu kịp, bạn bè chỉ hoàn toàn có thể đục vào tấm tôn hoặc tờ giấy ghi danh rồi để đồng đội của mình nằm lại một chỗ. Chỉ có vậy rồi đơn vị chức năng đi tiếp chứ không hề làm gì hơn .
Ông Phi Đình Tuần nhớ về các đồng đội đã ngã xuống.
Tại trường bay Tà Cơn, Anh hùng Lê Mã Lương hồi tưởng về mhiệm vụ của sư đoàn 304 chiến đâu với thủy quân lục chiến của địch ở Tà Cơn. Từ tháng 3 đến tháng 7 năm 1968, sư đoàn 304 kiệt sức rồi có sư đoàn 308 vào. Rồi sư đoàn 324, sư đoàn 325 vào để thay nhau chiến đấu. Chiến trường Khe Sanh nổi tiếng là nơi đã chôn vùi rất nhiều địch. Nơi đây đã ghi dấu ấn của rất nhiều anh hùng. Người chiến đâu diệt nhiều lĩnh thủy quân lục chiến Mỹ nhất là anh hùng Trần Hữu Tài. Trong đó, người cũng lập nhiều chiến công hiển hách chính là anh hùng Lê Mã Lương. Bảo tàng Tà Cơn luôn là nơi mà anh hùng Lê Mã Lương cùng những người lính như thương binh Phí Đình Tuấn cảm thấy phấn khích bởi những trận chiến đấu oanh liệt của mình .
Đoàn công tác làm việc của Thương Hội doanh nghiệp Thương binh và Tạp chí Hòa nhập đã đi dâng hương tại Nghĩa trang Trường Sơn, Nghĩa trang Đường 9 rồi sang Thành cổ Quảng Trị. Mỗi nơi lại gắn với một kỷ niệm của những người thương bệnh binh với những ngày chiến đấu khó khăn ngày nào. Hằng năm, cứ đến dịp kỷ niệm ngày Thương binh liệt sỹ 27/7, những người thương bệnh binh lại muốn tìm về đây. Họ tìm về với những đồng đội bè bạn mình, với những ký ức xưa cũ nhưng vẫn vẹn nguyên. Những con người ra đi từ lúc tuổi còn xanh nhưng nay mái đầu đã bạc. Những chiến sỹ ngày nào đều đã lên chức ông bà. Chiến tranh đã đi qua nhiều năm nhưng dấu vết của những mất mát đau thương so với ông Trang hay ông Tuấn và đồng đội vẫn luôn còn mãi mãi. Đó là những cảm hứng thiêng liêng của những người thương bệnh binh đã trải qua năm tháng cuộc chiến tranh. Có lẽ những con người trẻ tuổi như chúng tôi, những phóng viên báo chí của Tạp chí Hòa nhập cũng tuổi đôi mươi như người lính ngày nào sẽ không khi nào cảm nhận hết. Đoàn phóng viên báo chí trẻ của Tạp chí Hòa nhập chỉ hoàn toàn có thể cùng những người thương bệnh binh về đây thắp nén hương tri ân những người anh hùng liệt sỹ. Trong số cán bộ và phóng viên báo chí của tòa soạn chúng tôi, lứa tuổi già trẻ khác nhau, nhưng đều là những con người của thế hệ sau. Dù cảm hứng khác nhau nhưng đều suôn sẻ sinh ra khi cuộc chiến tranh đã đi qua .
Tôi chợt nghĩ đến mấy câu của anh Nguyễn Ngọc Quyết ( Tổng Biên tập Tạp chí Hòa nhập ) khi đi trên đường trở về TP. Hà Nội. “ Chúng ta suôn sẻ hơn họ – những con người đang nằm ở đây. Họ ra đi khi tuổi đời còn trẻ hơn tất cả chúng ta giờ đây rất nhiều. Trong số họ, có nhiều người còn chưa hiểu về cuộc sống, chưa kịp nghĩ về tương lai, chưa từng một lần biết đến xúc cảm của tình yêu nam nữ. Chiến tranh đã lấy mất của họ toàn bộ những thứ mà đáng lẽ mỗi con người đáng phải được hưởng. Chúng ta đến đây hằng năm để bày tỏ niềm tiếc thương, tôn kính và biết ơn những người đã ngã xuống ngày hôm qua để có được niềm vui của những người trẻ thời điểm ngày hôm nay. ”
Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh