Chuyện Tâm Linh Có Thật 2017, Truyện Ma Có Thật Trong Dòng Họ Em

Nếu nói về quê tôi chỉ có thể mô tả bằng một từ: nghèo. Quê tôi nghèo đến nỗi mà cả xóm chẳng lấy một cái ti vi, điện thoại chỉ có một vài nhà có thoại bàn. Còn gần như không có gì cả, năm đó, tôi mười tuổi bị bắt về quê. Thời đấy có một cái nokia đen trắng chơi snake là VIP lắm rồi. Tôi về quê thì chỉ có bọn lắt nhắt con cháu trong họ. Tôi thì ghét chúng nó lắm, vì chúng cứ mè nhèo đòi chơi điện thoại trong khi đó tôi đang cày trò Rapid roll. Rồi một đứa khóc rống lên, bố mẹ mắng tôi cứ cắm mặt vào cái mày và bắt tôi cho em họ mượn, tôi hậm hực đưa cho nó và đi ra ngoài. Tầm mười hai giờ trưa tại cánh đồng ở hai bên đường vào làng, tôi gặp một đứa bé. Nó đứng ở đường phía đối diện tôi, cách một mảnh ruộng. Nó cứ nhìn tôi, tôi mới mạnh dạn hỏi “tên bạn là gì?”. Con bé đấy không trả lời, nó vẫy vẫy tay như muốn bảo tôi sang đó, tôi lưỡng lự nhưng vẫn chạy sang đấy, trên đường chẳng hiểu sao lại ngã xuống ruộng, trật mất một mắt cá chân, mất tiêu luôn cả dép, người thì đầy bùn. Tôi mới khóc thật to, người gần đó biết thì mang tôi về. Lúc đó, con bé lại ở phía bên đường, cười rồi đi. Tôi về nhà bực tức vì vừa đau lại bị ăn chửi, rồi tôi nhớ đến cái lúc con bé kia cười, hay là nó cố tình thế, nó thấy tôi ngã nhưng không giúp, tôi nghĩ mai gặp lại nó ra chửi cho nó một trận.

Bạn đang xem: Chuyện tâm linh có thật 2017

*

Tuyển tập truyện ma có thật ở quê tôi

Phần 1: Ma ở cánh đồng

Tuyển tập truyện ma có thật ở quê tôi

Hôm sau, chị tôi mới về quê, tôi lại được chơi điện thoại của chị nên quên khuấy mất vụ trả thù. May sao, bọn cháu đã ra đồng chơi. Tôi ngồi nhà đang vui vẻ bỗng cả nhà lại đổ xô ra ngoài cổng âm ĩ, tôi cũng nhìn qua cửa sổ ngay sát giường trong. Người đang được đỡ vào là Cháu Tùng – con của anh trưởng. Mọi người đưa Cháu Tùng vào giường ở ngoài, tôi đau chân cũng ngắc ngoải thòi đầu ra xem. Nhưng trước mắt tôi là cảnh tượng kinh hoàng vô cùng, thằng Tùng quằn quại trên giường, máu mũi chảy ròng ròng, mắt trắng rã, nó cứ hú lên như khỉ, thi thoảng nói tiếng gì đó nghe rất khó chịu. Mấy đứa trẻ khác thì chân tay bẩn thỉu đứng ở cửa khóc. Cả nhà người thì đi lấy nước, người thì giữ thằng bé, người thì đi đưa ông nội sang. Ông nội tôi xưa có bà cố ngoại là người pháp sư nên cũng gọi là biết chút ít. Ông sang thấy thằng Tùng như vậy liền ấn vào dưỡi mũi nó năm cái, nó không hú nữa chỉ ú ớ, tròng mắt nó đảo liên hồi, ông tôi thấy vậy tát cho nó một cái, nhưng mắt nó lại tiếp tục trắng giã và nghiến răng kèn kẹt. Ông thở dài sầu não đành bảo mọi người lấy dây lại, cột nó vào cây dừa ở vườn trước. Ông hỏi chuyện mấy đứa khác thì nó kể là đang ra đồng chơi, cả bọn tự nhiên đang chạy nhảy vui đùa thì thằng Tùng tự nhiên nó đứng lại, nó cúi gằm mặt lầm bầm cái gì đó. Rồi tự nhiên chạy sang đường đối diện rồi nhảy xuống ruộng, nó chuồn chuồn trong ruộng, bọn nhỏ gọi nó lên thì tự nhiên thấy máu mũi nó chảy ròng ròng, còn nó thì cười lên như dại, rồi nằm ra giữa cánh đồng vừa khóc vừa cười. Bọn nhỏ sợ quá đành hô lên.

Nói rồi, ông bảo bọn nó dắt ông ra xem chỗ mà thằng Tùng đứng, tôi cũng theo ông ra dù chân bị đau, tôi lúc đó cũng tò mò. Bọn trẻ thì mô tả cho ông, tôi cũng nhìn theo, đúng lúc này tôi thấy con bé kia, nó núp sau một cây dừa. Tôi hô nó “Ấy ơi, ấy ơi”, con bé đấy lúng cuống làm biểu tượng suỵt với tôi. Tôi không hiểu thì quay ra, mọi người đã nhìn tôi, tôi nhìn con bé đấy cứ suỵt rồi lắc đầu nên tôi bảo là tôi nhìn nhầm, cả nhà lại quay ra chỗ ông. Con bé nhìn tôi cười như kiểu cảm ơn. Chưa định làm gì thì chị tôi bảo tôi về. Lúc về thì thấy thằng Tùng đã ngủ, cổ tay cũng đỏ hằn lên, chị dâu trưởng thương quá đành xin ông cho nó nằm nghỉ, ông cũng gật đầu, vừa tháo ra một phát nó bừng tỉnh rồi chạy ra phía cổng nhanh như chuột, chẳng ai kịp hô gì thì nó đã lao thẳng người ra đồng rồi nhảy xuống ruộng, nhà phải gọi thêm một bác ra để kéo nó khỏi ruộng của người ta. Lúc đấy tôi không xem được, chỉ thấy bảo nó đâm đầu thẳng vào cây dừa rồi bất tỉnh thì mới lôi được nó về. Lúc ở đồng nó còn nói “Họ nhà mày chết mẹ đi”,rồi kiểu “Nhà chúng mày sắp chết rồi”, xong nó ô ô lên mấy tiếng rồi chạy đâm vô cây dừa.Ông thấy vậy bảo nhà rằng nó bị ma bắt vía rồi, giờ mời thầy nhanh lên còn kịp, nhà anh trưởng phóng xe máy đi gần một trăm cây mời thầy về. Hôm sau, thầy về, ngắm thằng Tùng một tí rồi viết danh sách đồ chuẩn bị để làm lễ. Cả nhà ai cũng tất bật mua đồ. Tôi lúc này chân cũng đã đỡ hơn nên đi ra ngoài chơi. Đi đến cánh đồng thì thấy con bé kia vẫy tôi sang, tôi quên béng đi vụ kia mà đi sang, may sao không bị ngã. Tôi hỏi tên tuổi của nó. Nó bảo nó tên Lan, bảy tuổi. Tôi bảo thế thì phải gọi tôi bằng chị. Nó bảo là chưa chắc tôi đã lớn hơn. Lúc đấy tôi cười vào mặt nó, rồi tôi kể chuyện thằng Tùng, tôi hỏi nó là có biết thằng Tùng bị làm sao không ? Nó bảo là thằng Tùng bị nhắm rồi, không sớm thì muộn cũng bị bắt mất. Tôi hỏi nó là liệu thằng Tùng có sao không ? Nó lắc đầu, cầm que củi viết lên đất chữ trung quốc mà sau này tôi mới biết đó là chữ Tử.

Xem thêm: Trên Đời Chỉ Có Mẹ Là Tốt Nhất, Shi Shang Zhi You Mama Hao

Ngay tối, buổi lễ được bắt đầu.

Xem thêm:

Lễ được mua rất nhiều, xếp thành bảy tầng, đa phần là oản với hoa quả, có ba lư hương. Nến được thắp từ ruộng đến vào cổng rồi xung quanh sân. Dân làng thì ở im lìm trong nhà dù mới có bảy giờ tối. Chị tôi cùng tôi lên phòng, đóng chặt cửa lại, không cho tôi cùng mấy đứa nhỏ ra ngoài. Tôi trong nhà nghe thấy tiếng tụng rồi tiếng quát tháo của thầy sư “ Sao mày gian ác thế, thả nó về mau ”, “ ai cũng có nhân sinh, oán hận kiếp trước bỏ đi rồi đầu thai ” .

Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh