Cánh tài xế đường dài và những câu chuyện “sởn da gà”

Không có “vàng” thì dùng “bạc”!

Câu chuyện khởi đầu từ số lượng nhà xe vận tải đường bộ hành khách ở thị trấn biên giới Tây Sơn, Hương Sơn, thành phố Hà Tĩnh vài năm nay tăng một cách chóng mặt. Tài xế do đó cũng trở thành của hiếm.

 

Những tài xế có kinh nghiệm tay nghề, bằng cấp hẳn hoi luôn có giá, được mời gọi như thượng đế. Nếu hợp đồng theo tháng, mỗi tài xế kiểu này thường được nhà xe trả không dưới 6 triệu đồng, thậm chí còn có người còn hưởng lương hơn chục triệu. Còn hợp đồng theo chuyến, cả đi và về tuyến Bắc Nam, mỗi lái xe cũng đút túi không dưới 1 triệu đồng, không kể tiền ăn nghỉ. Nhưng, những tài xế “ xịn ” kiểu đó không phải cứ kiếm là ra. Phần lớn nhà xe ở thị xã Tây Sơn lúc bấy giờ bằng những hình thức khác nhau “ tuyển ” xe chất lượng cao với giá rẻ từ phía nước bạn Lào về kinh doanh thương mại. Để những chiếc xe này hoạt động giải trí được, những nhà xe phải chưng đủ thứ sách vở mà tất yếu không mấy nhà xe có đủ. Thế là họ chạy liều, chạy vô tội vạ. Cũng từ đội quân xe “ ngoài tầm phủ sóng ” này mà Open những tài xế được đào tạo và giảng dạy cấp tốc. Lấy bằng Việt đắt đỏ, mất thời hạn, những nhà xe cho tài xế “ thi ” luôn bằng lái của khối ASEAN cho nhanh gọn ! Giới tài xế ở Hương Sơn kháo nhau, nhiều người trong số họ chỉ mất 100 đô la là có một cái bằng ASEAN hẳn hoi. Và, đó cũng là con đường ngắn nhất để nhiều con nghiện trở thành một lái xe đường dài, mỗi ngày nắm trong tay sinh mạng của hàng trăm con người.

Những câu chuyện kinh hoàng

Một chủ hàng tại Hương Sơn chuyên buôn đồ Thái qua Cửa khẩu Quốc tế Cầu Treo từng kể : Ở thị xã Tây Sơn, cứ chục người trẻ tuổi bỏ học thì có đến vài ba kẻ nghiện. Đứa khá giả thì lấy tiền của mái ấm gia đình đi chích hút dần ; đứa bạo gan thì trộm cắp, cướp của ; đứa nghèo thì sẵn sàng chuẩn bị xoay đủ thứ nghề, từ chạy xe ôm, làm cửu vạn đến làm lơ xe …

 

Những phụ xe kiểu ấy, đi mãi rồi cũng có ngày được những bác tài cho tập lái, chạy thử ; chạy mãi rồi quen. Khi đã đủn được vô lăng cho “ tài xế phụ ”, những bác tài thường phó mặc để tự họ lo liệu, điều khiển và tinh chỉnh con xe chở mấy chục mạng người. Ông Kiệt, một chủ xe có tiếng chạy tuyến Bắc Nam tại thị xã Tây Sơn, oang oang kể : Có lần qua ra mắt của những bạn xe, ông kiếm được một chú tài khoảng chừng 30 tuổi, có bằng lái xe “ ngoại ” hẳn hoi. Khuôn mặt hiền lành, vui tươi, kinh nghiệm tay nghề rất khá, anh này đã lấy lòng được ông sau những chuyến chạy đường dài. Ngặt nỗi anh này có căn bệnh kỳ lạ, phải đến sát giờ xe chạy anh mới đến nhận xe, và cứ mỗi lần xe dừng anh ta lại biến mất đâu cả tiếng đồng hồ đeo tay. Thi thoảng, vợ anh ta lại đến phàn nàn ít thấy chồng mang tiền về cho vợ con. Ông Kiệt sinh nghi, thử theo dõi và tá hỏa phát hiện chàng lái xe “ ruột ” nghiện ma túy. Ngoài ra, mỗi khi đưa khách đến bến, chàng trai còn làm thêm nghề dắt mối gái bán hoa. Tiếc người tài xế giỏi nhưng ông Kiệt cũng phải quyết định hành động cho chàng trai thôi việc. Nam, một người bạn cũ từng là tài xế chạy tuyến TP Hà Tĩnh – Thành Phố Hà Nội cho biết, tài xế kiếm nhiều nhưng không đủ chi. Cứ xuống xe là đồng đội í ới tụ tập ăn thua cờ bạc, có bao nhiêu cũng mất sạch. Cờ bạc khó xa rượu bia. Đó là nguyên do nhiều bác tài cầm vô lăng khởi hành mà rũ rượi buồn ngủ, đầu óc lâng lâng. Lái cố cũng có ngày gây họa, và dí vội vô lăng cho thằng phụ lái để tranh thủ đánh một giấc thì cũng có khi mất xác giữa đường. Đã có biết bao vụ tai nạn thương tâm thảm khốc, nguyên do luôn được xác lập là tài xế buồn ngủ, phóng nhanh, vượt ẩu … Chỉ nỗi đau hàng chục người thiệt mạng là không biết đổ tại ai …

 

Văn Dũng – Minh San 

* Tên các nhân vật trong bài đã được thay đổi.

Source: https://thevesta.vn
Category: Tâm Linh