Huỷ báng, báng bổ Phật Pháp sẽ nhận quả báo gì?

Người xưa vẫn thường nói : “ Trên đầu ba thước có Thần linh ”, có những người không tin Thần Phật, vô tri mà buông lời nhục mạ, hủy báng, báng bổ Phật pháp rốt cục phải chịu quả báo thê thảm. Dưới đây là 5 trường hợp bị báo ứng vì hủy báng Phật Pháp, cũng là những bài học kinh nghiệm để cảnh tỉnh con người .Làm việc ác, khinh thường nhân quả, phỉ báng Thần Phật sẽ phải nhận kết cục thương tâm.

Làm việc ác, khinh thường nhân quả, phỉ báng Thần Phật sẽ phải nhận kết cục thương tâm.

Hình phạt Đường Tăng phải chịu trong “Tây Du Ký”

Bài liên quan

Tại sao Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại nhưng vẫn phải phục tùng Đường Tăng?Trước Phật Pháp, mỗi người đều là bình đẳng, ai không kính trọng Phật Pháp thì sẽ đều có tác dụng như nhau. Trong hồi thứ 100 “ Kính hồi Đông Thổ, Ngũ thánh thành chân ” của thiên truyện Tây Du Ký có đoạn viết về bốn thầy trò Đường Tăng được Phật Như Lai thụ chức. Phật Như Lai không vì Kim Thiền Tử ( tức Đường Tăng ) là đồ đệ thứ hai của mình mà thiên vị bỏ lỡ cho tội không nghe giảng Pháp và khinh thường Phật Pháp, đánh hạ Kim Thiền Tử xuống trần gian.

Kim Thiền Tử vừa bị đọa đến làm người thường ở nơi Đông Thổ Đại Đường thì liền bắt đầu trải qua rất nhiều kiếp nạn. Khi ông vừa mới ra đời thì đã bị truy sát. Đến lúc đầy tháng, mẹ ông đã phải thả ông lên bè trôi sông, suýt chút nữa thì bị chết đuối. Lớn lên, ông đi tìm họ hàng báo oan thì cũng không hề dễ dàng gì. Sau này, trên con đường tu luyện, đi Tây Trúc thỉnh kinh lại phải trải qua muôn ngàn sóng gió, hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.

Mỗi lần gặp khó nạn chỉ cần trong tâm ông thoáng có ý nghĩ không ngay chính, tâm cầu Pháp có một chút ít hơi thiếu kiên trì thì tổng thể đều trở thành phí công vô ích, thậm chí còn còn hoàn toàn có thể bị nguy hại đến tính mạng con người. Bốn thầy trò Đường Tăng kiên định tâm cầu Phật Pháp, bất kể phía trước có khó khăn vất vả kiếp nạn gì đều không thể nào ngăn cản nổi bốn người họ tiến bước về Linh Sơn cõi Phật. Trải qua 81 nạn, họ mới trở lại lại được quốc tế Phật. Từ câu truyện của Đường Tăng hoàn toàn có thể thấy được rằng, muốn tiêu trừ nghiệp ác gây ra do tội coi thường Phật Pháp là vô cùng gian nan. Kim Thiền Tử vì khinh mạn Phật Pháp mà phải đọa xuống Đông thổ chịu khổ nạn.

Kim Thiền Tử vì khinh mạn Phật Pháp mà phải đọa xuống Đông thổ chịu khổ nạn.

Đốt kinh sách nhà Phật bị giảm phúc thọ, chết sớm

Bài liên quan

Những câu chuyện về nhân quả báo ứng đáng suy ngẫmVào triều đại nhà Minh, ở phía Tây huyện Vũ Công có một ngôi chùa cổ. Trong ngôi chùa ấy có nhiều kinh sách đã bị cũ nát. Khang Đối Sơn là một thư sinh trẻ tuổi, hàng ngày đều lên ngôi chùa đọc sách cùng năm người bạn khác. Lúc trời giá rét, bốn người bạn của Khang Đối Sơn đã lấy kinh sách cũ kia ra đốt để sưởi ấm. Một người trong số họ còn lấy kinh sách để đun nước rửa mặt. Khang Đối Sơn trong lòng oán trách những bạn có hành vi bất kính so với kinh sách, nhưng không nói ra. Vào đêm hôm, Khang Đối Sơn nằm mơ thấy ba vị quan khai mở công đường, phẫn nộ với những người đã đốt kinh sách. Họ quyết định hành động sẽ giảm trừ phúc thọ của những người đã đốt sách, người đốt sách nấu nước sẽ không đỗ trong kỳ thi sắp tới. Cuối cùng, một vị chỉ về phía Khang Đối Sơn và nói : “ Ngươi vì sao không khuyên can họ ? ”. Khang Đối Sơn nói : “ Trong lòng tôi biết rõ họ làm như vậy là không đúng, nhưng tôi tuổi còn nhỏ không dám nói lời khuyên can ”. Vị quan viên lại nói : “ Một câu khuyên can hoàn toàn có thể giúp năm người tránh được tội nghiệp. Tạm thời không truy cứu lỗi lầm của ngươi nữa ! ”. Khang Đối Sơn bừng tỉnh, lập tức ghi lại hết những diễn biến trong giấc mộng vào bìa sau của quyển vở. Không lâu sau, cả mái ấm gia đình của bốn người đốt kinh sách đều bị mắc dịch bệnh chết hết. Người bạn của Khang Đối Sơn lấy kinh sách đun nước rửa mặt dù thi nhiều lần nhưng đều không đỗ.

Vũ nhục kim tượng Phật, toàn thân phù thũng

Vào thời Tam Quốc, Tôn Hạo ( 242 – 284 ) lên nắm quyền tại vương triều nước Ngô đã tìm thấy một bức tượng Phật bằng vàng cao vài thước trong hoa viên ở hậu cung. Biết bức kim tượng Phật này có nguồn gốc từ Ấn Độ và vốn không tin Phật, Tôn Hạo đã sai người đem tượng Phật đặt ở nơi dơ bẩn rồi cho người đổ phân vào, thú vị khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.

Tuy nhiên, không lâu sau đó toàn thân Tôn Hạo bị sưng phù thũng và đặc biệt quá đau đớn ở phần kín đến mức ông ta thường kêu than thống thiết, “kinh thiên động địa”.

Thái Sử, một vị tiểu tướng trong triều đã bói toán và nói rằng đó là do xúc phạm đến đại Thần Tiên. Vì thế Tôn Hạo đã hạ lệnh cúng tế đến tổng thể những tượng Phật ở tổng thể những chùa, nhưng không có chuyển biến gì. Về sau, một cung nữ vốn là người tin vào Phật Pháp, nói với Tôn Hạo : “ Bệ hạ ! Ngài có nguyện ý đến chùa cầu phúc không ? ”. Tôn Hạo hỏi : “ Phật là một vị Thần phải không ? ” thì cung nữ vấn đáp : “ Vâng, đúng như vậy ”. Tôn Hạo nghe xong có phần tỉnh ngộ, cùng cung nữ mang kim tượng Phật vào đại điện và lau rửa nhiều lần với nước trong sáng. Sau đó, đốt hương và khấn nguyện sám hối. Ngay sau đó thì vị Hoàng đế này đã không còn cảm thấy đau đớn body toàn thân như trước nữa. Về sau, Tôn Hạo còn sai người đến miếu tự thỉnh mời vị hòa thượng Khang Tăng Hội đến giảng giải Phật Pháp. Vị hòa thượng đã giảng giải cụ thể tỉ mỉ Phật Pháp cho Tôn Hạo nghe. Đồng thời ông còn giảng cụ thể về luật nhân quả báo ứng, Tôn Hạo hiểu ra và đã rất hụt hẫng về những gì mình đã làm lúc trước. Tôn Hạo còn cho tu sửa chùa chiền và làm nhiều việc công đức. Hơn 10 ngày sau, Tôn Hạo đã trọn vẹn bình phục. Ông ngay lập tức đi đến ngôi chùa nơi hòa thượng Khang Tăng Hội trú ngụ, đồng thời ra lệnh trang hoàng ngôi chùa này. Tôn Hạo sau đó còn hạ lệnh tổng thể mọi người trong cung đều thờ phụng Phật Pháp.

Phỉ báng Thần Phật, phá hủy tượng Phật bị đày xuống địa ngục

Triều nhà Đường, Thái Sử Lệnh Phó Dịch từ nhỏ đã học giỏi, có tài hùng biện, hiểu biết về thiên văn. Nhưng ông ta không tin Thần Phật, nên tận lực phản đối, phỉ báng, dâng tấu chương muốn hủy bỏ Kinh Phật, khinh thường những người xuất gia tu hành, phá bỏ tượng Phật. Khi ấy, Phó Dịch, Phó Nhân và Tiết Trách đều làm chức Thái sử lệnh. Tiết Trách còn nợ Phó Nhân một số tiền là 5000 chưa trả được thì Phó Nhân đã qua đời. Tiết Trách một lần mơ thấy mình đi đến một nơi và gặp Phó Nhân, liền hỏi ông ta rằng : “ Ta trước đây còn nợ ngài tiền mà chưa trả, giờ đây phải trả cho ai đây ? ”. Phó Nhân nói : “ Có thể đưa cho quỷ dưới âm ti là được rồi ! ”. Tiết Trách hỏi lại : “ Quỷ dưới âm ti là ai ? ”. Phó Nhân vấn đáp : “ Thái Sử Lệnh Phó Dịch chính là quỷ dưới âm ti ! ”. Ngày hôm sau, Tiết Trách liền đem giấc mộng của mình đến kể cho Phó Dịch nghe. Mấy ngày sau, Phó Dịch tự nhiên bị bệnh nặng mà chết. Thiên ác có báo là Thiên lý, chỉ có hết thảy mọi việc đều thuận theo Thiên lý mà làm thì mới có tiền đồ to lớn, tươi tắn.

Máu mủ chảy ra, thân hoại mạng chung vì phỉ báng người thiện

Tỳ-kheo Cù-ca-lê trong pháp thoại là một nổi bật về quả báo phỉ báng Thánh tăng. Cù-ca-lê tin theo lời Đề-bà-đạt-đa phỉ báng hai vị Thánh tăng thượng thủ là Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên tâm còn ác dục. Đức Phật đã thương xót ba lần khuyên can thôi phỉ báng, thành tâm hối lỗi để tránh hậu quả đau khổ vĩnh viễn mà Tỳ-kheo Cù-ca-lê chẳng nghe. Sau khi đứng dậy bỏ đi, khắp người ông nổi đầy mụt nhọt giống như trái lật, từ từ to lên như trái đào. Khi ấy Tỳ-kheo Cù-ca-lê đau đớn thống khổ, miệng kêu lên : Nóng quá ! Nóng quá ! Máu mủ chảy ra, thân hoại mạng chung, sanh vào âm ti lớn Bát-đàm-ma. Nếu không có tâm thiện, không tin nhân quả báo ứng sẽ gây hại cho người khác và cho chính mình.

Nếu không có tâm thiện, không tin nhân quả báo ứng sẽ gây hại cho người khác và cho chính mình.

Đôi lời cùng với bạn đọc:

Cuộc đời vốn rất đầy đủ cung bậc, đục trong, đen trắng, Thánh phàm, vàng thau lẫn lộn. Nếu ta nói về ai, đừng nói không đúng với thực sự, dèm pha đàm tiếu, hùa với kẻ mạnh mà kích bác phỉ báng người thiện lương. Hình ảnh lời nói ác như búa sinh từ trong miệng hoàn toàn có thể làm hại đến bản thân mình. Những người già vẫn thường hay dạy bảo con cháu : “ Có thờ có thiêng, có kiêng có lành ”, thật đúng đắn và trí tuệ. Có điều, nhiều người ngày này lại hiểu sai lời dạy cổ nhân chuyển sang một cái sai khác, đó là niềm tin mù quáng, gọi là “ dị đoan ”. Người không tin nhân quả hoàn toàn có thể sẽ buông thả đạo đức, dễ phạm vào việc ác. Nhưng người phản đối nhân quả thì chắc như đinh là người ác, và là người có yếu tố về đạo đức. Tóm lại, người học Phật lưu tâm chỉ nói lời chân thực với tâm chân thực, sự kiện chân thực, không nói lời hư vọng. Đây là cách tu cơ bản, phước báo vô lượng, nhất là trong đời sống xã hội trong và đạo pháp đang bị khẩu nghiệp tung hoành lúc bấy giờ.

Source: https://thevesta.vn
Category: Phật Pháp