Có gì lạ trong sách nhân quả và Phật pháp đang nổi?

TP – “ Những chuyện có thật về nhân quả và Phật pháp nhiệm màu ” là một cuốn sách bìa màu nâu, phát hành đã vài tháng. Rộ lên mấy ngày hôm nay một số ít quan điểm cho rằng 350 trang sách có nhiều từ “ tục tĩu, dâm ô ” không tương thích với niềm tin có vẻ như cao quý của sách. Chịu khó đọc gần hết thì thấy sự lạ của xuất bản phẩm này nếu có, lại ở chỗ khác .

Tục, dâm hay không

Báo chí đưa lý giải của tác giả Hoàng Anh Sướng rằng những từ bị tố “ tục tĩu ” chỉ là lời thoại lột tả tính cách nhân vật chứ không phải lời tác giả. Nhân vật hạ lưu, ô trọc thì nó phải thế !

Về độ bậy tục của từ ngữ thì quả thực cuốn này chưa là gì. Nhiều người, nhiều sách gọi sự vật (bộ phận sinh dục) đúng tên kiểu rất nôm na cơ, nghe “nồng vị”. Dù “nồng” đến đâu, nếu tương, văng đúng lúc thì chả vấn đề!? Có điều, đọc cuốn Những chuyện có thật về nhân quả và Phật pháp nhiệm màu, dễ mà phì cười vì nhiều lý do.

Ví dụ : Các nhân vật ở những vùng miền khác nhau nhưng sao giống nhau thế từ ngôn từ, cách dùng từ và diễn đạt bộ phận sinh dục hoặc “ chuyện ấy ”. Vài dẫn chứng tả chuyện ấy : “ Con vợ anh bẩn tưởi lắm … Nó mà nằm lên giường cởi hết quần áo ra là anh “ xỉu ” luôn, không còn cách nào mà “ đứng ” được ”. Nhân vật khác kể : “ Năm nay em ngót 50 mà cái ấy của em khi nào cũng chuẩn bị sẵn sàng xung trận, đêm bảy ngày ba vào ra không kể, bà vợ nhà em sướng đứ đừ đừ ”. Nhân vật nọ 19 tuổi đã cưới vợ, bảo ( không biết bảo với ai ) : “ Nóng máy bỏ xừ. Nhịn thế đếch nào được ”. Một triệu phú nạo thai 12 lần tâm sự : “ Hổn hển thở, hắn lao đến chị như con hổ đói, vật ngửa chị ra. Các tư thế, những kiểu làm tình nhao nhớp, tởm lợm trong phim ảnh, của đám bụi đời, hắn nôn nả vận dụng trên thân thể chị. Sợ hãi chị bảo : Chuyện ái ân mà anh cứ hùng hục thô bạo như là hiếp dâm em vậy ? Khanh khách cười, hắn véo vào đùi chị : Gớm. Thích bỏ mẹ lại còn làm bộ làm tịch. Nỡm ”. Rồi : “ Đàn ông thằng nào chẳng dê. Thằng nào ục ịch, bụng phệ, mắt trắng môi thâm, tưởng là dê cụ nhưng cũng chỉ là “ dũng sĩ 30 giây ”, chỉ si-đa lưỡi, hủ hóa mồm. Thằng nào thấp đậm, mặt vuông mắt lươn, da bánh mật thì nhất hạng. Cứ gọi là đêm bảy ngày ba vào ra không kể, kéo cưa lừa xẻ cả đêm ” … Vân vân. Đấy, có thế thôi, có gì phải xoắn. Và như câu tả trên kia : “ hổn hển thở ” – văn chương báo chí truyền thông viết tình dục kiểu thật như đếm và hổn hà hổn hển này thì độ nguy cơ tiềm ẩn, kích dục cũng yếu ớt thôi ? Bảo là dâm, hoàn toàn có thể nhưng ăn thua gì so với cuốn Ổ rơm của Trần Quốc Tiến hai chục năm trước. Còn nói “ thật như đếm ” là vì cách viết thật hồn nhiên, kể cả hồn nhiên ấn giọng mình vào miệng nhân vật. Có gì lạ trong sách nhân quả và Phật pháp đang nổi? ảnh 1 Cuốn sách không chỉ nói về nhân quả mà cả sự nhiệm màu của Phật pháp.

Nhân quả hay dị đoan

Cuốn sách dày 350 trang chia ba phần : Nghiệp báo sát sinh ; Nghiệp báo nạo phá thai ; Nghiệp báo phá đình chùa mồ mả. Tác giả tung rất nhiều dẫn chứng về những người dính vào mấy “ nghiệp ” trên kia, đều bị quả báo nhãn tiền, mỗi người trả giá một kiểu. Đọc mà hãi.

Khi kể những câu truyện nhân quả, nghiệp báo rất chi rùng rợn, cuốn sách thường đưa ra kiến giải chung chung rằng gieo ác gặp ác. Địa chỉ, nhân thân của nhân vật đều sơ sài, tên thì viết tắt, trong khi chuyện nào cũng mang sắc tố thần bí. Đầu thai, kiếp trước, trả thù, oan hồn, trục vong, nhiệm màu … – toàn chuyện “ hệ trọng ” cả, tiếc rằng quá thiếu tài liệu và sự cắt nghĩa thấu đáo để người ta tin đây là “ những chuyện có thật ” như tên gọi cuốn sách. Hay đã chuyện tâm linh thì phải u ơ như vậy.

Như một nữ đồ tể tên Hồ Thị K. ở Trà Vinh làm nghề giết lợn bằng phương pháp mà tác giả tả là rất dã man. Quả báo : ngoài đau khổ chồng và con trai có biểu lộ dị thường còn mẹ chồng thì chính chị một ngày kia tận mắt chứng kiến cảnh bà “ vục đầu trong chảo nước sôi sùng sục. Cả mảng tóc bong ra khỏi đầu. Thủ cấp bà trắng bợt ”.

Tay lái lợn Tr., số phận và diễn biến “ trả nghiệp ” cũng na ná : Ông nội tay này “ sáng sớm tinh mơ ngồi đun chảo nước sôi làm lợn. Chả biết trúng phong hay ngủ gật, ngã vật xuống đất, đầu vùi vào chảo lửa. Đến lúc vợ con phát hiện, nhấc dậy thì cả cái mặt bị lột da, trắng bệch như thủ lợn vừa cạo lông ”. Thượng tá công an H. kể chuyện mái ấm gia đình chuyên giết chó bị báo thù như sau : Thay vì cầm vồ đập vào đầu chó như mọi bận, chồng của nữ đồ tể lại đập chết tươi một lúc hai cô con gái của mình khiến “ đầu vỡ toác. Máu lênh láng. Óc bắn tứ tung ”. 49 ngày sau, ông ta treo cổ tự tử ! Rất nhiều số phận, diễn biến rùng rợn như vậy. Và để giải tiền oan nghiệp chướng, thường là những nhân vật chỉ cần sám hối, phát tâm, cúng dường, ăn chay, tụng kinh niệm Phật, phóng sinh … May là sau cuối đa phần đều có tác dụng cả. Ví dụ : Một ông tên Nguyễn Nhật T. chuyên giết thú rừng để bán, đặc biệt quan trọng là món óc khỉ giết mổ tại bàn để khách xơi tái. Vợ ông đẻ con gái béo múp, đến tháng thứ 5 thì sống lưng và mông mọc đầy lông như lông khỉ ! Thêm bao tai ách, đại họa nữa. May về sau họ gặp được một đạo sĩ, người này đưa vài thang thuốc xong dặn hàng ngày chỉ cần tụng kinh Phổ Môn Quan Thế Âm Bồ Tát, hồi hướng công đức cho con khỉ lông vàng ( đã bị ông giết và nay đầu thai làm con gái ông để trả thù ). Tức thì chỉ 10 ngày sau, con bé rụng hết lông !

Văn hay báo

Được biết Những chuyện có thật về nhân quả và Phật pháp nhiệm màu được tập hợp từ khoảng chừng hai chục bài báo in trên tờ Tuổi trẻ và Đời sống. Nhưng đọc thấy vật liệu có vẻ như … văn chương hơn là báo chí truyền thông. Từ cách tác giả để cho những nhân vật kể về ngón nghề giết mổ tàn độc trở đi. Những “ kỹ nghệ giết mổ ngựa bạch thượng thừa ”, món “ thiên hạ đệ nhất lòng lợn ” … Đọc vui phết. Muốn biết món óc khỉ ăn tươi nuốt sống tại bàn hoặc món chuột đồng bao tử, hoặc bào thai rắn được chế biến ra sao, cứ đọc cuốn này sẽ có đôi tưởng tượng nhất định. Ít ra là một kênh tìm hiểu thêm. Và tìm hiểu thêm kiểu văn chương phóng tác chứ không phải báo chí truyền thông. Ngôn ngữ nhân vật càng phóng túng tợn. ( Chưa bàn chuyện hay dở mà chỉ nói thể tài ). Ông “ da hàng thịt ” nói năng như Trương Ba : “ Tôi muốn bốn thằng con giai tôi phải có sức mạnh, phải thành công xuất sắc, phải có danh với đời như vị chúa tể khung trời kia chứ cứ như tôi dẫu có là triệu phú cũng chỉ là triệu phú xứ mù ”. Có thằng bé bị mẹ hung tàn “ nạo thai đến hai lần ”, vong hồn hiện lên qua “ kênh ” của nhà ngoại cảm Nguyệt, nó tức tối tả ca nạo thai của mình tỉ mỉ còn hơn một bác sĩ phẫu thuật, và giọng thì già khú : “ Máu cháu chảy đầm đìa. Bác sĩ phá thai lần này kinh nghiệm tay nghề kém bác sĩ lần trước. Các động tác đã chậm lại còn tiếp tục làm lỡ tay. Lẽ ra cắt cái đầu, cái chân, chỉ cần 1-2 nhát kéo, đằng này vị ấy phải cắt đến 3-4 nhát khiến cháu càng đau đớn bội phần. Cháu không thù hận gì bác sĩ vì bác sĩ có đề xuất sinh cháu ra nhưng mụ ấy không nghe, nghĩa là mụ ấy nhất quyết giết cháu. Cháu phải tu bao nhiêu kiếp mới được làm người mà mụ ấy nỡ tước đoạt sự sống của cháu … ”.

Ôi, đầy chuyện ly kỳ như thế. Tác giả phi lộ ở đầu sách: “Giữa lúc báo in báo mạng tràn ngập các thông tin giật gân với những vụ án cướp giết hiếp rùng rợn, gieo rắc sợ hãi bạo động, căm thù thì con (tác giả xưng con) càng phải cố gắng đưa cho bạn đọc thức ăn lành lẽ, tươi mát…”.

Không hoài nghi thiện tâm ( và độ cả tin ) của tác giả khi thuật lại câu truyện mà ông cho biết là chính tai ông nghe kể. Không hoài nghi luật nhân quả, gieo gì gặt nấy ở đời này. Nhưng để tha thiết lôi kéo người ta chớ phạm ác nghiệp tày trời mà nên bỏ ác làm lành – như tiềm năng cuốn sách đề ra – thì phương pháp này e còn chông chênh lắm.

Source: https://thevesta.vn
Category: Phật Pháp