Phật pháp nhiệm mầu kỳ 33

Bạn đang xem:


Tôi muốn được kể lại câu truyện đời và phép nhiệm màu có thật đã đến với mẹ con tôi trong một niềm hân hoan vô cùng tận. Tôi muốn hét lên với cả quốc tế biết rằng tôi, một bà mẹ cả cuộc sống xấu số và đau khổ nay đang tột cùng của niềm hạnh phúc. Bạn đang xem : Phật pháp nhiệm mầu kỳ 33

Kính thưa các anh các chị trong tòa soạn Báo An ninh thế giới!

Mùa xuân đang chầm chậm về trước ngõ. Thành phố nơi tôi ở đã đổi khác diện mạo để đón xuân. Cờ hoa trên từng con đường đã được treo lên, những cửa hiệu sản phẩm & hàng hóa người ta trang trí những chuỗi đèn nháy lấp lánh lung linh với đủ sắc màu xanh đỏ tím hồng như những hoàng cung. Phố xá đông đúc sinh động vào dịp shopping cuối năm. Tết truyền thống đang đến gần với bao niềm hân hoan ấm cúng .Vào thời gian bận rộn này, tôi quyết định hành động đóng cửa gánh chè cho phép mình được nghỉ ngơi. Đây có lẽ rằng là lần tiên phong trong cuộc sống, tôi cho phép mình được nghỉ ngơi, không chạy theo guồng quay điên đảo của đời sống mưu sinh khó khăn vất vả. Tôi cho phép mình không thao tác một ngày, chỉ một ngày thôi và ngồi vào góc bàn nhỏ chỗ hằng ngày con gái của tôi vẫn ngồi miệt mài viết lách và thao tác cần mẫn bên chiếc máy tính .Tôi cho phép mình được làm một việc gì đó thật ý nghĩa để tổng kết lại chuỗi tháng ngày mình đã đi qua, giống như là thỏa nguyện một tham vọng nhỏ nhoi mà dẫu khát khao lắm thì tôi cũng chưa khi nào dám thử sức triển khai. Tôi muốn được kể lại câu truyện đời và phép nhiệm màu có thật đã đến với mẹ con tôi trong một niềm hân hoan vô cùng tận. Tôi muốn hét lên với cả quốc tế biết rằng tôi, một bà mẹ cả cuộc sống xấu số và đau khổ nay đang tột cùng của niềm hạnh phúc. Tôi muốn san sẻ nó, khuyến mãi ngay nó cho phân mục “ Những câu truyện khó tin nhưng có thật ” để động viên những ai đã và đang đắm chìm trong đáy bể khổ của đời mình, hãy sống và vươn lên với một niềm tin rằng phía trước niềm hạnh phúc là điều có thực đang thử thách lòng kiên trì của tất cả chúng ta .Thưa những anh những chị !Tôi sinh ra không biết cha mẹ mình là ai. Từ bé tí, tôi đã ở cũng với mõ già trong một ngôi chùa ở làng. Mọi người vẫn quen gọi nơi đây là chùa làng, nhưng nó bé lắm, do làng thiết kế xây dựng từ thời thời xưa để cho bà con dân làng thờ Phật. Phía ngoài chùa có một am nhỏ mõ nói là thờ Thành Hoàng làng, và một cái chái phía bên cạnh am để cho mõ già và tôi ở. Chùa làng không có sư, chỉ có mõ già được làng cắt cử ra trông coi chùa. Có việc lễ cúng gì thì người làng gọi mõ, sai mõ sửa soạn để những cụ trong làng ra cúng. Mõ không phải làm nghề đi thông tin việc làm của làng xã, nhưng không hiểu sao người làng lại gọi là mõ .Mõ già kể mõ nhặt được tôi trước cổng chùa. Người mẹ nào đó nhẫn tâm bỏ tôi lại trước cửa chùa không một mảnh vải che thân, dây rốn còn dài lòng thòng chưa kịp cắt. Thân thể mình mẩy tôi dính đầy máu, gọi kiến đen kiến đỏ kéo nhau đến bu kín. Lúc ấy là canh ba, tôi khóc như xé vải, mõ già nghễnh ngãng, tai đực tai lành, chẳng nghe thấy tiếng trẻ con khóc trước cửa chùa đâu .Mõ nói, như có trời xui đất khiến, đêm ấy mõ không ngủ được nên lần ra cửa chùa. Nhìn thấy một bọc máu đỏ hỏn, ngo ngoe dưới chân, kiến bu đen bu đỏ, mõ giật mình. Bế tôi lên, mõ xót xa chửi rủa quân vô lương, phường chó sói, hổ dữ còn không ăn thịt con thế mà có đứa nó dám đẻ con rồi vứt cho kiến ăn .Tôi thành con của mõ già, sống cùng mõ trong ngôi chùa làng. Mõ dạy tôi trồng lúa, trồng rau, nuôi gà để lấy cái ăn. Ngày rằm mồng một, trong làng có ai cúng nải chuối, đĩa xôi thì hôm đó hai mõ con có chút thức ăn tươi tỉnh. Tôi lớn lên tự biết thân phận xấu số của mình, một mắt tôi bị mù do kiến đục sâu vào thủy tinh thể hồi lọt lòng. Tôi lại bị khèo một tay nên mõ thương tôi lắm. Mõ già chăm nom tôi, mỗi lần tắm cho tôi, mõ lại than phiền, chắc khi đẻ ra nó biết mày mù mắt khoèo tay nên nó sợ nuôi mày sẽ khó khăn vất vả, cho mày làm người lớn lên sẽ tủi nhục con ạ, nên con mẹ mày mới ngậm đắng nuốt cay bỏ mày đi để hóa kiếp cho mày. Ai ngờ số mày không làm ma được mà phải làm người con ạ. Thôi gắng sống cho nên vì thế người. Con người ta có số cả, ông trời không lấy của ai hết toàn bộ đâu mà lo !Đó là câu cửa miệng mõ già luôn nói với tôi : “ Ông trời không lấy của ai hết toàn bộ mọi thứ đâu con ” để động viên tôi ráng vượt lên thực trạng. Tôi dứt khoát không đi học, vì mặc cảm thân phận. Mõ thương tôi, không nỡ ép. Mõ già dạy tôi biết tính nhẩm cộng trừ số lượng đủ để đi chợ bán rau không bị nhầm tiền. Mõ dạy tôi biết đọc và biết mỗi việc ký tên tôi nếu phải dùng đến chữ ký trong trường hợp nào đó mà không phải điểm chỉ như những người mù chữ thực sự. Mõ nói, mõ chỉ hoàn toàn có thể dạy tôi được đến thế, và đó cũng là toàn bộ những vốn liếng văn hóa truyền thống mà mõ có được thời bình dân học vụ. Mõ trút lại hết cho đứa bé côi cút tội nghiệp là tôi .

Mõ già lắm rồi, đau yếu quanh năm nên mọi việc trông nom trong chùa và công việc đồng áng một mình tôi gánh vác. Mõ không có chồng, không có con. Mãi sau này, khi giờ phút lâm chung, mõ mới nói cho tôi biết rằng, mõ có chồng nhưng hai người cưới nhau chưa kịp có con, chồng mõ đi bộ đội rồi hy sinh ở chiến trường. Mõ ngã quỵ vì buồn đau, ốm một trận thập tử nhất sinh. Nhà chồng đưa mõ ra ngôi chùa làng để sư thầy trông coi chùa có nghề thuốc nam, thuốc thang cứu mõ.

Khỏi bệnh, mõ xin phép nhà chồng và nhà mẹ đẻ được ở lại chùa hầu hạ công việc tâm linh cho sư thầy. Vậy là mõ rời nhà đến chùa làng ở, coi như xuống tóc đi tu. Thật ra mõ chỉ nhận mình là mõ, chưa bao giờ mõ nhận mình là sư, vì mõ biết con đường tu tập phải học nhiều mà mõ thì chẳng có kiến thức. Mõ chỉ ở đây giúp đỡ sư thầy thôi. Nhưng từ khi có mõ ở chùa làng, sư thầy ra đi vì đã có mõ để gửi gắm công việc ở làng.

Xem thêm: Làm Thế Nào Để Thuyết Phục Bố Mẹ, Cho Teen Đi Làm Thêm

Nghe nói sư thầy ra tỉnh để nhận trụ trì ở một ngôi chùa to hơn. Từ đó đến nay, chùa làng không có sư, chỉ có mõ sống thui thủi một mình ở chùa cho đến ngày nhặt được tôi. Mõ chỉ lên bát hương đặt sau ban thờ Thành Hoàng làng và nói với tôi, hăm hai tháng chạp là ngày giỗ của chồng mõ, sau này mõ khuất núi, con nhớ thắp hương cho linh hồn ông ấy khỏi tủi phận .Mỗi lần mõ ốm là tôi lại khóc vì sợ mõ chết, bỏ tôi lại một mình. Mõ thương tôi, nước mắt đục rỉ ra từ hai khóe mắt nhăn nheo. Mõ thều thào : “ Ông trời không lấy đi của ai tổng thể. Con cố gắng nỗ lực sống và kiếm đứa con mà nuôi. Người như con lấy chồng chắc là khó, không ai người ta thương mình tàn tật đâu con. Kiếm lấy mụn con, sau này phụ thuộc lúc tuổi già ” .Mõ ốm nằm liệt giường 2 năm rồi mới mất. Có lẽ mõ thương tôi, đi không dứt nên cứ leo lắt sống để mỗi ngày lại bày dạy cho tôi thêm một việc quan trọng ở đời mà lúc sinh thời hoàn toàn có thể mõ đã dại khờ mà đánh mất. Cứ mỗi lần mõ định đi, mõ lại kêu tôi đến bên giường, thều thào cái điệp khúc ông trời không lấy đi của ai toàn bộ, cố gắng nỗ lực kiếm lấy đứa con để lệ thuộc, đừng sống một mình thui thủi như mõ …Nhưng không ai cưỡng được sinh lão bệnh tử. Cuối cùng mõ cũng rời bỏ ngôi chùa làng và tôi để trở về âm tính trong một ngày mùa đông hửng nắng. Tôi buồn đau đến nỗi không hề gắng gượng được để lo tang ma cho mõ. Hội người cao tuổi trong xã lo đưa mõ ra đồng an nghỉ ngàn thu .Cuộc sống trong ngôi chùa hẻo lánh những ngày không có mõ buồn hiu hắt. Năm đó tôi bước sang tuổi 18. Một mình trong ngôi chùa làng tôi vào ra thơ thẩn vì nhớ mõ. Tôi khóc nhiều lắm, khóc vì mất một người thân trong gia đình duy nhất để phụ thuộc trên đời. Mõ vừa là mẹ, vừa là cha, chăm nom tôi từ khi tôi đỏ hỏn. Thế nên mất mõ, tôi thấm thía thế nào là mồ côi, là cô độc .Năm đó, hoàn toàn có thể là phép nhiệm màu tiên phong của đời tôi đã xảy ra. Tôi vẫn chua chát nghĩ vậy mỗi lần nhớ đến sự kiện đó. Sau này càng ngẫm, tôi càng tin rằng mõ đã xui khiến cho tôi có sự gặp gỡ như vậy. Linh hồn mõ đã không bỏ rơi đứa con côi cút của mõ nhặt về. Sau này, trong tận cùng của cơn bĩ cực, tôi vẫn không một lần nào oán hận người đàn ông đã cho tôi một đứa con, dù đứa con đó đau ốm và bệnh tật từ trong trứng nước. Tôi không một lần oán hận số phận, dù đời sống của tôi toàn những xấu số và buồn đau. Tôi tin lời mõ và luôn tâm niệm một điều, ông trời sẽ không lấy đi của ai tổng thể .Những ngày tháng sau cái chết của mõ, tôi rất buồn. Trong làng, những bậc cao niên sau cái chết của mõ già cũng đã họp và tranh luận cử người ra trông chùa. Không thể để cho một đứa con hoang, lại là con gái, tàn tật như tôi không rõ gốc gác ở đâu, do mõ già nhặt về, giờ lại thay mõ coi sóc chùa làng được. Sớm muộn gì thì tôi cũng phải ra đi. Nếu tôi có ở lại thì cũng phải có người chính để coi chùa làng, tôi mới chỉ là một đứa con gái 18 tuổi, không hề đảm đương việc làm soạn sửa ở chùa của làng. Nếu có thì tôi chỉ là làm những việc phụ giúp ở chùa làng thôi chứ không hề đứng ra thay mõ được. Điều đó khiến tôi càng buồn bã, mất phương hướng hơn .Trong làng có một ông giáo già đã về hưu thường hay ra lễ chùa và cứ ngày rằm mồng một lại viết chữ nho cho dân làng ra xin sớ về dâng lễ ở gia tiên. Ông giáo dạy tôi chữ quốc ngữ để cho tôi biết đọc biết viết. Và điều gì đến đã đến. Tôi chưa kịp nghĩ đến việc sẽ xin ai đó một đứa con bầu bạn sớm hôm lúc tuổi già thì tôi đã bị chính ông giáo già cưỡng hiếp. Tôi cam phận và nhớ lời mõ dặn, thôi thì đây cũng là thời cơ cho tôi kiếm đứa con mà không phải mất công mất sức đi xin ở đâu xa, mà xin chắc gì thân phận tàn tật như tôi người ta đã cho .

Sau mấy lần cưỡng hiếp tôi, ông giáo già nói với tôi: “Ông được người làng cử ra trông chùa làng thay mõ. Ông thương mày côi cút, cho mày đứa con để bầu bạn lúc tuổi già. Mày có chửa thì đừng ở lại đây nữa mang tiếng cho cả ông và mày. Ông già rồi, có gia đình, con cháu đã phương trưởng ông không thể cưu mang mày được. Mày còn trẻ, ông cho mày ít tiền, ông dạy mày biết đọc biết viết rồi, mày ráng lên thành phố mà tìm cơ hội để làm việc sinh con làm lại cuộc sống, đừng có ở đây, mà chết già. Mày đi đi, đừng bao giờ trở về làng nữa mà tủi nhục con ạ”. Đau đớn và tủi nhục, tôi khăn gói quần áo và cầm ít tiền ông giáo chuẩn bị cho rồi ra đi.

Chưa một lần được hưởng lạc thú giữa đàn ông và đàn bà, hay được hưởng niềm niềm hạnh phúc thông thường của một người con gái, một người đàn bà có một người đàn ông chăn gối cho đúng nghĩa, tôi đã mang thai và có con trong thực trạng trớ trêu và thảm kịch như vậy. Cắn răng lên thành phố, tôi xin việc ở một gánh chè trong ngõ. Ngày đi làm, tối về ngủ ở gầm cầu xó chợ. Khi cái bụng chửa đã vượt mặt, tôi đến cửa chùa xin được phụ thuộc để sinh con .

Nhưng chưa thấy ông trời thương tình ở đâu, chỉ thấy ông trời luôn tàn nhẫn với tôi, một số phận quá bất hạnh. Tôi sinh con trong thiếu thốn, bản thân thiếu hiểu biết, thiếu kỹ năng nên tôi đã không biết để tiêm phòng cho con. Con gái tôi lên 5 tuổi bị ốm một trận, hai chân teo tóp lại không đứng vững được nữa. Tôi đưa con đi khám mới biết con bị bại liệt do sơ sinh không được chủng ngừa đầy đủ. Nước mắt tuôn rơi, tôi ôm con mà chỉ muốn được đi ra cây cầu, đứng trên đó mà gieo mình xuống lòng sông để dòng nước cuốn mẹ con tôi trôi đi mãi, để tôi không phải sống kiếp người đau khổ…

Xem thêm: Tổng Quan Đất Nước Sri Lanka Là Nước Nào, NóI TiếNg Gì

(còn tiếp)

NTMN ( TP. Đà Nẵng )

Source: https://thevesta.vn
Category: Phật Pháp