Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn – Băng Đồng M

Tác giả : Băng Đồng MEditor : Andressa ( Cứ gọi là Sa cho nó gọn ^ ^ ! ) Convert : ngocquynh520Beta : Chu TướcSố chương : 4 hồi – 160 chươngNguồn : diendanlequydon. comĐoạn ngắn thứ nhấtCô gái hất hàm hỏi : ” Này, nghe nói anh đang tuyển nữ giúp việc ? ” Người đàn ông quan sát Hạ Du Huyên từ trên xuống dưới một lượt, cau mày. ” Này, hỏi anh đó. ” Người đàn ông rốt cục cũng mở miệng : ” Cô ? ” Cô gái ngước mặt lên trời : ” Đúng, chính là tôi. ” Đoạn ngắn thứ hai ” Bảo bối, sau này không được cho phép lại đi tìm tên Húc kia, những tên đàn ông khác cũng không được. ” Người đàn ông bá đạo nói. ” Vậy nếu như anh quá bận ? ” ” Bận hơn nữa cũng không bằng bảo vật của anh. ” Lãnh Liệt Hàn nói xong, hạ thân dồn sức đẩy một cái. ” A ừm. .. .. .. . Đau. ” Đôi mắt Hạ Du Huyên tràn ngập hơi nước, nhìn theo ánh mắt Lãnh Liệt Hàn. ” Đau ? Đau cũng phải chịu đựng cho anh, bé conbướng bỉnh. ” Người đàn ông bá đạo ! ! ! ! Đoạn ngắn thứ ba ” Bảo bối, chào buổi sáng. ” Người đàn ông xoay người một cái đặt cô ở dưới thân. ” Ưm. .. .. .. .. Hàn, đi ra. ” Hạ Du Huyên cảm thấy thân thể mệt sắp lả đi rồi, chỉ hoàn toàn có thể buông tha, mặc cho người đàn ông mãnh liệt ra vào. ” Ưm. .. .. ” Bất đắc dĩ phát ra từng tiếng rên khẽ. ” Ưm. .. .. .. . Hàn, đủ rồi. ” ” Không đủ, bảo vật, em biết mà, không đủ. ” ” Ba năm rồi, anh đã cấm dục ba năm rồi. Vì em, anh đã cấm dục ba năm. ” ” Tiểu yêu tinh, nếu như anh không bù lại ba năm này, anh không phải là quá thua thiệt rồi sao ? ! ” Vừa nói, hạ thân vừa ra sức hoạt động. ” Ưm. .. .. Hừ hừ. .. .. .. ” Hạ Du Huyên rầm rầm rì rì, không nói thêm gì nữa .Chương 1 : Chạy trốn Biệt thự tổng số có ba tầng, chính do được xây dựa vào núi mà cảnh sắc mỗi tầng cũng không giống nhau. Bước vào cổng lớn, là một con đường nhỏ được xếp thành từ những viên đá cuội, hai bên đường là một hàng băng đá, trên băng đá được trang trí bằng những chậu hoa lá cây cảnh khác nhau, khiến cho người ta có cảm xúc cảnh đẹp ý vui. Rẽ sang phía bên trái của con đường nhỏ, có một cánh cửa hình ánh trăng ( nguyệt lượng môn ) *, đi qua cánh cửa này chính là sân vườn tầng một của biệt thự cao cấp. So với sự hoa lệ bên ngoài thì bên trong biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang lại có phần khí phái hơn. Nho nhã, nhã nhặn, tinh xảo nhưng cũng không kém phần thư thái, bên hiên cửa, hai cánh cửa hướng về phía nam và bắc để mở. Phòng khách, phòng ngủ … đều được trang trí bằng những tuy nhiên hành lang cửa số thấp hình lục giác để hoàn toàn có thể thuận tiện ngắm được những quang cảnh bên ngoài. Phòng ăn nam bắc thông nhau, cảnh tượng bên trong và bên ngoài căn phòng được dung hoà làm một. Chỉ là. .. Những người giúp việc đều không nói gì, nhìn theo hai mẹ con giống như hai chị em. Phu nhân hoà nhã cao quý, rõ ràng đã hơn 30 tuổi, con gái cũng đã sắp 17, vậy mà vẫn giống như một đứa trẻ, cùng Hạ Du Huyên lôi lôi kéo kéo. Hạ Du Huyên chu cái miệng bé nhỏ. Con ngươi màu hồng tím trong veo sáng rực, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra một chút ít phấn hồng nhàn nhạt, đôi môi mỏng mảnh như cánh hoa hồng quyến rũ ướt át. Mái tóc dài màu rượu đỏ xoã xuống bên hông, dáng người hoàn mỹ đẹp hơn cả ma quỷ, đôi chân thon dài trắng nõn càng hiện ra sự điệu đàng mê người. Bên tai trái là một chiếc hoa tai thạch anh màu đỏ. Vẻ đẹp này thật không giống người, khiến cho người ta không thở được. ” Mẹ, người ta không cần đi cái gì kia, híc. .. .. . Dù sao thì cái kia cũng chỉ là cái gì, cái gì tụ hội ấy. ” ” Là tiệc dạ hội của nhà họ Thế. ” Mẹ của Hạ Du Huyên — Tạ Mẫn, mặt đen lại nói. ” Đúng đúng đúng, chính là cái tiệc dạ hội này, con đều đã đi đến lần thứ 249 rồi, lại đi nữa chính là 250 lần. ” Hạ Du Huyên nhăn mặt, thản nhiên nói. ” 250 ? Cho dù có là 250 lần hay 700 lần thì cũng không được cho phép con không đi. ” Tạ Mẫn trừng mắt nhìn cô con gái. ” Không muốn không muốn. ” Hạ Du Huyên nói, thừa dịp lúc mẹ mình không quan tâm, nhanh chân bỏ chạy. ” Con bé này. ” Tạ Mẫn trừng lớn mắt, ngay lập tức cũng không quản cái gì là thục nữ với không thục nữ liền cởi giày cao gót của mình ra đuổi theo bóng hình con gái. ‘ Bịch ’ một tiếng, Hạ Du Huyên ở trong vườn hoa bị ngã nhào xuống đất, bùn đất đầy mặt, da thịt trắng nõn trên người cũng bị dính không ít, quần áo lại càng thê thảm. Tạ Mẫn thấy vậy, nhíu mày, đứng ở nơi cách Hạ Du Huyên không xa, nhìn xuống cô con gái ngồi dưới đất. ” Mẹ thân yêu ~ ~ ~ ” Hạ Du Huyên chớp chớp con mắt màu tím, làm bộ đáng thương nhìn mẫu thân đại nhân ‘ to lớn ’. Tạ Mẫn cũng không lạ gì bộ dạng này của cô, mỗi lần đều giả bộ như vậy, không đi làm diễn viên thật sự quá đáng tiếc rồi. ” Dù sao đi nữa cũng vô dụng, bữa tiệc ở nhà họ Thế con nhất định phải đi. ” Hạ Du Huyên lập tức rủ mi mắt xuống, trên trán đầy hắc tuyến, cô mới không cần đi cái kia đâu. Hai tay chống đỡ phía sau, cô len lén quan sát thực trạng xung quanh. Tạ Mẫn nhìn hình dáng chật vật của con gái, cũng có chút không đành. Hạ Du Huyên tận dụng thời cơ tốt này, lập tức nhảy bật lên, vụng trộm đi ra khỏi khoanh vùng phạm vi của mẹ. Quản gia từ phía sau chạy đến, thở hổn hển hỏi : ” Phu … phu nhân, tiểu thư … tiểu thư chạy rồi, không … không đuổi theo sao ? ” Trong mắt Tạ Mẫn chứa đầy ý cười, khoát khoát tay : ” Không cần. “

11

Có bài mới Re: [Hiện đại] Nữ vương trở về, tổng giám đốc chớ trốn – Băng Đồng M – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2: Cô cần công việc không?

Quản gia nghi ngờ nhìn về phía phu nhân, tại sao người lại có lòng tin như vậy? Thuận theo ánh mắt của phu nhân,ông nhìn thấy chiếc hoa tai đỏ rực đang lấp lánh phát sáng trên mặt đất, đây chính là bông tai bảo bối của tiểu thư. Quản gia khom người nhặt chiếc bông tai lên, ông ngầm hiểu ý, miệng cười khẽ.

Trên đường cái, mọi người dõi ánh mắt hiếu kỳ nhìn theo cô gái toàn thân bẩn thỉu đang chạy băng băng trên đường. Hạ Du Huyên cấp tốc chạy, thỉnh thoảng lại ngó về phía sau một chút xem có người nào đuổi theo hay không.

Lại một tiếng ‘rầm’ vang lên.

“A, thật là xui xẻo mà, hôm nay đã ngã hai lần rồi, rốt cuộc là người nào không có mắt đây?” Hạ Du Huyên xoa xoa chỗ đau trên cái mông nhỏ, gào thét.

“Ấy.. .. .. Vị tiểu thư này, cô… cô không có chuyện gì chứ?” Từ trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh dễ nghe.

Hạ Du Huyên ngẩng đầu, người đàn ông trước mắt, mặc dù không tính là đẹp trai, thế nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Sau khi người đàn ông nhìn thấy Hạ Du Huyên ngã xuống, rõ ràng là sững sờ, ngay sau đó lại kinh hỉ nói “Vị tiểu thư này, cô có cần công việc không?”

Hạ Du Huyên hai mắt mở to”Cái gì!?”, rồi vội vàng đứng lên nhảy ra xa vài bước, hai tay che ngực, cảnh giác nhìn người đàn ông.

“Anh.. .. .. Anh có ý gì!?”

Người đàn ông nhìn thấy Hạ Du Huyên hiểu lầm, vội vã trả lời: “Không không không, tiểu thư,  cô hiểu lầm rồi. Thực ra, thiếu gia nhà tôi hiện đang cần gấp một nữ giúp việc bên cạnh mình, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm được người.”

Tròng mắt Hạ Du Huyên vẫn cảnh giác mà quét tới quét lui từ trên xuống dưới người đàn ông đó. Người đàn ông thở dài, đứng thẳng người, tay trái chỉ chỉ đến chỗ cửa sổ nhà hàng ở phía trước: “Này, nếu tiểu thư không tin thì có thể đi vào trong nhà hàng đó hỏi một chút xem, thiếu gia nhà tôi đang ở bên trong.”

Hạ Du Huyên vươn vươn cổ, phía trước cửa sổ dường như thật sự có một người đàn ông đang ngồi. Cô nửa tin nửa ngờ nhấc chân đi về phía nhà hàng.

Hạ Du Huyên đi đến phía trước cửa sổ, rồi dừng lại, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ giống như được điêu khắc tỉ mỉ của người đàn ông trước mắt. Mái tóc lộn xộn màu tím bạc, vài sợi tóc mái rũ xuống càng lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt chuyên gieo tai họa, đủ để khiến cho toàn bộ nữ sinh phải gào thét chói tai! Lông mi còn dài hơn cả nữ giới, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi mỏng gợi cảm màu anh đào nhẹ nhàng giương lên, mang theo nụ cười như có như không, lộ ra một chút tà mị. Trên khuôn mặt không tìm ra được một chút tì vết nào, làn da so với con gái còn trắng mịn màng hơn rất nhiều, đẹp trai đến mức không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào. Yêu nghiệt! Vóc người cao lớn, có lẽ phải cao hơn 1 mét 85. Bên viền tai phải có khảm một chiếc bông tai màu tím kết hợp với viên kim cương màu tím đậm hình chữ thập ở trước ngực cùng nhau phát sáng, khoé miệng luôn luôn ẩn chứa nụ cười ma quỷ. Hoàn mỹ, thần bí!

Hạ Du Huyên ngẩn ngơ một hồi, nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt một lúc lâu mới phục hồi được tinh thần. Đừng nói rằng cô mê trai, cô từ sớm đã miễn dịch với trai đẹp rồi, chỉ là người đàn ông trước mắt này thật sự quá xinh đẹp, giống y như yêu nghiệt.
Người đàn ông nhíu mày, đôi mắt sắc sảo màu lam bắn về phía Hạ Du Huyên, bén nhọn như một thanh gươm. Cô bĩu bĩu môi, thôi đi, cuồng cái gì mà cuồng. Dường như không tình nguyện, Hạ Du Huyên mở miệng nói “Này, nghe nói anh đang tuyển nữ giúp việc?”
Người đàn ông quan sát Hạ Du Huyên từ trên xuống dưới một lượt, cau mày.

Hạ Du Huyên dứt khoát đặt mông ngồi xuống đối diện với người đàn ông: “Này, hỏi anh đó.”

Động tác ưu nhã của người đàn ông giống như không hề có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạ Du Huyên, lạnh lùng mở miệng: “Cô?”

Hạ Du Huyên oai phong hùng dũng, khí thế bừng bừng nói: “Đúng, chính là tôi.”


Source: https://thevesta.vn
Category: Giải Trí