Nữ thần diễn xuất – Minh Nguyệt Đang

13Có bài mới Re: [Hiện đại] Nữ thần diễn xuất – Minh Nguyệt Đang – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Type: P.anh

Vụ Mang Mang nhìn người đàn ông trước mặt, có phần mất hứng.

Ban nãy anh ta tự giới thiệu cái gì ấy nhỉ? Với bộ dạng ấy thực chả tập trung nổi.

Kỳ thật, người đàn ông đối diện này tướng mạo rất đẹp trai, nếu đọ nhan sắc với đại minh tinh họ Hoắc nổi tiếng gần đây thì phải được đến bảy phần, có điều có một điểm mà anh ta giống hệt vị nhân sĩ họ Hoắc kia, ngoại hình vô cùng đứng đắn và cấm dục.

Đứng đắn và cấm dục, mới nghe thì thấy rất quyến rũ, tiếc là khí chất của anh ta quá ôn hòa và vô hại khiến cho Vụ Mang Mang mất đi hứng thú, chỉ có thể chán nản cúi nhìn móng tay của chính mình.

Lớp sơn móng ombre sáng bóng cô mới làm, sáu trăm tám mươi tệ, giá cũng khá hợp lý.

Vụ Mang Mang cắn môi, cảm thấy màu này hơi nhạt, nghĩ xem lần sau có nên đổi sang màu đỏ tươi hay không.

Ngước mắt lên, đối phương vẫn đang nói những lời kỳ quặc bằng chất giọng ấm áp, Vụ Mang Mang lại cụp mắt xuống.

Muốn hút thuốc quá đi mất.

Bình thường Vụ Mang Mang không mấy khi hút thuốc, thậm chí còn không biết cách nhả khói thế nào nữa, nhưng cô thích cảm giác đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.

Ngón tay thon mảnh, móng tay tròn trịa, thon dài, bàn tay ấy mà cầm điếu thuốc thì tư thế vô cùng đẹp đẽ, đến nỗi mỗi lần Vụ Mang Mang hút thuốc thì đều ngồi trước gương, si mê ngắm nhìn bản thân.

Thực ra cô cũng rất thích hợp để hút thuốc, làn da Vụ Mang Mang trắng như trứng gà bóc, vừa mềm vừa đàn hồi, mà trong các màu son cô lại chỉ thích màu đỏ tươi.

Màu trắng mịn màng và màu đỏ tươi rất hợp nhau, vô số lần đã làm bao gã bạn trai cũ của cô ngắm nhìn đến mê dại.

Mà điếu thuốc trắng kẹp giữa đôi môi đỏ rực của cô càng khiến người khác sững sờ, mê mẩn.

Nhưng nếu vì thế mà bạn tưởng tiểu thư Vụ Mang Mang có ngoại hình kiều diễm chói lóa thì lầm to!

Ngũ quan của cô rất tinh tế, trong cái đẹp còn có nét ngây thơ trời sinh, cho dù đôi môi đỏ chói mắt thì cảm giác cô mang đến cho người khác cũng chỉ là cô gái ngây thơ cố làm ra vẻ quyến rũ, có một vẻ phong tình thuần khiết lạ lùng.

Tóc của Vụ Mang Mang rất thẳng và mềm mượt, óng ả tới mức có thể đóng quảng cáo dầu gội đầu được, lúc này đã được tết lại vấn theo lối phục cổ, phần tóc mái kiểu Hàn quốc ngoan ngoãn ép xuống nhưng không hề cứng đơ, che đi vầng trán xinh đẹp của cô.

Chính vì ngoại hình này đã khiến anh chàng tinh anh từng đi du học ở trường đại học xếp top 100 thế giới cho dù nhìn rõ sự sốt ruột của cô mà vẫn thao thao bất tuyệt.

“Em không cần lo về vấn đề ngôn ngữ, tôi sẽ luôn ở cạnh em.” Người đàn ông đối diện nói.

Câu chuyện sao lại chuyển sang định cư nước ngoài rồi?

Vụ Mang Mang vén mớ tóc mái, cô vốn không thích tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc những ngôn ngữ khác, cô lại càng không thích định cư ở nước ngoài, cho dù không khí trong nước ô nhiễm kinh khủng nhưng cô vẫn nguyện hít thở vui vẻ dưới bầu trời này.

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, là do tôi không muốn đi du học.” Vụ Mang Mang nói.

Đó lại là một vấn đề vướng mắc khác, ban đầu cha mẹ sống chết đòi đưa cô ra nước ngoài du học, Vụ Mang Mang ôm cánh cửa liều mạng chống cự, khổ sở van nài, người như cô ra nước ngoài làm sao mà sống?

Cô được nuông chiều từ nhỏ, có bệnh lười giai đoạn cuối, chẳng hiểu biết gì, cũng chẳng biết làm gì, lại càng không thể chịu đựng sự kỳ thị thi thoảng vẫn có với người nước ngoài, sang trời Tây sống thế quái nào được?

Vụ Mang Mang cho dù trắng nõn như trứng gà bóc, nhưng vẫn là chủng da vàng, thề sống thề chết yêu đất nước.

“Thực ra không ra nước ngoài cũng rất tốt mà? Bây giờ chất lượng giáo dục ở các trường đại học trong nước đã tiến bộ, không nhất thiết phải ra nước ngoài làm gì. Mà du học sinh ở nước ngoài về thực ra cũng rất khó kiếm việc.” Người đàn ông đối diện tỏ ra thấu hiểu.

“Tôi có người bạn là tổng giám đốc công ty nọ, lúc cậu ta tuyển người có một quy định bất thành văn là tuyệt đối không nhận du học sinh tự túc, những người xếp hạng dưới 100 trong trường cũng không nhận.”

Bla bla bla… không khát nước à, Vụ Mang Mang nghĩ bụng.

Xếp hạng top 100 thì ghê gớm lắm sao? Phải biết là bắt đầu từ khi cô tốt nghiệp đại học năm hai mươi mốt tuổi, những đối tượng xem mắt bố mẹ giới thiệu cho cô tiêu chuẩn phải là du học sinh trường nổi tiếng xếp hạng trong top 20 toàn cầu cơ.

Năm hai mươi ba tuổi, tiêu chuẩn này hạ xuống thành top 50.

Bây giờ hai mươi lăm tuổi, tiêu chuẩn này mới hạ xuống còn top 100.

Vị tiên sinh này xem như khá may mắn, sau khi hạ tiêu chuẩn xuống thì anh ta là người đầu tiên xem mắt với cô.

“Nãy giờ cứ nói về tôi, thật xin lỗi. Thực ra tôi có câu này muốn hỏi Vụ tiểu thư.”

“Anh cứ hỏi”, Vụ Mang Mang gật đầu, mỉm cười.

Nụ cười của cô thật tinh nghịch khiến anh chàng kia hơi đờ ra.

“Với dung mạo, khí chất và gia thế của Vụ tiểu thư, sao lại đi xem mắt?”

Đúng thế, tại sao phải đi xem mắt? Hơn nữa còn là lúc Vụ Mang Mang đang độ trẻ trung mơn mởn đã bắt đầu đi khắp các buổi tiệc xem mắt rồi.

Vụ Mang Mang lại vén tóc ra sau tai, cô không nhớ rõ mình đã đi xem mắt bao lần, có điều trong một trăm lần đi thì phải đến chín mươi chín lần bên nam có ý với cô.

Cũng từng thử hẹn hò, đối phương đều rất thành ý, đồng thời thương yêu chiều chuộng cô hết mực, nhưng cuối cùng người bị theo đuổi là cô, mà người bị đá cũng luôn là cô.

Lúc học đại học thì yêu đương năm lần, rốt cuộc đều bị đá, đến nỗi cha mẹ cô bất đắc dĩ phải sắp xếp đủ mọi cuộc xem mắt cho cô.

Vụ Mang Mang thầm nghĩ họ đúng là sáng suốt, biết con gái khó tiêu thụ nên “chim ngố bay trước” cho xong, từ năm hai mươi mốt tuổi đã bắt đầu xem mắt, kết quả đến năm hai mươi lăm tuổi vẫn còn độc thân.

“Vì vẫn chưa gặp được ý trung nhân.” Vụ Mang Mang thản nhiên nói.

Đương nhiên cô không thể thừa nhận vì cô luôn bị đá!!!

Thực ra chuyện này cũng không đả kích Vụ tiểu thư cho lắm, cô biết khi chia tay tất cả bạn trai cũ trước đó đều nói là họ không xứng với cô.

Hơn nữa điều tuyệt diệu hơn là, cảnh chia tay lần nào cũng rất thảm!

Khi đối phương nói chia tay, lúc nào Vụ Mang Mang cũng bình tĩnh chấp nhận, chưa từng làm những chuyện vớ vẩn hẹp hòi như đổ ly nước xuống đầu người ta.

Nên chia tay rồi họ vẫn là bạn.

Đương nhiên sự việc cũng có ngoại lệ, mỗi khi bạn trai cũ của cô quen bạn gái mới thì sẽ rất cương quyết cắt đứt liên hệ với cô, đồng thời còn rất ăn ý mà tỏ thái độ người dưng như chưa từng quen biết cô.

Vụ Mang Mang rất tức giận.

Nhưng một trong số họ đã giải thích với cô rằng sự uy hiếp của cô đối với bạn gái mới của họ quá lớn, cho dù đôi bên không còn dính líu thì cũng khiến bạn gái hiện tại của họ ăn không ngon ngủ không yên.

Nghe đồn là nhìn cô một cái thôi cũng đủ tạo ra sự tổn thương ghê gớm rồi.

Một đáp án hoàn mỹ và chu đáo biết bao, đến nỗi Vụ Mang Mang bất đắc dĩ phải chấp nhận cục diện mất hẳn những người bạn trai cũ đó.

Nhớ đến sự tổn thương sâu sắc đó, Vụ Mang Mang không kìm được lần mò điện thoại, muốn chơi game.

Tiếc rằng bố mẹ cô đã đề phòng trước, trước khi đi đã thu lại iPhone 6 của cô, đưa cho cô một chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ, chỉ có chức năng gọi điện và nhắn tin, game trong đó chỉ có trò “Rắn tham ăn”.

Quá chán nản, bàn kế bên bỗng có động tĩnh, Vụ Mang Mang bất giác liếc sang.

Đập vào mắt đầu tiên là bàn tay đặt hờ trên bàn cùng chiếc đồng hồ đeo tay của người đó.

Patek Philippe bản giới hạn.

Thiết kế của chiếc đồng hồ đeo tay đó là dạng sang trọng kín đáo, nên điều khiến người ta chú ý hơn lại là bàn tay đó.

Sạch sẽ, thon dài.

Giống bàn tay của người chỉ huy, như bàn tay của nhà ảo thuật, đã không thể dùng từ “xinh đẹp” để hình dung, chỉ liếc sơ qua mà Vụ Mang Mang đã bắt đầu mơ màng đến cảm giác bàn tay đó di chuyển trên làn da rồi.

Bàn tay mang lại sự mong đợi vô cùng, hy vọng là gương mặt không để người ta tuyệt vọng.

Vụ Mang Mang ngước mắt lên nhìn sang, ánh mắt của người đàn ông ngồi chếch phía đối diện trùng hợp cũng quét qua cô nhưng rồi nhìn đi nơi khác ngay mà không hề lưu luyến gì, dường như chẳng hề để ý đến Vụ Mang Mang.

Thế nhưng bàn tay đặt trên bàn của Vụ Mang Mang lại không kìm được mà siết chặt lấy ly nước, cơ thể nóng lên, tiếc rằng hôm nay cô mặc bộ váy cổ đứng, bên hông thắt nơ bướm, muốn cởi bớt cổ áo ra cũng không được.

Vụ Mang Mang đành vén tóc ra sau tai.

Dùng từ “đẹp trai” để hình dung “Bản Giới Hạn tiên sinh” kia thật quá tầm thường.

Nói sao nhỉ, trên người anh ta toát ra một ma lực khó cưỡng.

Tức là “hormone” trong truyền thuyết.

Cả quán café như tràn ngập một lớp hormone, ngoài Vụ Mang Mang ra, người phụ nữ chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi ngồi bên trái cô cũng liếc nhìn về phía anh ta mấy lần.

Vụ Mang Mang mượn tư thế uống nước, ánh mắt xuyên qua ly thủy tinh để quan sát Bản Giới Hạn tiên sinh.

Hình dáng đôi môi anh ta rất đẹp, thích hợp để hôn.

Nếu nụ hôn ấy đậu xuống xương quai xanh, xương bả vai của cô…

Vụ Mang Mang vội lắc đầu, gần đây bạn cô đã gửi cho cô xem bộ phim “Nhân gian có độc (*)” của Hàn Quốc.

(*) Obsessed. (Chú thích này là của người dịch – ND)

Có lẽ là cô đã bị trúng độc rồi.

Chiếc xe Jeep cũ kỹ…

Tuyệt đối không được phép nghĩ tiếp!!!

Khi Vụ Mang Mang lần thứ ba nhìn lén vị Bản Giới Hạn tiên sinh kia, cuối cùng đã bị đối phương bắt quả tang.

Đôi mắt sâu thẳm của đối phương giống như một cơn lốc xoáy cực lớn, mọi ánh mắt đều bị cuốn vào tận đáy hồ, ngay cả những người nhìn lén sau lưng cũng vùi xác ở đó.

Ánh mắt của Bản Giới Hạn tiên sinh dừng lại trên gương mặt Vụ Mang Mang không quá hai giây, khóe môi hình như thoáng nhướn lên.

Không phải mỉa mai, mà là một kiểu cười đáp lễ tùy ý mà thôi.

Đáp lễ về sự si mê của tiểu thư Vụ Mang Mang đối với anh ta.

Ngón tay Vụ Mang Mang lại siết chặt ly nước, cơ thể không còn nóng hực, mà là hưng phấn.

Trong sinh mệnh hữu hạn của Vụ tiểu thư, mọi người con trai cô gặp đều ngắm nhìn gương mặt cô bình quân là năm giây.

Tuy bị đá vô sô lần, nhưng chưa bao giờ cô lại bị người ta phớt lờ ngay từ lần đầu thế này.

Nói cô mất giá cũng được, nói cô tự tìm cái chết cũng xong, Vụ tiểu thư xưa nay luôn thích kiểu đàn ông hấp dẫn dám phớt lờ sức quyến rũ của cô như Bản Giới Hạn tiên sinh.

Đương nhiên, đàn ông trên thế giới nhiều vô số kể, Vụ Mang Mang cũng đã từng gặp người đàn ông phớt lờ sức quyến rũ của cô.

Nhưng họ không khiến cô nảy sinh hứng thú muốn theo đuổi bằng được.

Mà nụ cười đó của Bản Giới Hạn tiên sinh, rõ ràng là đang nói với cô:

Tuy tôi không có hứng với cô nhưng muốn theo đuổi tôi ư? Cũng có thể thử xem sao.

Đôi mắt anh ta rất quyến rũ, như một cái móc câu khiến Vụ Mang Mang ngậm chặt rồi không nỡ nhả ra.

Người đàn ông ngồi đối diện nhìn đồng hồ, “Đến giờ ăn tối rồi, hay là chúng ta đi ăn với nhau nhé, Vụ tiểu thư?”

Vụ Mang Mang lúc này quyết định làm một người con gái trung thực.

“Xin lỗi, thường ngày phải đi làm nên cuối tuần tôi phải đi rất nhiều nơi.” Vụ Mang Mang nở nụ cười bất lực.

Nụ cười của anh ta hơi biến sắc nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, “Tôi hiểu. Thế thì lần sau tôi sẽ hẹn em đi ăn nhé.”

“Vâng”, Vụ Mang Mang đứng dậy, gật nhẹ đầu tiễn người đàn ông kia đi.

Lúc ngồi xuống, Vụ Mang Mang lập tức lấy điện thoại cổ lỗ sĩ ra bấm số.

“Alô, Cao tiên sinh, chúng ta có thể dời địa điểm gặp nhau lúc 7 giờ sang…”, Vụ Mang Mang đọc tên quán café cô đang ngồi.

Cúp máy xong, Vụ Mang Mang nhạy cảm nắm bắt được ánh mắt tò mò của Bản Giới Hạn tiên sinh đối với chiếc điện thoại của cô.

Được rồi, thời buổi này thanh niên dùng kiểu máy cổ lỗ như vậy đúng là khá hiếm.

Đặc biệt là một cô gái xinh đẹp, thời thượng như cô.

Lúc đợi vị Cao tiên sinh kia, Vụ Mang Mang không hề kiêng kỵ mà bắt đầu quan sát Bản Giới Hạn tiên sinh.

Từ độ dài đôi chân anh ta khi ngồi, anh ta chí ít phải cao hơn mét tám.

Chỉ không biết “chỗ đó” có mười tám centimet hay không thôi.

Chắc cô trúng độc thật rồi, nhưng cũng là cam tâm tình nguyện.

Gái già hai mươi lăm tuổi, vô số lần muốn dâng hiến “trinh tiết” quý giá của mình nhưng lúc nào cũng bị đá trước khi thực hiện.

Thời gian trôi qua thật chậm, sau khi giám định ra đôi giày da cao cấp của Bản Giới Hạn tiên sinh thì Vụ Mang Mang lại thưởng thức bờ vai rộng của anh, và cả sống mũi cao thẳng của anh nữa.

Cuối cùng Cao tiên sinh đã đến nơi vào lúc sáu giờ bốn mươi phút.

“Xin lỗi, làm cô đợi lâu quá.” Cao tiên sinh thực không ngờ một đại mỹ nữ như Vụ Mang Mang lại không chỉ đúng giờ mà còn tới sớm nữa.

“Là do tôi đến sớm.” Vụ Mang Mang giữ nụ cười đúng mực.

Đôi mắt cô khi cười lúc nào cũng cong cong, để lộ nét đẹp ngây thơ, thuần khiết.

Cao tiên sinh rõ ràng bị điện giật!

“Tên của Vụ tiểu thư thật đặc biệt, họ Vụ hình như rất hiếm gặp”, Cao tiên sinh bắt đầu bằng đề tài họ tên, mở đầu cuộc trò chuyện xem mắt hôm nay.

Nhưng Vụ Mang Mang rõ ràng đã mất hồn.

Người phụ nữ đối diện với Bản Giới Hạn tiên sinh lúc này bỗng đứng lên, đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này Vụ Mang Mang mới phát hiện rằng hóa ra anh ngồi đối diện với một người phụ nữ.

Đủ để thấy ma lực của Bản Giới Hạn tiên sinh, nuốt hết ánh sáng của những người xung quanh.

Dáng người của cô gái kia rất đẹp, vừa vặn, không cao không thấp, quần áo và giày của Chanel, túi xách Armani, mái tóc ngắn rất đẹp, khăn lụa có hình vẽ và màu sắc rất độc đáo, gương mặt cũng xinh đẹp không chê vào đâu được.

Vì thế có thể phản ánh được khiếu thẩm mỹ của Bản Giới Hạn tiên sinh rất cao, tiềm lực kinh tế cũng không phải dạng vừa.

Tay của Vụ Mang Mang “bất cẩn” đụng vào ly rượu vang trước mặt, thứ dịch thể màu đỏ ấy rất chuẩn xác chảy xuống quần của Cao tiên sinh.

“Xin lỗi, xin lỗi anh rất nhiều”, Vụ Mang Mang luống cuống đứng lên.

“Không sao không sao, tôi đi vệ sinh một lát”, Cao tiên sinh rời đi.

Với sự hiểu biết về phụ nữ có nhan sắc của Vụ Mang Mang thì cô gái đi cùng Bản Giới Hạn tiên sinh sẽ không quay về quá nhanh, vì cô ta bị phai lớp trang điểm, cần sửa soạn lại.

Vụ Mang Mang xách túi Hello Kitty của mình sang, ngồi xuống đối diện Bản Giới Hạn tiên sinh.

Đối phương chỉ hơi nhướn mày lên chứ không tỏ ra kinh ngạc, xem ra là bị bắt chuyện làm quen đã là việc quá đỗi bình thường.

Vụ Mang Mang xoay xoay chiếc điện thoại cũ kỹ trên tay, “Tiên sinh, nghe nói 6S ra rồi, tôi rất muốn mua một chiếc, anh có hứng thú không?”

Vụ Mang Mang đưa tay ra, đúng vào lúc sắp chạm đến mu bàn tay đối phương thì Bản Giới Hạn tiên sinh từ từ rút tay lại.

Thực ra Vụ Mang Mang cũng không biết mình muốn sờ tay anh ta hơn, hay là sờ vào chiếc Patek Philippe Bản Giới Hạn kia.

“Cô không đáng tiền một chiếc 6S.”

Chương 1T ype : P.anhVụ Mang Mang nhìn người đàn ông trước mặt, có phần mất hứng. Ban nãy anh ta tự trình làng cái gì ấy nhỉ ? Với bộ dạng ấy thực chả tập trung chuyên sâu nổi. Kỳ thật, người đàn ông đối lập này tướng mạo rất đẹp trai, nếu đọ nhan sắc với đại minh tinh họ Hoắc nổi tiếng gần đây thì phải được đến bảy phần, có điều có một điểm mà anh ta giống hệt vị nhân sĩ họ Hoắc kia, ngoại hình vô cùng đứng đắn và cấm dục. Đứng đắn và cấm dục, mới nghe thì thấy rất điệu đàng, tiếc là khí chất của anh ta quá ôn hòa và vô hại khiến cho Vụ Mang Mang mất đi hứng thú, chỉ hoàn toàn có thể chán nản cúi nhìn móng tay của chính mình. Lớp sơn móng ombre sáng bóng cô mới làm, sáu trăm tám mươi tệ, giá cũng khá hài hòa và hợp lý. Vụ Mang Mang cắn môi, cảm thấy màu này hơi nhạt, nghĩ xem lần sau có nên đổi sang màu đỏ tươi hay không. Ngước mắt lên, đối phương vẫn đang nói những lời kỳ quặc bằng chất giọng ấm cúng, Vụ Mang Mang lại cụp mắt xuống. Muốn hút thuốc quá đi mất. Bình thường Vụ Mang Mang không mấy khi hút thuốc, thậm chí còn còn không biết cách nhả khói thế nào nữa, nhưng cô thích cảm xúc đầu ngón tay kẹp điếu thuốc. Ngón tay thon mảnh, móng tay tròn trịa, thon dài, bàn tay ấy mà cầm điếu thuốc thì tư thế vô cùng xinh xắn, đến nỗi mỗi lần Vụ Mang Mang hút thuốc thì đều ngồi trước gương, si mê ngắm nhìn bản thân. Thực ra cô cũng rất thích hợp để hút thuốc, làn da Vụ Mang Mang trắng như trứng gà bóc, vừa mềm vừa đàn hồi, mà trong những màu son cô lại chỉ thích màu đỏ tươi. Màu trắng mịn màng và màu đỏ tươi rất hợp nhau, vô số lần đã làm bao gã bạn trai cũ của cô ngắm nhìn đến mê dại. Mà điếu thuốc trắng kẹp giữa đôi môi đỏ rực của cô càng khiến người khác sững sờ, mê mệt. Nhưng nếu cho nên vì thế mà bạn tưởng tiểu thư Vụ Mang Mang có ngoại hình kiều diễm chói lóa thì lầm to ! Ngũ quan của cô rất tinh xảo, trong cái đẹp còn có nét ngây thơ trời sinh, mặc dầu đôi môi đỏ chói mắt thì cảm xúc cô mang đến cho người khác cũng chỉ là cô gái ngây thơ cố làm ra vẻ điệu đàng, có một vẻ phong tình thuần khiết lạ lùng. Tóc của Vụ Mang Mang rất thẳng và mềm mượt, óng ả đến hơn cả hoàn toàn có thể đóng quảng cáo dầu gội đầu được, lúc này đã được tết lại vấn theo lối phục cổ, phần tóc mái kiểu Hàn quốc ngoan ngoãn ép xuống nhưng không hề cứng đơ, che đi vầng trán xinh đẹp của cô. Chính vì ngoại hình này đã khiến chàng trai tinh anh từng đi du học ở trường ĐH xếp top 100 quốc tế mặc dầu nhìn rõ sự lo âu của cô mà vẫn thao thao bất tuyệt. “ Em không cần lo về yếu tố ngôn từ, tôi sẽ luôn ở cạnh em. ” Người đàn ông đối lập nói. Câu chuyện sao lại chuyển sang định cư quốc tế rồi ? Vụ Mang Mang vén mớ tóc mái, cô vốn không thích tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc những ngôn từ khác, cô lại càng không thích định cư ở quốc tế, mặc dầu không khí trong nước ô nhiễm kinh điển nhưng cô vẫn nguyện hít thở vui tươi dưới khung trời này. “ Tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi, là do tôi không muốn đi du học. ” Vụ Mang Mang nói. Đó lại là một yếu tố vướng mắc khác, khởi đầu cha mẹ sống chết đòi đưa cô ra quốc tế du học, Vụ Mang Mang ôm cánh cửa liều mạng chống cự, khổ sở van nài, người như cô ra quốc tế làm thế nào mà sống ? Cô được nuông chiều từ nhỏ, có bệnh lười quy trình tiến độ cuối, chẳng hiểu biết gì, cũng chẳng biết làm gì, lại càng không hề chịu đựng sự tẩy chay thi thoảng vẫn có với người quốc tế, sang trời Tây sống thế quái nào được ? Vụ Mang Mang mặc dầu trắng nõn như trứng gà bóc, nhưng vẫn là chủng da vàng, thề sống thề chết yêu quốc gia. “ Thực ra không ra quốc tế cũng rất tốt mà ? Bây giờ chất lượng giáo dục ở những trường ĐH trong nước đã văn minh, không nhất thiết phải ra quốc tế làm gì. Mà du học sinh ở quốc tế về thực ra cũng rất khó kiếm việc. ” Người đàn ông đối lập tỏ ra đồng cảm. “ Tôi có người bạn là tổng giám đốc công ty nọ, lúc cậu ta tuyển người có một pháp luật bất thành văn là tuyệt đối không nhận du học sinh tự cung tự túc, những người xếp hạng dưới 100 trong trường cũng không nhận. ” Bla bla bla … không khát nước à, Vụ Mang Mang nghĩ bụng. Xếp hạng top 100 thì ghê gớm lắm sao ? Phải biết là mở màn từ khi cô tốt nghiệp ĐH năm hai mươi mốt tuổi, những đối tượng người tiêu dùng xem mắt cha mẹ trình làng cho cô tiêu chuẩn phải là du học sinh trường nổi tiếng xếp hạng trong top 20 toàn thế giới cơ. Năm hai mươi ba tuổi, tiêu chuẩn này hạ xuống thành top 50. Bây giờ hai mươi lăm tuổi, tiêu chuẩn này mới hạ xuống còn top 100. Vị tiên sinh này xem như khá suôn sẻ, sau khi hạ tiêu chuẩn xuống thì anh ta là người tiên phong xem mắt với cô. “ Nãy giờ cứ nói về tôi, thật xin lỗi. Thực ra tôi có câu này muốn hỏi Vụ tiểu thư. ” “ Anh cứ hỏi ”, Vụ Mang Mang gật đầu, mỉm cười. Nụ cười của cô thật tinh nghịch khiến chàng trai kia hơi đờ ra. “ Với dung mạo, khí chất và thế lực của Vụ tiểu thư, sao lại đi xem mắt ? ” Đúng thế, tại sao phải đi xem mắt ? Hơn nữa còn là lúc Vụ Mang Mang đang độ tươi tắn mơn mởn đã khởi đầu đi khắp những buổi tiệc xem mắt rồi. Vụ Mang Mang lại vén tóc ra sau tai, cô không nhớ rõ mình đã đi xem mắt bao lần, có điều trong một trăm lần đi thì phải đến chín mươi chín lần bên nam có ý với cô. Cũng từng thử hẹn hò, đối phương đều rất thành ý, đồng thời yêu quý chiều chuộng cô hết mực, nhưng sau cuối người bị theo đuổi là cô, mà người bị đá cũng luôn là cô. Lúc học ĐH thì yêu đương năm lần, rốt cuộc đều bị đá, đến nỗi cha mẹ cô bất đắc dĩ phải sắp xếp đủ mọi cuộc xem mắt cho cô. Vụ Mang Mang thầm nghĩ họ đúng là sáng suốt, biết con gái khó tiêu thụ nên “ chim ngố bay trước ” cho xong, từ năm hai mươi mốt tuổi đã khởi đầu xem mắt, hiệu quả đến năm hai mươi lăm tuổi vẫn còn độc thân. “ Vì vẫn chưa gặp được ý trung nhân. ” Vụ Mang Mang thản nhiên nói. Đương nhiên cô không hề thừa nhận vì cô luôn bị đá ! ! ! Thực ra chuyện này cũng không đả kích Vụ tiểu thư cho lắm, cô biết khi chia tay tổng thể bạn trai cũ trước đó đều nói là họ không xứng với cô. Hơn nữa điều tuyệt diệu hơn là, cảnh chia tay lần nào cũng rất thảm ! Khi đối phương nói chia tay, khi nào Vụ Mang Mang cũng bình tĩnh đồng ý, chưa từng làm những chuyện vớ vẩn hẹp hòi như đổ ly nước xuống đầu người ta. Nên chia tay rồi họ vẫn là bạn. Đương nhiên vấn đề cũng có ngoại lệ, mỗi khi bạn trai cũ của cô quen bạn gái mới thì sẽ rất cương quyết cắt đứt liên hệ với cô, đồng thời còn rất hợp tác ăn ý mà tỏ thái độ người dưng như chưa từng quen biết cô. Vụ Mang Mang rất tức giận. Nhưng một trong số họ đã lý giải với cô rằng sự uy hiếp của cô so với bạn gái mới của họ quá lớn, mặc dầu đôi bên không còn dính líu thì cũng khiến bạn gái hiện tại của họ ăn không ngon ngủ không yên. Nghe đồn là nhìn cô một cái thôi cũng đủ tạo ra sự tổn thương ghê gớm rồi. Một đáp án hoàn mỹ và chu đáo biết bao, đến nỗi Vụ Mang Mang bất đắc dĩ phải đồng ý cục diện mất hẳn những người bạn trai cũ đó. Nhớ đến sự tổn thương thâm thúy đó, Vụ Mang Mang không kìm được lần mò điện thoại cảm ứng, muốn chơi game. Tiếc rằng cha mẹ cô đã đề phòng trước, trước khi đi đã thu lại iPhone 6 của cô, đưa cho cô một chiếc điện thoại cảm ứng cổ lỗ sĩ, chỉ có công dụng gọi điện và gửi tin nhắn, game trong đó chỉ có trò “ Rắn tham ăn ”. Quá chán nản, bàn kế bên bỗng có động tĩnh, Vụ Mang Mang bất giác liếc sang. Đập vào mắt tiên phong là bàn tay đặt hờ trên bàn cùng chiếc đồng hồ đeo tay đeo tay của người đó. Patek Philippe bản số lượng giới hạn. Thiết kế của chiếc đồng hồ đeo tay đeo tay đó là dạng sang chảnh kín kẽ, nên điều khiến người ta chú ý quan tâm hơn lại là bàn tay đó. Sạch sẽ, thon dài. Giống bàn tay của người chỉ huy, như bàn tay của nhà ảo thuật, đã không hề dùng từ “ xinh đẹp ” để tưởng tượng, chỉ liếc sơ qua mà Vụ Mang Mang đã khởi đầu mơ màng đến cảm xúc bàn tay đó vận động và di chuyển trên làn da rồi. Bàn tay mang lại sự mong đợi vô cùng, kỳ vọng là khuôn mặt không để người ta vô vọng. Vụ Mang Mang ngước mắt lên nhìn sang, ánh mắt của người đàn ông ngồi chếch phía đối lập trùng hợp cũng quét qua cô nhưng rồi nhìn đi nơi khác ngay mà không hề lưu luyến gì, có vẻ như chẳng hề chú ý đến Vụ Mang Mang. Thế nhưng bàn tay đặt trên bàn của Vụ Mang Mang lại không kìm được mà siết chặt lấy ly nước, khung hình nóng lên, tiếc rằng ngày hôm nay cô mặc bộ váy cổ đứng, bên hông thắt nơ bướm, muốn cởi bớt cổ áo ra cũng không được. Vụ Mang Mang đành vén tóc ra sau tai. Dùng từ “ đẹp trai ” để tưởng tượng “ Bản Giới Hạn tiên sinh ” kia thật quá tầm thường. Nói sao nhỉ, trên người anh ta toát ra một ma lực khó cưỡng. Tức là “ hormone ” trong thần thoại cổ xưa. Cả quán café như tràn ngập một lớp hormone, ngoài Vụ Mang Mang ra, người phụ nữ chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi ngồi bên trái cô cũng liếc nhìn về phía anh ta mấy lần. Vụ Mang Mang mượn tư thế uống nước, ánh mắt xuyên qua ly thủy tinh để quan sát Bản Giới Hạn tiên sinh. Hình dáng đôi môi anh ta rất đẹp, thích hợp để hôn. Nếu nụ hôn ấy đậu xuống xương quai xanh, xương bả vai của cô … Vụ Mang Mang vội khước từ, gần đây bạn cô đã gửi cho cô xem bộ phim “ Nhân gian có độc ( * ) ” của Nước Hàn. ( * ) Obsessed. ( Chú thích này là của người dịch – ND ) Có lẽ là cô đã bị trúng độc rồi. Chiếc xe Jeep cũ kỹ … Tuyệt đối không được phép nghĩ tiếp ! ! ! Khi Vụ Mang Mang lần thứ ba nhìn lén vị Bản Giới Hạn tiên sinh kia, sau cuối đã bị đối phương bắt quả tang. Đôi mắt sâu thẳm của đối phương giống như một cơn lốc xoáy cực lớn, mọi ánh mắt đều bị cuốn vào tận đáy hồ, ngay cả những người nhìn lén sau sống lưng cũng vùi xác ở đó. Ánh mắt của Bản Giới Hạn tiên sinh dừng lại trên khuôn mặt Vụ Mang Mang không quá hai giây, khóe môi hình như thoáng nhướn lên. Không phải mỉa mai, mà là một kiểu cười đáp lễ tùy ý mà thôi. Đáp lễ về sự si mê của tiểu thư Vụ Mang Mang so với anh ta. Ngón tay Vụ Mang Mang lại siết chặt ly nước, khung hình không còn nóng hực, mà là hưng phấn. Trong sinh mệnh hữu hạn của Vụ tiểu thư, mọi người con trai cô gặp đều ngắm nhìn khuôn mặt cô trung bình là năm giây. Tuy bị đá vô sô lần, nhưng chưa khi nào cô lại bị người ta phớt lờ ngay từ lần đầu thế này. Nói cô mất giá cũng được, nói cô tự tìm cái chết cũng xong, Vụ tiểu thư lâu nay luôn thích kiểu đàn ông mê hoặc dám phớt lờ sức điệu đàng của cô như Bản Giới Hạn tiên sinh. Đương nhiên, đàn ông trên quốc tế nhiều vô số kể, Vụ Mang Mang cũng đã từng gặp người đàn ông phớt lờ sức điệu đàng của cô. Nhưng họ không khiến cô phát sinh hứng thú muốn theo đuổi bằng được. Mà nụ cười đó của Bản Giới Hạn tiên sinh, rõ ràng là đang nói với cô : Tuy tôi không có hứng với cô nhưng muốn theo đuổi tôi ư ? Cũng hoàn toàn có thể thử xem sao. Đôi mắt anh ta rất điệu đàng, như một cái móc câu khiến Vụ Mang Mang ngậm chặt rồi không nỡ nhả ra. Người đàn ông ngồi đối lập nhìn đồng hồ đeo tay, “ Đến giờ ăn tối rồi, hay là tất cả chúng ta đi ăn với nhau nhé, Vụ tiểu thư ? ” Vụ Mang Mang lúc này quyết định hành động làm một người con gái trung thực. “ Xin lỗi, thường ngày phải đi tạo ra sự cuối tuần tôi phải đi rất nhiều nơi. ” Vụ Mang Mang nở nụ cười bất lực. Nụ cười của anh ta hơi biến sắc nhưng nhanh gọn trấn tĩnh lại, “ Tôi hiểu. Thế thì lần sau tôi sẽ hẹn em đi ăn nhé. ” “ Vâng ”, Vụ Mang Mang đứng dậy, gật nhẹ đầu tiễn người đàn ông kia đi. Lúc ngồi xuống, Vụ Mang Mang lập tức lấy điện thoại cảm ứng cổ lỗ sĩ ra bấm số. “ Alô, Cao tiên sinh, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể dời khu vực gặp nhau lúc 7 giờ sang … ”, Vụ Mang Mang đọc tên quán café cô đang ngồi. Cúp máy xong, Vụ Mang Mang nhạy cảm chớp lấy được ánh mắt tò mò của Bản Giới Hạn tiên sinh so với chiếc điện thoại cảm ứng của cô. Được rồi, thời đại này người trẻ tuổi dùng kiểu máy cổ lỗ như vậy đúng là khá hiếm. Đặc biệt là một cô gái xinh đẹp, thời thượng như cô. Lúc đợi vị Cao tiên sinh kia, Vụ Mang Mang không hề kiêng kỵ mà mở màn quan sát Bản Giới Hạn tiên sinh. Từ độ dài đôi chân anh ta khi ngồi, anh ta chí ít phải cao hơn mét tám. Chỉ không biết “ chỗ đó ” có mười tám centimet hay không thôi. Chắc cô trúng độc thật rồi, nhưng cũng là cam tâm tình nguyện. Gái già hai mươi lăm tuổi, vô số lần muốn dâng hiến “ trinh tiết ” quý giá của mình nhưng khi nào cũng bị đá trước khi thực thi. Thời gian trôi qua thật chậm, sau khi giám định ra đôi giày da hạng sang của Bản Giới Hạn tiên sinh thì Vụ Mang Mang lại chiêm ngưỡng và thưởng thức bờ vai rộng của anh, và cả sống mũi cao thẳng của anh nữa. Cuối cùng Cao tiên sinh đã đến nơi vào lúc sáu giờ bốn mươi phút. “ Xin lỗi, làm cô đợi lâu quá. ” Cao tiên sinh thực không ngờ một đại mỹ nữ như Vụ Mang Mang lại không riêng gì đúng giờ mà còn tới sớm nữa. “ Là do tôi đến sớm. ” Vụ Mang Mang giữ nụ cười đúng mực. Đôi mắt cô khi cười khi nào cũng cong cong, để lộ nét đẹp ngây thơ, thuần khiết. Cao tiên sinh rõ ràng bị điện giật ! “ Tên của Vụ tiểu thư thật đặc biệt quan trọng, họ Vụ hình như rất hiếm gặp ”, Cao tiên sinh khởi đầu bằng đề tài họ tên, mở màn cuộc trò chuyện xem mắt thời điểm ngày hôm nay. Nhưng Vụ Mang Mang rõ ràng đã mất hồn. Người phụ nữ đối lập với Bản Giới Hạn tiên sinh lúc này bỗng đứng lên, đi vào Tolet. Lúc này Vụ Mang Mang mới phát hiện rằng hóa ra anh ngồi đối lập với một người phụ nữ. Đủ để thấy ma lực của Bản Giới Hạn tiên sinh, nuốt hết ánh sáng của những người xung quanh. Dáng người của cô gái kia rất đẹp, vừa khít, không cao không thấp, quần áo và giày của Chanel, túi xách Armani, mái tóc ngắn rất đẹp, khăn lụa có hình vẽ và sắc tố rất độc lạ, khuôn mặt cũng xinh đẹp không chê vào đâu được. Vì thế hoàn toàn có thể phản ánh được khiếu thẩm mỹ và nghệ thuật của Bản Giới Hạn tiên sinh rất cao, tiềm lực kinh tế tài chính cũng không phải dạng vừa. Tay của Vụ Mang Mang “ không cẩn thận ” đụng vào ly rượu vang trước mặt, thứ dịch thể màu đỏ ấy rất chuẩn xác chảy xuống quần của Cao tiên sinh. “ Xin lỗi, xin lỗi anh rất nhiều ”, Vụ Mang Mang luống cuống đứng lên. “ Không sao không sao, tôi đi vệ sinh một lát ”, Cao tiên sinh rời đi. Với sự hiểu biết về phụ nữ có nhan sắc của Vụ Mang Mang thì cô gái đi cùng Bản Giới Hạn tiên sinh sẽ không quay về quá nhanh, vì cô ta bị phai lớp trang điểm, cần sửa soạn lại. Vụ Mang Mang xách túi Hello Kitty của mình sang, ngồi xuống đối lập Bản Giới Hạn tiên sinh. Đối phương chỉ hơi nhướn mày lên chứ không tỏ ra kinh ngạc, xem ra là bị bắt chuyện làm quen đã là việc quá đỗi thông thường. Vụ Mang Mang xoay xoay chiếc điện thoại cảm ứng cũ kỹ trên tay, “ Tiên sinh, nghe nói 6S ra rồi, tôi rất muốn mua một chiếc, anh có hứng thú không ? ” Vụ Mang Mang đưa tay ra, đúng vào lúc sắp chạm đến mu bàn tay đối phương thì Bản Giới Hạn tiên sinh từ từ rút tay lại. Thực ra Vụ Mang Mang cũng không biết mình muốn sờ tay anh ta hơn, hay là sờ vào chiếc Patek Philippe Bản Giới Hạn kia. “ Cô không đáng tiền một chiếc 6S. ”

Source: https://thevesta.vn
Category: Giải Trí