Kiêu ngạo hôm nay, ngày mai mất hết; Hại người bây giờ, lần sau trả sạch

Luật Nhân quả theo quan điểm nhà Phật

Đức Phật dạy rằng : ” Cha làm điều chẳng lành, con không chịu thế được, con làm điều chẳng lành, cha không chịu thế được. Làm lành tự được phước, làm dữ tự mang họa “. Có câu : ” Ðiều lành dữ ở đầu cuối đều có trả, khác nhau chỉ đến chóng hay chầy, nhanh hay chậm mà thôi “. Luật Nhân quả là một trong những nguyên tắc cơ bản của giáo lý Phật giáo. Nhân quả trong đạo Phật dạy cho ta phải có nghĩa vụ và trách nhiệm trong từng ý nghĩ, lời nói và hành vi. Con người nếu sống vô ý thức, thiếu nghĩa vụ và trách nhiệm, chỉ sống trong sự tham lam ích kỷ thì sẽ thuận tiện gây họa cho người khác và nhận báo ứng về với bản thân mình.

Đại đức Thích Đạt Ma Phổ Giác từng giảng giải rằng: Theo luật Nhân quả, thành công hay thất bại đều có nguyên nhân sâu xa của nó. Nếu chúng ta muốn có được nhiều kết quả tốt đẹp thì phải biết gieo nhân thiện ích giúp người cứu vật.

Theo quan điểm của đạo Phật, luật Nhân quả báo ứng là nền tảng sống của muôn loài vật, không ai hoàn toàn có thể tách rời luật Nhân quả mà sống sót. Cho nên Phật giáo, so với ” nhân quả báo ứng “, có cái nhìn rất đầy đủ và thấu triệt, Phật dạy chính tất cả chúng ta là gia chủ của bao điều họa phúc, mình làm lành được hưởng phước tốt đẹp, làm ác chịu quả khổ đau. Hiểu một cách đơn thuần, ” nhân quả báo ứng ” chính là làm thiện được quả báo tốt đẹp, còn làm những điều xấu xa tội lỗi bị quả báo khổ đau. Mỗi hành vi xấu ác, đều phải chịu ác báo tương ứng với hành vi đó. Tùy thuộc vào những hành vi xấu ác nặng hay nhẹ mà có quả báo tương ứng khác nhau. Đức Phật dạy : Dù tất cả chúng ta có lên núi cao hay trốn xuống vực thẳm, cũng không thể nào tránh được nghiệp quả khi đủ nhân duyên. Do tất cả chúng ta đã tin sâu về nhân quả nên người học Phật, luôn cẩn trọng và có sự quán xét trong tâm lý, lời nói và hành vi của mình. Xã hội tân tiến, nhân quả được hiểu như một luật thưởng phạt công bình : “ Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ ” hoặc “ gieo gió gặt bão ” … Bởi thế có rất nhiều người quá sợ hãi luật Nhân quả nên họ không dám làm những điều xấu ác, vì gieo nhân xấu thì gặt quả ác trong hiện tại và tương lai. Ngược lại, có rất nhiều người làm phước thật nhiều để mong tương lai thọ hưởng phước báo nhiều hơn. Đại đức Thích Đạt Ma Phổ Giác truyền dạy : ” Luật Nhân quả theo quan điểm của Phật giáo, đúng là gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy, nhưng theo sự hiểu biết của chúng tôi nó không phải chỉ là luật thưởng phạt thông thường, mà là một luật thiết yếu cho nhu yếu đời sống và sự văn minh của con người “.

Lời Phật dạy về cách sống ở đời để tránh quả báo

1. Mọi vật, mọi người trên đời đều không hề tránh khỏi vòng tròn của nhân quả. Nếu như bạn gieo ” Nhân ” tốt thì đừng vội chán nản khi mình chưa nhận được ” Quả ” ngọt. Nếu bạn gieo những lời ác khẩu, làm những việc không thiện, đừng vội vui mừng khi mình chưa nhận phải quả báo. Hãy nhớ rằng, quả báo đắng ngọt không bỏ sót bất kỳ một người nào. Đừng gây hại và làm tổn thương người khác, dù là bằng lời nói hay hành vi. Biết đâu ngày mai nhân quả sẽ về lại với chính mình, chỉ là sớm hay muộn mà thôi .

Quảng cáo

2. Đừng khi nào kiêu ngạo khoe khoang, biết đâu ngày mai bạn sẽ đánh mất tổng thể, không còn tư cách mà khoe khoang nữa. 3. Đừng khi nào quá tự cao tự đại, hãy hiểu lấy đạo lý ” Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn “. Sống mà không biết nhã nhặn, sớm muộn cũng bị người khác đẩy rơi vào thảm cảnh. Người ngạo mạn thường khinh thường người khác với tâm ý cố chấp, bảo thủ và độc đoán, cho rằng mình hơn người. Cống cao, ngã mạn, khinh người là con đẻ của sự chấp ngã. Vì chấp ngã, tự ái nặng nề, nên họ khi nào cũng thấy mình hay, mình giỏi hơn thiên hạ nên thuận tiện coi thường người khác. Từ chỗ thấy mình hơn do chấp vào cái tôi này mà ta đã tạo ra bao phiền muộn khổ đau cho nhiều người. Đối với người tu, ta càng phải nhã nhặn thấp mình để được lắng nghe, học hỏi và biết cách buông bỏ chấp ngã mà sống đời an vui, giải thoát. 4. Đừng khi nào khó chịu vô cớ, chính bới chẳng ai nợ nần hay có nghĩa vụ và trách nhiệm phải chịu đựng cơn phẫn nộ của bạn cả. Thời điểm hiện tại hoàn toàn có thể bạn thấy rất đau khổ, rất tức tối, rất tổn thương … Nhưng chờ một thời hạn trôi qua, quay đầu nhìn lại, bạn sẽ nhận ra mọi chuyện cũng không đến nỗi nghiêm trọng như mình tưởng. Chúng ta tiếp tục oán trách cuộc sống đối xử với mình bất công, ông trời đối xử với mình chẳng ra gì. Nhưng thật ra, cuộc sống và ông trời nào có biết được bạn là ai. 5. Quá trình tu dưỡng, tôi luyện nằm ở bản thân mỗi người. Nếu bạn không ngừng soi xét, nhìn nhận người khác, đó chính là sự phản chiếu của khuyết điểm bên trong chính bạn, chứng tỏ bạn mới là người tu dưỡng và tôi luyện chưa đủ. Đừng khi nào phán xét sự tu tâm dưỡng tính của người khác. Bởi vì đó là tấm gương phản chiếu sự thiếu sót của chính mình. 6. Đừng khi nào phán xét người khác tốt hay xấu. Vì tính cách của họ như thế nào không làm ảnh hưởng tác động đến miếng cơm của bạn. 7. Đừng khi nào phán xét đức hạnh của người khác. Bởi vì bạn chưa chắc đã hùng vĩ hơn người ta. Đừng khi nào phán xét mái ấm gia đình của người khác. Bởi vì đó không phải là người thân trong gia đình của bạn, chả có quan hệ gì với bạn cả. Đừng khi nào phán xét học vấn, kỹ năng và kiến thức của người khác. Bởi vì trên đời này, thứ không thiếu nhất chính là bằng cấp, thứ dễ làm nhất chính là học tập. Đừng khi nào phán xét bất kỳ ai, kể cả là người mà bạn khinh thường nhất. 8. Đừng khi nào tiêu tiền bừa bãi. Bởi vì bạn không thể nào biết, ngày mai bạn còn kiếm được tiền nữa không.

9. Đừng bao giờ sống dựa dẫm vào người khác. Mọi người trên đời đều đã có đủ gánh nặng cho mình, đừng biến cuộc sống của họ và của chính bạn trở nên thảm hại hơn.

10. Làm người không cần lý giải quá nhiều, đó mới là lựa chọn sáng suốt của người khôn ngoan. Sống trên đời, tất cả chúng ta luôn muốn được đồng cảm, được sẻ chia và được đồng cảm, từ đó sinh ra mong ước lý giải với toàn bộ mọi người xung quanh về sáng tạo độc đáo và hành vi của mình. Tuy nhiên, càng lý giải nhiều càng trở nên vô dụng, thậm chí còn, hành vi lý giải trong mắt người ngoài còn trở thành ngụy biện, chối bỏ nghĩa vụ và trách nhiệm. Hãy nhớ, người ghét bạn sẽ không khi nào hết ghét. Cũng như người ta sẽ tin điều mà người ta muốn tin. Lúc đó, bạn có lý giải thế nào cũng chẳng biến hóa được gì. Xem thêm : Sai đệ tử đi lấy nước, Đức Phật dạy bài học kinh nghiệm về sự bình tĩnh trong cuộc sống

Source: https://thevesta.vn
Category: Phật Pháp