Kỷ Niệm Xanh
[CÓ SPOIL RẤT NHIỀU]
Đây là lần đầu mình đọc BL Nhật truyện chữ, trước giờ chỉ xem yaoi manga thôi. Lần đầu vớ được quyển này, may ghê gớm, truyện dễ thương thiệt sự luôn á *chấm nước mắt
Trước nói 1 chút về tình huống truyện. Truyện lấy bối cảnh những năm thế chiến thứ 2, đứng từ góc nhìn từ phía những người lính Nhật. Trước giờ mình đọc nhiều truyện bối cảnh chiến tranh rồi nên hiểu được một điều, thật ra với những người lính ngày ngày ra trận tắm máu, đầu treo thắt lưng, nhìn có vẻ tàn bạo nhưn
[CÓ SPOIL RẤT NHIỀU]
Đây là lần đầu mình đọc BL Nhật truyện chữ, trước giờ chỉ xem yaoi manga thôi. Lần đầu vớ được quyển này, may ghê gớm, truyện dễ thương thiệt sự luôn á *chấm nước mắt
Trước nói 1 chút về tình huống truyện. Truyện lấy bối cảnh những năm thế chiến thứ 2, đứng từ góc nhìn từ phía những người lính Nhật. Trước giờ mình đọc nhiều truyện bối cảnh chiến tranh rồi nên hiểu được một điều, thật ra với những người lính ngày ngày ra trận tắm máu, đầu treo thắt lưng, nhìn có vẻ tàn bạo nhưng thật ra về cơ bản, họ cũng chỉ là những thanh đao chịu sự chỉ huy của “người cầm đao” và cả lý tưởng của riêng họ mà thôi. Nên khi đọc truyện, mình cũng chỉ muốn chú ý tới tính cách, tình cảm và lý tưởng của Wataru và Rokuro thôi, còn về quân đội Nhật hay quân Đồng Minh, đều không quan trọng với mình.
Ôi, Rokuro và Wataru đúng là 1 cặp tuyệt phối. Rokuro thì bình tĩnh ôn hoà hơn, còn Wataru thì thẳng thắn bộc trực, nhưng cũng vô cũng ngây thơ và đáng yêu.
Mình thích cái cách Wataru lao vào đánh nhau với bất kỳ tên nào khiêu khích, dù đó là 1 cách giải quyết dở tệ, nhưng đó cũng chính là bản tính của cậu ấy. Thích cực kỳ phương thức ở chung của Rokuro và Wataru, thích cái cách Wataru khiến Rokuro bị phạt chung (đọc đoạn này buồn cười ghê, đồ lém lỉnh), cách Wataru lườm rồi bày bản mặt khó ở với Rokuro với lý do không thích người cao lớn, nhưng trong lòng lại nhận định anh chính là 1 cặp với mình, thích ánh mắt như chứa cả bầu trời sao của Wataru khi nhận được chiếc Gekko, thích cách thể hiện tình cảm của cậu với đứa em út Yuki, thích việc cậu khóc hết nước mắt khi cái tên luôn gây hấn với mình hi sinh, và cảm phục trước tinh thân dù nắm chắc cái chết, nhưng vẫn muốn ở lại bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, thích tình yêu của cậu đối với máy bay đến mức muốn chôn cùng nó nơi bầu trời xanh thẳm. Thích tất cả mọi thứ ở Wataru, và dĩ nhiên cũng rất thích tình yêu giữa cậu và anh chàng Rokuro.
Rokuro cũng thế, tình cảm mà Rokuro dành cho Wataru đẹp rực rỡ như pháo hoa, bao lao như bầu trời vậy. Anh luôn chăm chút để ý cho Wataru đến mức có luôn biệt danh “gà mái mẹ” :v, muốn cùng cậu sánh vai chiến đấu, luôn bên nhau như đôi cò trắng trên ngọn cây, muốn cho cậu xem pháo hoa đẹp nhất mà anh làm được, thậm chí nếu Wataru chết thì anh cũng muốn được chết cùng cậu, chỉ cần là ở bên nhau. Tình cảm của Rokuro và Wataru, là sự kết hợp của cả tình yêu và tình đồng đội.
Mình thích chết đi được cảnh lúc Wataru hôn mê, Rokuro ôm chặt lấy cậu, quân y bảo thả cậu xuống sàn, anh cả 2 lần đều “Vâng” nhưng cơ thể lại không kềm được mà càng siết chặt cậu hơn. Hay là cảnh Wataru thấy anh khóc, lại ngây thơ rối rắm mà hỏi “Sao anh khóc? Nhớ thương quê nhà à?” rồi nhận được lời tỏ tình từ Rokuro “Thương cậu ấy, đồ ngốc”, “Cậu là số một trong lòng tôi”, aaaaa dễ thương chết người luôn ấy.
Cảnh ân ái của 2 ông tướng này cũng buồn cười chết đi được, “Đau quá! Ông giết! Ông giết mày thật đấy! Mày nhớ kỹ cho ông!”, “Xin lỗi Wataru, hay tôi dừng lại nhé?”, ” Nếu anh dừng lại, tôi sẽ dùng súng máy bay bắn chết anh”, hahaha, thề là chưa bao giờ đọc cảnh thân mật mà buồn cười đến vậy.
Có một phân đoạn khiến mình rất xúc động, đó là Rokuro, anh chỉ muốn dừng cuộc chiến này, nhưng không thể. Anh không muốn dùng thuốc súng để giết người mà chỉ muốn dùng nó tạo ra những đoá hoa đẹp nhất nở rộ trong trời đêm cho Wataru. Anh biết Wataru yêu máy bay, anh chỉ muốn cậu được tự do bay lượn trên bầu trời để ngắm sao ngắm mây, chứ không phải là dùng nó như vũ khí. Đoạn này xót thật sự.
Đoạn gần cuối ấy, mới thấy rõ sự tàn khốc của chiến tranh như thế nào, không tiếp tế, không lương thực, không nhiên liệu, thậm chí là lính thuộc không quân nhưng lại không còn máy bay, Wataru và Rokuro là những người kỳ cựu, là “cặp đôi vàng” nhưng cũng chỉ có thể chiến đấu bằng 1 chiếc máy bay chấp vá sứt sẹo từ những thứ vớt được trên biển. Nhưng dù thế, trong họ vẫn là lòng yêu nước không gì ngăn được, “”Dù thế nào, tôi vẫn muốn bảo vệ…”, bảo vệ quê hương không còn trở về được, bảo vệ tương lai họ chẳng thể hình dung, có thể coi đây là một nguyện vọng phi thực, vì dẫu có thành công thì ở đó cũng không có chỗ của họ.”
Mình cứ đinh ninh là Sad Ending, cả 2 cùng hi sinh cơ, nhưng cái kết hay thật ấy, câu nói “Vì nơi đây không phải chiến trường” của anh lính Mỹ làm mình nhớ mãi cơ, yêu anh~
Tóm lại là, truyện rất dễ thương, lại chân thật. Hình tượng nhân vật đúng gu mình luôn, tình tiết hợp lý, có nhiều câu nói ấn tượng. Mình đánh giá 5 sao, perfect.
…more
Source: https://thevesta.vn
Category: Bản Tin