Những nghệ sĩ của rừng xanh pptx – Tài liệu text

Những nghệ sĩ của rừng xanh pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (150.29 KB, 13 trang )

Những nghệ sĩ của rừng xanh
Trong rừng, Công luôn được ken là múa dẻo. Họa MI có giọng ca thánh thót và Thỏ
thì chơi đàn rất cừ. Nhưng cả ba bạn chẳng ai chịu tài ai. Ai cũng huênh hoang: “ Chỉ có
ta mới là nghệ sĩ cảu rừng xanh”.
Công uyển chuyển xòe bộ váy xanh rực rỡ rồi nói:
– Múa mãi với Thỏ đệm đànvà Họa mi hát thì chán lắm! Từ bây giờ trở đi, tớ sẽ múa
một mình!
Họa Mi nói:
– Cả rừng xanh này chỉ cần có tiếng háot của Họa Mi chứ Thỏ đàn và Công múa thì có
ra gì!
Thỏ khịt khịt cái mũi nhỏ xíu, nói:
– Vậy hả? Thế thì các cậu cứ múa và hát một mình đi, tớ sẽ không đệm đàn cho nữa.
…Ngày hội của rừng xanh đã đến. Bao nhiêu muôn thú từ khắp nơi đổ về ngày hội.
Chim gõ kiến lên giới thiệu chương trình vă nghệ. Cả ba nghệ sĩ Thỏ, Công, Họa Mi
không chịu biểu diễn chung với nhau. Thỏ bước lên chơi đàn, khán giả phẩy tay lắc đầu:
– Ôi nghe nhạc thì cũng hay đấy nhưng chẳng có gì để xem thì chán thật!
Đến lượt Công lên múa không có nhạc đệm thì chẳng ai chịu nổi.
– Tẻ nhạt quá! – phía dưới có tiến gxì xào.
Cuối cùng, Họa Mi lên hát một mình. Hươu, Nai, Chồn, Cáo ở phía dưới chê:
– Chán thật!
Đằng sau cánh gà sân khấu, bác Voi ôn tồn bảo Công và Thỏ:
– Hai cháu ra đi! Họa Mi hát, Công múa phụ họa và Thỏ chơi đàn như mọi lần ấy.
Các cháu phải biết đòan kết thì mới có được tiết mục hay. Cứ biểu diễn rời rạc thế này,
chắc khán giả bỏ về hết!
Nghe lời bác Voi, Công và Thỏ bước ra sân khấu. Thỏ tấu nhạc lên rộn rã, Công mềm
mại và rực rỡ trong vũ điệu rừng xanh, Họa Mi cất cao giộng ca thánh thót của mình,
muông thú say sưa nhảy múa…
– Hoan hô các nghệ sĩ của rừng xanh!
Cả Thỏ, Họa Mi và Công đều nghe rất rõ những lời tung hô khen ngợi của khán giả.
Hoa và hoa tràn ngập sân khấu. Thỏ nắm tay hai bạn mỉm cười:
– Chùng mình sẽ không bao giờ cãi nhau nữa nhé!

Công và Họa Mi gật đầu đồng ý. Hình như chưa bao giờ các nghệ sĩ của rừng xanh lại
biểu diễn hay đến thế!
Theo báo Họa Mi
Tại sao gà trống gáy
Ngày xưa, gà trống có một bộ lông thật là sặc sỡ, đẹp lộng lẫy. Trong khi đó, công
chỉ có một bộ lông khá óng ả, nhưng không được đẹp bằng lông của gà trống.
Một hôm, gà đang đi dạo trong rừng thì gặp công. Cả hai truyện trò hợp tính nên kết
bạn cùng nhau. Từ đó công có nhiều dịp nhìn ngắm bộ lông của gà, và tường mơ ước
được có bộ lông đẹp như thế. Còn gà thì vô tình không biết sự mong ước của công, nên
vẫn vô tình phô trương nét đẹp của bộ lông mình cho công thấy. Khiến câng ngày càng
thêm thèm muốn chiếm đoạt bộ lông đó.
Đến ngày kia, công chợt nghĩ ra một kế để gạt gà. Công giả bộ buồn rầu và than phiền
cùng gà:
– Buồn quá bạn ạ, chiều nay tôi phải dự tiệc cùng bạn bè nhưng lại chẳng có bộ áo nào
đẹp để đi dự tiệc cả.
– Gà ngắm nghía công rồi nói:
– Bộ áo của bạn cũng đẹp lắm. Chẳng mấy ai có được bộ áo như bạn đâu. Công ạ, bạn
đừng buồn nữa.
Công vẫn thở dài, rồi ngỏ ý:
– Bộ áo của tôi tuy cũng không tệ, nhưng bì sao được với bộ của bạn. Kìa, bạn nhìn thử
mà xem. Dáng bạn oai phong lẫm liệt. Trên đầu thì có cái mào đỏ dựng đứng trông như
vương miện của vua. Đôi chân vàng óng trông như đôi hịa vàng. Còn bộ lông của bạn thì
quả thật tuyệt vời vô cùng. Óng ánh đủ màu cầu vồng. Trông thật rực rỡ và uy nghi. Đẹp
vô cùng. Giá mà bạn cho tôi mượn tạm bộ áo bạn để đi dự tiệc thì quý biết chừng nào.
Gà vui khi ngjhe công khen ngợi bộ áo của mình nên tỏ vẻ dễ dãi, đồng ý cho công
mượn. Công mừng quá vội trao đổi áo với gà ngay lập tức. Trước khi chia tay với gà,
công còn hứa chắc chắn rằng sẽ trả lại bộ áo cho gà ngay sớm hôm sau, trước lúc mặt trời
mọc. Gà tin lời nên vui vẻ chờ đợi.
Nhưng than ôi! Gà cứ chờ mãi, chờ mãi. Mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc mà
vẫn chẳng thấy bóng dáng của công. Gà tiếc bộ áo lộng lẫy của mình vô cùng nên cứ thao

thức. Trời vừa hừng sáng, mặt trời sắp sửa mọc thì gà đã vội chòang dậy mà cất cao
giọng gọi:
-Ò…ó…o…o… Ò…ó…o…o…Sáng rồi, công ơi, trả áo cho tôi… Ò…ó…o…o…
Ò…ó…o…o
Và cũng từ đó đến nay, công mới có bộ lông thật lộng lẫy như ta thường thấy. Mỗi khi
nhớ lại chuyện xưa, công lại thích chí giương cánh, xòe bộ lông đuôi óng ánh rực rỡ ra để
khoe. Còn gà trống chỉ còn có bộ lông như hiện tại, và gà vẫn cất cao giọng mỗi buổi
sáng đến mong công nghe mà trả lại áo cho gà.
Cẩm Bích sưu tầm
Có sói và cừu non
Một con Sói đi kiếm ăn cả ngày trong rừng mà chưa kiếm được chút gì bỏ vào bụng.
Mãi đến gần tối mới thấy một đàn Cừu xuất hiện ở phía cửa rừng. Cuối đàn, một chú Cừu
non đi tụt lại đằng sau, vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ. Sói ta mừng quá, vội vàng lao tới,
áp sát chú Cừu non.
Thoáng thấy cặp mắt của Sói đỏ khè như hai hòn lửa, Cừu non hoảng hồn. Nhưng Cừu
non đã kịp thời nén được sợ hãi, ung dung bước tới trước mặt Sói dữ nói:
-Thưa bác, anh chăn cừu sai tôi đến nộp mạng cho bác để tỏ lòng biết ơn bác cả ngày
hôm nay không quấy nhiễu đàn Cừu chúng tôi. Anh dặn tôi phải hát tặng bác một bài thật
hay để bác nghe cho vui tai trước khi ăn thịt tôi cho ngon miệng.
Sói ta không ngờ mình được trọng vọng như vậy, lấy làm thích chí và cảm động lắm.,
liền cho phép Cừu non trổ tài ca hát. Cừu non ráng hơi, ráng sức be lên thật to, tiếng kêu
be be lên bổng xuống trầm, mỗi lúc một vang xa. Anh chăn cừu nghe được, lập tức vác
gậy chạy lại, nện chó Sói ta lúc ấy đang vểnh tai nghe hát một trận nên thân.
Cừu non thoát nạn nhờ nhanh trí và can đảm, còn Chó Sói no đòn, bỏ chạy, vừa chạy
vừa than thân:
-Ai đời Chó Sói mà nghe ca hát! Mồi kề bên miệng lại để mắc mưu Cừu non, Đau thật
là đau!
Phỏng theo truyện cổ Ba Tư
Chim vàng anh ca hát
Các loài chim và thú trong rừng đang chuẩn bị hội diễn văn nghệ. Chị Sóc nâu tìm gặp

Vàng Anh và bảo:
– Hôm hội diễn em sẽ hát một bài nhé!
Vốn hút nhát nên Vàng Anh chẳng dám nhận lời. Mẹ VÀng Anh động viên mãi, cô bé
mớ “Vâng ạ!”. Khi chị Sóc Nâu giới thiệu, nười xem đã vỗ tay hoan hô trước, làm Vàng
Anh cứ sờ sợ, tim đập thình thịch. Rụt rè một lúc lâu, Vàng anh mới Dám bước ra sân
khấu.
Vì quá run sợ, ca sĩ tí hon Vàng Anh chỉ hát được có nửa bài “Em là bông hồng nhỏ”,
rồi bỏ sân khấu, buồn bã bay về nhà.
Các bạn chim khách, sáo sậu, khiếu, họa mi…ngồi nghe ở dưới bàn tán:
– Cô bé Vàng Anh có giọng hát rất hay, nhưng nhút nhát quá không htá được!
Về tới nhà, vàng Anh Phụng Phịu nói với mẹ:
– từ nay con chẳng hát nữa đâu! Người nghe thật là đông, ngượng chết đi được! Mẹ
Vàng Anh lại bảo:
– Con cứ tập hát thật nhiều trước các bạn. Rồi con sẽ bạo dạn hơn!
Nghe lời mẹ, sau đó, ngày nào Vàng Anh cũng t6ạp htá và hát cho các Anh Vẹt xanh
nghe. Có Khi lại biểu diễn cho các chị chim khách, các cô sáo đen, sáo sậu, chào mào
nghe. Ai cũng khen Vàng Anh hát hay hơn và bạo dạn hơn nhiều. Cô bé hát bài “Trái đất
này là của chúng mình”, người nghe vỗ tay thật dòn, đòi hát lại đến ba lần. Tiếng hát
chưa dứt, VÀng Anh đã ôm hoa tặng đầy ngực và vui sướng đến trào nước mắt.
NXB Phụ Nữ
Chiếc áo mùa xuân
Vào những ngày mùa đông lạnh cóng, tuyết rơi trắng xóa, cả Thỏ mẹ và Thỏ con
Đều khóac trên mình bộ áo da trắng tin.
Sang xuân, chú Thỏ con vẫn mặc chiếc áo da trắng. trong rừng, cô Gà Gô đã thay một
bộ áo hoa rất đẹp bởi mùa xuân, cánh đồng đầy ắp hoa đò lá xanh, còn vào mùa đông,
tuyết phủ trắng thì phải mặc áo trắng, như thế sẽ dễ ẩn nấp hơn!
Đến bên hồ, một anh bạn Nhái Bén vừa mới thức dậy, toàn thân tỏa ánh xanh như cây
cỏ. Ngay cả những anh Châu Chấu cũng hay áo mùa xuân mới: Anh thích nhảy trên bãi
cỏ thì mặc áo xanh, còn anh thích nhảy trên bãi đất lại mặc áo nâu. Nhìn thấy Thỏ con.
Châu Chấu cười giễu:

-Ha ha! Mùa xuân mà vẫn mặc áo da trắng cơ à? Đúng là đồ Thỏ ngốc nghéch!
Tỏ con xấu hổ quá, cạhy thẳng một mạch về nhà, nằng nặc đòi mẹ phải thay quần áo
cho, Thỏ mẹ cười và nói:
– Con thử soi gương xem nào.
Và thật kỳ lạ khi trong gương, chú thấy mình đã mọc rất nhiều lông màu xám. Thỏ
sung sướng reo lên:
– A! thấy rồi, con đã mặc quần áo mùa xuân mẹ ạ!
Mấy ngày sau, hai mẹ con nhà Thỏ đã thay hết lông và mặc bộ quần áo mùa xuân mới.
Phương Anh
Cao và thấp
Một sáng mùa xuân, Dê và Lạc Đà rủ nhau vào công viên chơi. Dê thì thấp bé, LẠc
Đà thì cao lêu nghêu. Dê nói:
– Thấp là tốt nhất.
– Còn Lạc Đà lại cho rằng “Cao vẫn tốt nhất”, RỒi sinh ra cãi nhau ầm ỹ.
Cả hai đã đến công viên, nhưng tường cao bốn bề, bên trong cây cối xum xuê
Cành là vườn cả ra ngoài tường. Lạc Đà chỉ cần ngẩng đầu lên là đã có những lá non ăn
ngon miệng, còn Dê thì chịu… nhịn, nhìn lạc Đà ăn mà thèm.
Lạc Đà đắc chí cười khì:
– Rõ ràng cao là tốt hơn thấp rồi chứ?
Cả hai định vào công viên, nhưng khốn nỗi cái cửa ra vào lại vừa hẹp, vừa thấp, Dê
chui vào dễ dàng gặm cỏ non xanh, còn Lạc Đà thì quỳ chân, cúi đầu cố chui vẫn không
vào được.
Dê ta lên mặt nói với Lạc Đà:
– Đúng là thấp tốt hơn cao như lời tôi nói không nào? Tôi nói cấm có sai.
Lạc Đà lắc đầu Không nhận Dê đúng mình sai. Cả hai tiến đến nhờ bác Trâu phân xử,
bác Trâu hiền từ nói:
– Chỉ nhìn thấy điểm mạnh, không nhìn thấy điểm yếu của mình, thì chẳng ai đúng đâu.
LẠc Đà, Dê phục thiện, nghe ra ý nghĩa lời nói của bác Trấu, Thấy mình không đúng,
Bác Trâu nói chí phải, cần lấy đó sửa mình.
Lương Thiện Nhân – (Báo Phụ Nữ Việt nam)

Cá chép con
Cá chép con muốn rủ cua đi chơi nhưng tìm mãi chẳng thấy cau đâu. Chép con liền
đi hỏi ếch xanh. Éch xanh bảo:
– Cua đi ẩn nấu để lột xác rồi!
Chép con nghĩ bụng: “Quái lạ, tại sao cua lại phải lột xáx nhỉ?” Chép con đi hỏi ốc
vặn, ốc vặn cũng chẳng biết gì hơn. Chép lại hỏi:
– Ốc vặn có phỉa lột xác không?
Ốc vặn phì cười trả lời:
– Không, vỏ của tôi lớn dần theo cơ thể nên tôi không cần phải lột xác đậu.
Chép con liền đi hỏi trai con:
– Cậu có biết vì sao cua phải lột xác không? Và cậu có phải lột xác không?
Trai lắc đầu:
– Vì sao cua phải lột xác thì tớ chịu. Còn tớ, vỏ của tớ tăng từng vòng theo cơ th6ẻ lớn
phồng lên nên không phải lột xác.
Về nhà Chép con hỏi mẹ, mẹ cũng không biết vì sao. Chép con lại thắc mắc:
– Thế họ nhà cá Chép chúng ta có phải lột xác không ạ?
Cá Chép mẹ nở một nụ cười tươi trên đôi mội đỏ tươi trả lời:
– Ôi, con của mẹ thật ngốc ngêch1! Chúng ta có vảy chứ đâu có mai như cua. Mỗi năm
vảy của ta tăng thêm một hàng, cứ đếm số hàng vảytrên mình là biết tuổi của chúng ta
con ạ!
Mấy hôm sau, Chép con gặp cua liền hỏi:
– Tại sao bạn phải lột xác vậy?
Cua trả lời rất tự nhiên:
– Họ nhà cua chúng tôi phải lột mai thì mới lên được!
Chép con ngắm nhìn cua một lát rồi reo lên:
– A! Đúng rồi. Nhìn bạn lớn hơn mấy hôm trước rồi đấy!
Cẩm Bích sưu tầm
Đom Đóm
Đom đóm,đom đóm Lượn trên cành cao
Bụng sáng lập lèo Xuống chơi bãi cỏ

Cứ đêm mùa hè Như chiếc đèn nhỏ
Đóm ra nhiều lắm Chập chờn bay chơi
Từ trong bụi rậm Bay khắp mọi nơi
Bay ra bờ ao Là con đom đóm.
Hòang Hương sưu tầm
Con chim chiền chiện
( trích )
Con chim Chiền Chiện Chim bay, chim sà
Bay vút vút cao Lúa đầy bụng sữa
Lòng đầy yêu mến Đồng quê chan chứa
Khúc hát ngọt ngào. Những lời chim ca.
Bay cao, bay vút
Chim biến mất rồi
Chỉ còn tiếng hót
Làm xanh da trời.
Huy Cận
Thỏ Trắng
Mắt đỏ hồng Ôm cà-rốt
Lông trắng muốt Chạy đi chơi
Tai dài dài Thỏ Trắng ơi
Đuôi ngắn tẹo Ngoan, ngoan nhé!
Chú Thỏ Trắng
Vũ Quang Vinh
Sóc nhặt hạt dẻ
Sóc con nhanh nhẹn Sóc con cần cù
Nhảy nhót trên cành Nhặt từng hạt dẻ
Bốn chân thoăn thoắt Để dành trong tổ
Mắt tròn ngó quanh Ăn dần mùa đông.
Vũ quang Vinh
Ơ kìa, có bạn chim sâu

Ơ kìa có bạn Chim Sâu
Đầu không đội mũ đi đâu thế này
Mùa hè nắng chói gắt gay
Về nhà bị ốm mời thầy thuốc sang
Thầy thuốc căn dặn nhẹ nhàng:
“Thấy trời hè nắng phải mang mũ liền”.
Vũ Quang Vinh
Con Ong chuyên cần
Con Ong bé nhỏ chuyên cần
Mải mê bay khắp đồng gần, rừng xa
Ong đi tìm hút nhụy hoa
Về tìm mật ngọt thật là đáng khen.
Vũ Quang Vinh
Kiến tha mồi
Con Kiến trẻ xíu Kiến đi trật tự
Kéo đi từng đàn Chẳng hề giành nhau
Tha nồi mê mải Mỗi khi gặp bạn
Chất đầy từng gian Kiến chạm đầu chào
Vũ Quang Vinh
In Trang này
Hổ trong vườn thú
Đi chơi vườn bách thú
Bé thấy chú Hổ vằn
Đôi răng nanh dữ tợn
Chân có vuốt khoằm khoằm
Hổ đi lại trong chuồng
Nhớ rừng xanh ,buồn quá
May có bé đến thăm
Hổ cũng vui, khuây khỏa.
Vũ Quang Vinh

Sự tích hoa hồng
Ngày xưa, hoa hồng chỉ toàn một màu trắng tinh. Những bông hoa hồng nói với nhau:
– Ước gì chúng ta có nhiều màu sắc như các loại hoa khác.
– Ừ nhỉ! Giá mà chúng ta có được màu đỏ rực rỡ của hoa thược dược, màu tím ngắt của
hoa lưu lu, màu vàng tươi của hoa cúc.
– Nhưng chúng ta biết làm cách nào bây giờ?
Đúng lúc ấy, có một nàng tiên bay qua và nghe được câu chuệyn của những bông hoa
hồng. Nàng thầm nghĩ: “Mình sẽ giúp các bạn hoa hồng!”.
Nàng tiên bay đến gặp thần Mặt Trpời và nói:
– Xin thần hãy ban cho loài hoa hồng sắc đỏ rực cháy của thần!
Thần Mặt Trời vuốt râu cười khà khà, gật đầu đồng ý.
Nàng tiên cảm ơn thần Mặt Trời rồi bay tới gặp nữ thần Mặt Trăng và nói:
– Xin nữ thần ban cho loài hoa hồng sắc vàng êm dịu của thần!
Nữ thần Mặt Trăng mỉm cười gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, khi nàng tiên trở lại vườn hồng thì cây lá tưng bừng chào đón.
Bông hồng đỏ thắm thiết giữa các bông hồng mỉm cười chào nàng tiên. Nàng tiên nói:
– Từ nay, bạn có tên là Hồng Nhung. Các bạn hoa hồng có cánh mau 2vàng thì gọi là
Hồng Vàng. Còn những bông hoa vẫn giữ mãi mãi màu trắng tinh thì gọi tên là Hồng
Bạch.
Hoa Hồng Nhung băn khoăn hỏi:
– Tiên nữ ơi, nàng bay khắp nơi đó đây, nàng có biết ai biến màu cho loài hoa hồng
chúng tôi không?
Tiên nữ trả lời:
– Đó là thần Mặt Trời, Mặt Trăng, là hơi ấm, ngọt ngào của Đất mẹ, là nắ`ng gió, là
mưa và sương đêm, là ab5n bè ở khắp nơi đây!
Những bông hồng cùng lên tiếng:
-Vậy thì chúng tôi phải làm gì để đáp lại lòng tốt của họ?
-Các bạn hãy mang hương sắc của mình làm đẹp cho cuộc sống. Đó là cách trả ơn
đáng quý nhất.
Nói rồi, nàng tiên vu vẻ bay đi để khoe với tật cả mọi người rằng: Đã có một loài hoa

hồng muôn sắc hương rực rỡ.
Thế rồi từ đó, hoa hồng có nhiều màu sắc như bây giờ.
Theo báo Họa Mi
Sự tích cây khoai lang
Ở bìa rừng, có hai bà cháu nghèo khổ sinh ssống. Hằng ngày, hai bà cháu phải đi đào
củ mài để ăn. Một hôm, cậu bé nói với bà:
– Bà ơi, bây giờ cháu đã lớn. Từ nay trở đi, cháu sẽ đi kiếm củi đổi lấy thóc giống và
cây lúa để có gạo nấu cơm cho bà ăn, ăn củ mài mãi thì khổ lắm!
Từ đó, cậu bé cấy cày và chăm chút cho nương lúa của mình. Nhìn cây lúa trổ bông,
rồi chín vàng, cậu sung sướng nghĩ: “Thế là bà sắp được ăn ccơm rồi!”.
Nhưng cẳhng may, một hôm cả khu rừng bị cháy thành tro. Cậu bé buồn quá, bưng
mặt khóc. Bỗng có ông Bụt hiện lên và bảo:
– Hỡi cậu bé hiếu thỏa chăm chỉ, ta cho con một điều ước, con hãy ước đi!
– Thưa ông, con chỉ mong bà của con không bị đói thôi, bà con già yếu lắm rồi…
Ông Bụt gật đầu và biến mất.
Buổi trưa cậu bé vào rừng đào củ mài nhưng kiếm mãi cũng chẳng còn củ nào. Đến vài
cái nấm hay khóm măng chua cũng chẳng có.
Bỗng cậu bé đào được một củ gì rất lạ. Ruột nó màu vàng nhạt và bột mịn mềm. Cái củ
đó cũng bị lửa rừng hâm nóng và bốc mùi thơm ngòn ngọt. Cậu bé bẻ một miếng nếm thử
thì thấy ngon tuyệt, Cậu bèn đòa thêm mấy củ nữa đem về mời bà ăn. BÀ cũng tấm tắc
khen ngon và thấy khỏe hẳn ra. Bà hỏi:
– Củ này ở đâu mà ngon vậy hả cháu?
Cậu bé hào hứng kể lại câu chuyện được gặp ông Bụt cho bà nghe. Bà nói:
– Vậy thì thức củ này là của ông Bụt ban cho người nghèo chúng ta đấy. Cháu hãy vào
rừng tìm thứ cây quý đó đem trồng khắp bìa rừng, bờ suối để cho mọi người nghèo cũng
có cái ăn.
Nếu ai muốn trồng, chỉ cần đem vài dây khoai xuống đất và chăm bón thì tới mùa sẽ
thu hoạch được rất nhiều củ.
Và cho đến bây giờ, khoai lang vẫn được nhiều người ưa thích.
Sự tích cây vú sữa

Ngày xưa, có một cậu bé ham chơi. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi. Cậu
la cà khắp nơi, chẳng nghĩ đến mẹ ở nhà mỏi mắt chờ mong.
Không biết cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậu
mới nhớ đến mẹ, liền tìm đường về nhà.
Ở nhà, cảnh vậ vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng gọi mẹ, rồi ôm
một cây xanh trong vườn mà khóc. Kỳ lạ thay, cây xanh bỗgn run rẩy. Từ các cành lá,
những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng
mịn, xanh óng ánh, rồi chín. Một quả rơi vào lòng cậu. Mội cậu vừa cạhm vào, một dòng
sữa trắng trào ra, ngọt thơm như sữa mạ.
Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con.
Cậu bé òa khóc. Cây xòa cành ôm cậu, như tay mẹ âu yếm vỗ về.
Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu, ai cũng thích. Họ đem về gieo trồng khắp nơi và
là cây vú sữa.
Theo Ngọc Châu
In Trang này
Theo báo Họa Mi
Trồng cúc
Mẹ em trồng cây cúc
Dặn em tưới cho chăm
Rồi thì đến cuối năm
Hôm nào hoa cúc nở
Mẹ cho em một bó
Đem đến trường tặng cô
Sưu tầm
Cây gạo
(Miền nam gọi là cây bông gòn)
Có cây bông gạo Hoa gạo rực đỏ,
Mọc ở ven đê, Bông gạo trắng tinh,
Sắp đến mùa hè Gió thổi rung rinh
Hoa đua nhau nở, Bông bay lả tả.

Sưu tầm
Hoa bưởi
Hoa bưởi đầu nhà
Đã nở đầy hoa,
Từng chùm trắng toát.
Hương thơm thoảng mát
Phấn vàng nhẹ bay
Ong bướm ngày ngày
Đến thăm hoa bưởi.
Sưu tầm
Rau ngót, rau đay
Nếu canh ăn mát Muốn có vị ngọt
Là nắm rau đay Nấu với cá tôm
Mát ruột mi hay Canh ăn với cơm
Là mớ rau ngót Trẻ nào cũng thích
Hồng Thu sưu tầm
Họ nhà cam quýt
Em là cam quýt Này các bạn ơi
Cùng loài,khác tên Quýt cam rất bổ
Khi bé quả xanh Khi ăn phaỉa rửa
Lớn lên quả chín Thật sạch, lau khô
Quả thì hơi đỏ Rồi bóc vỏ ra
Quả thì màu vàng Mùi vị thơm phức
Mỗi quả một vị Ngon lành làm sao
Quả thì ngòn ngọt Mát lạnh làm sao
Quả thì chua chua Giúp em mau lớn.
Hồng Thu sưu tầm
In Trang này
Ăn quả
Bé ăn nhiều quả Bé ăn quả bưởi

Người khỏe mạnh ra Nhiều sinh tố C
Bé ăn quả na Bé ăn quả lê
Càng thêm rắn chắc Càng thêm mang mát
Bé ăn quả mận Bé ăn nhiều quả
Da dẻ hồng hào Bé ăn nhiều vào
Bé ăn quả đào Khỏe mạnh, hồng hào
Sạch răng sạch lưỡi Chăm ngoan học giỏi.
Hồng Thu sưu tầm
Cây rau của Thỏ Út
Mùa thu đã qua mùa đông đã tới. Thỏ mẹ dẫn các con ra vườn và bảo:
– Các con ạ, bây giờ là vụ rau rồi, mẹ sẽ dậy các con trồng củ cải nhé.
Ba anh em Thỏ ríu rít trả lời:
– Thưa mẹ, vâng ạ!
Bốn mẹ con quay quần bên lúong đất, mẹ bắt đầu giảng:
– Muốn trồng rau, người ta phải làm đất rồi gieo hạt…
Nhưng mới nghe mẹ nói vậy Thỏ Út đã nghĩ thầm: “Thế thì mình cũng biết rồi” và
không chú ý nghe mẹ nói nữa. Chú ngồi đấy nhưng còn mải nhìn theo con bươm bướm
ngoài vườn nên chẳng biết mẹ còn dặn điều gì nữa.
Mẹ giảng xong, ba anh em bắt đầu làm việc, mỗi người phải trồng một luống rau nho
nhỏ. Hai anh của Thỏ Út cặm cụi cuốc đất, đập đát cho nhỏ tơi ra rồi mới gieo hạt, còn
Thỏ Út thì chỉ làmqua quýt rồi nhảy đi chơi.
Ít ngày sau, hạt giống nảy mầm. Những cây rau bé liti hiện ra. Hai luống rau của các
anh cây mọc đều, trông như những chiếc khăn màu xanh tươi phủ lên mặt đất, còn luống
rau của thỏ Út thì cây mọc thưa thớt, cây cao, cây thấp. Thế nhưng thỏ Út vẫn mãi chơi
chẳng chịu chăm bón gì cả.
Tới vụ thu hoạch, cây rau nào cảu các anh lá cũng to, củ cũng to, còn những cây rau
của thỏ út thì cằn cỗi vì thiếu nước, củ bé tí tẹo. Thỏ Út xấu hổ quá, biết nói sao với mẹ
bây giờ?
Thấy vậy, Thỏ mẹ bảo:
-Nếu con chú ý nghe lời mẹ và chăm sóc vườn rau thì rau cảu con sẽ tươi tốt đúng

không?
Sau vụ ấy, Thỏ Út hỏi lại mẹ cách làm đất, trồng rau, vun luống, gieo hạt rồi bắt đầu
trồng lại luống rau khác.
Đúng như lời mẹ đã nói: “Phải biết cach1 trồng và căhm sóc tưới bón”. Lần này, rau
của Thỏ Út lớn rất nhanh. Đến vụ thu hoạch. Thỏ út chở về nhà những cây rau lá xanh
non.
Thỏ Út rất vui. Mẹ thỏ còn vui hơn vì thấy thỏ Út đã biết chăm chỉ và chịu khó làm
việc.
Phong Thu
Bàn tay có nụ hôn
Hôm nay là ngày đầu tiên bạn Quân đi học mẫu giáo. Bạn sợ lắm, hai tay cứ nắm
chặt, chân không chịu bước, nước mắt giàn giụa:
– Con không muốn đến trường đâu! – cậu bé bảo mẹ – con muốn ở nhà với mẹ cơ!
Con thích đồ chôi và thích ở nhà. Mẹ cho con ở nhà với mẹ đi!
Mẹ Nga nắm tay bé nhỏ của Quân và thì thầm vào tai bé:
– nhiều khi chúng ta phải làm những việc mà mình không muốn! Nhưng mẹ tin con sẽ
thích đến trường. Ở trường con sẽ có nhiều bạn mới, có nhiều đồ chơi mới. Cô giáo sẽ
dạy con nhiều điều mới!
Mẹ nói thêm:
-Mẹ biết một bí mật tuyệt vời sẽ giúp con cảm thấy những gày đến trường cũng ấm áp
và dịu êm như khi con ở nhà.
Quân quệt nước mắt, có vẻ chú ý lắng nghe:
– Điều bí mật gì hả mẹ?
Mẹ bảo:
– Một điều bí mật có từ rất lâu, bà ngoại con kể cho mẹ và bà ngoại lại được cụ ngoại
của con kể cho, điều bí mật ấy là Bàn tay có nụ hôn.
Bé Quân ngạc nhiên:
-Bàn tay có nụ hôn là thế nào hả mẹ?
Mẹ Nga nắm lấy bàn tay trái của Quân và xòe những ngón tay bé xíu của bé ra giống
như hình cái quạt giấy. Mẹ cúi thấp xuống, đặt một nụ hôn vào chính giữa lòng bàn tay

con.
Bé Quân cảm thấy nụ hôn của mẹ chạy từ bàn tay lên cánh tay, chạy thẳng vào tim.
Khuôn mặt bé cũng ửng hồng vì một cảm giác thật ấm áp.
Mẹ Nga mỉm cười:
– Bây giờ thì mỗi lúc con cảm thấy sợ hãi, lo lắng, con hãy áp bàn tay này vaòp m1 và
con sẽ cảm thấy lúc nào mẹ cũng ở bên con.
Mẹ Nga nắm lấy bàn tay của Quân, cẩn thận khép những ngón tay của bé lại. Mẹ bảo:
– Từ giò trở đi, con đừng để mất nụ hôn này nhé! Nhưng con có biết điều kỳ diệu này
không, Kể cả khi con rửa tay thì nụ hôn ấy cũng không bị mất đi đâu!
Bé Quân rất yêu đôi bàn tay có nụ hôn của mình. Bây giờ bé biết rằng tình yêu thương
của mẹ dành cho bé sẽ theo bé đi đến bất cứ nơi đâu, kể cả khi ở trường bé không có mẹ.
Đêm hôm đó trước khi đi ngủ, bé quay sang mẹ thì thầm:
-Mẹ đưa tay của mẹ đây!
Cậu bé nắm lấy bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ, cậu mở những ngón tay dài của
mẹ ra, cậu đặt một nụ hôn thật lậu vào chính giữa bàn tay mẹ và thủ thỉ:
-Bây giờ mẹ cũng có Bàn tay có nụ hônrồi! Khi ở cơ quan nếu mẹ nhớ con thì mẹ cũng
áp bàn tay này vào má, con sẽ ở bâb cạnh mẹ, con yêu mẹ lắm!
Mẹ Nga đến cơ quan vẫn cảm thấy hơi ấm nụ hôn của bé Quân trong lòng bàn tay
mình và mẹ tưởng như nghe thấy từ trái tim mình tiếng hát thì thầm “Con yêu mẹ lắm”!
Bàn tay có nụ hôn là một món quà tặng quý báu từ cuộc sống được truyền khắp mọi
nơi. Qua mọi thời kì, đến với mọi người, nó giúp cho những người yêu thương được gần
nhau hơn.
Phỏng theo truyện kể của Thanh
Nga( Chủ đề gia đình)
In Trang này
Chú Vịt tốt bụng
Một buổi sáng Vịt con và Mèo con cùng đi tới lớp. Vốn là đôi bạn thân nên cả hai như
hình với bóng, chẳng bao giờ giận giỗi nhau. Mèo con có phần lém lỉnh tinh nghịch, còn
Vịt con thì hiền lành và căhm chỉ.
Dọc đường, cả hai bỗng phát hiện ra một lẵng hoa rất đẹp dường như ai đó đã bỏ

quyên. Mèo con hãm hở nhặt lên và reo vui:
– Cậu xem này, lần đầu tiên tớ được cầm một lẵng hoa đẹp như thế này.
– Không hiểu ai đã bỏ quên nhỉ? Vịt con băn khoăn. Tớ nghĩ bọn mình nên canh chừng
kẻo đàn chim sẻ đến phá hỏng lẵng hoa mất, chắc lát nữa chủ nhân của nó sẽ quay lại
thôi.
Mèo con, Vịt con ngồi trông lẵng hoa, nhưng mãi chẳng có ai đến nhận cả. Mèo con
ngập ngừng:
– Sắp đến giờ học rồi. Tốt nhất bọn mình mang theo lẵng hoa, rồi vừa đi vừa hỏi. Hay là
người chủ này có nhiều lẵng hoa nên bỏ bớt một lẵng nhỉ?
Chẳng còn cách nào khác nên đôi bạn đành manh theo lẵng hoa và tiếp tục đến trường.
Đi ngang qua nhà bác Gấu. Vịt con quay sang nói với mèo con:
– Mấy hôm nay bác Gấu bị ốm, mẹ tớ đã dặn mang một ít mật ong đến thăm bác. Tớ
muốn mang một bông hoavào tặng bác Gấu nữa. Có th6ẻ bác ấy sẽ rất vui và chóng khỏe.
Nói sao làm vậy, Vịt con nhanh nhẹn rút một bông hoa mang tặng bác Gấu. Mèo con
có vẻ không hài lòng lắm:
– Sao cậu lại làm thề? Nếu không có người nậhn thì lãng hoa là của bọn mình chứ.
– Nếu chủ của lẵng hoa có ở đây, chắc chắn người ấy sẽ đồng ý với tớ. Vịt con mỉm
cười.
Mèo con đành im lặng không phàn nàn gì. Một lát sau cả hai trông thấy anh em nhà
Sóc đang tranh nhau món hạt dẻ. Chẳng ai nhường ai, vì gia đình sóc đông anh em mà hạt
dẻ vào mùa đông thì thật là hiếm. Vịt con rút mấy bông hoa thật đẹp, đưa cho chú Sóc
lớn và nói:
– Nếu cậu nhừng hạt dẻ cho em Sóc nhỏ, tớ sẽ tặng cậu những bông hoa này.
Vậy là mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng.
Cứ như thế, Vịt con tặng hoa cho rất nhiều người, những người đang gặp khó khăn và
cần sự giúp đỡ. Đến khi chỉ còn vài bông, Mèo con cầm lấy lẵng hoa và bảo:
– Chỗ còn lại là của tớ. Cậu thật lãng phí khi không giữ hoa cho mình mà đem tặng hết
mọi người.
Bẵng đi mấy hôm, những bó hopa Mèo con mang về nhà rồi cũng héo tàn. Khi sang
nhà Vịt con chơi, Nó rất ngạc nhiên khi thấy trong nhà Vịt bao nhiêu là hoa rực rỡ. Thì ra

mọi người vẫn luôn nhớ lòng tốt cảu vịt con nên đã mang hoa tặng cho Vịt. Không những
thế Vịt con mang hoa ra vườn trồng và chẳng bao lâu, nó có một vườn hoa khoe sắc
quanh năm. Bây giờ nó mới hiểu, giúp đỡ người khác chẳng bao giờ là việc ngốc nghếch
cả.
M. Hiền kể dựa theo truyện dịch của hồng Vân – Báo Hà Nội mới 5. 2. 2006
Ông cháu nhà Vịt
Ông làm vị lớn Chạy vòg quanh sân.
Cháu làm vịt con Trò chơi đả nhạt
“Cáp cáp cạp cạp”. Ông lấy kẹo ra
Miệng kêu rất giòn Vịt con mắt sáng
Xập xòe hai cánh Như là sao sa…
Trần Minh
Công và Họa Mi gật đầu chấp thuận đồng ý. Hình như chưa khi nào những nghệ sĩ của rừng xanh lạibiểu diễn hay đến thế ! Theo báo Họa MiTại sao gà trống gáyNgày xưa, gà trống có một bộ lông thật là sặc sỡ, đẹp lộng lẫy. Trong khi đó, côngchỉ có một bộ lông khá óng ả, nhưng không được đẹp bằng lông của gà trống. Một hôm, gà đang đi dạo trong rừng thì gặp công. Cả hai truyện trò hợp tính nên kếtbạn cùng nhau. Từ đó công có nhiều dịp nhìn ngắm bộ lông của gà, và tường mơ ướcđược có bộ lông đẹp như vậy. Còn gà thì vô tình không biết sự mong ước của công, nênvẫn vô tình phô trương nét đẹp của bộ lông mình cho công thấy. Khiến câng ngày càngthêm thèm muốn chiếm đoạt bộ lông đó. Đến ngày kia, công chợt nghĩ ra một kế để gạt gà. Công giả bộ buồn rầu và than phiềncùng gà : – Buồn quá bạn ạ, chiều nay tôi phải dự tiệc cùng bạn hữu nhưng lại chẳng có bộ áo nàođẹp để đi dự tiệc cả. – Gà ngắm nghía công rồi nói : – Bộ áo của bạn cũng đẹp lắm. Chẳng mấy ai có được bộ áo như bạn đâu. Công ạ, bạnđừng buồn nữa. Công vẫn thở dài, rồi ngỏ ý : – Bộ áo của tôi tuy cũng không tệ, nhưng bì sao được với bộ của bạn. Kìa, bạn nhìn thửmà xem. Dáng bạn oai phong lẫm liệt. Trên đầu thì có cái mào đỏ dựng đứng trông nhưvương miện của vua. Đôi chân vàng óng trông như đôi hịa vàng. Còn bộ lông của bạn thìquả thật tuyệt vời vô cùng. Óng ánh đủ màu cầu vồng. Trông thật tỏa nắng rực rỡ và uy nghi. Đẹpvô cùng. Giá mà bạn cho tôi mượn tạm bộ áo bạn để đi dự tiệc thì quý biết chừng nào. Gà vui khi ngjhe công khen ngợi bộ áo của mình nên tỏ vẻ dễ dãi, chấp thuận đồng ý cho côngmượn. Công mừng quá vội trao đổi áo với gà ngay lập tức. Trước khi chia tay với gà, công còn hứa chắc như đinh rằng sẽ trả lại bộ áo cho gà ngay sớm hôm sau, trước lúc mặt trờimọc. Gà tin lời nên vui tươi chờ đón. Nhưng than ôi ! Gà cứ chờ mãi, chờ mãi. Mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc màvẫn chẳng thấy bóng hình của công. Gà tiếc bộ áo lộng lẫy của mình vô cùng nên cứ thaothức. Trời vừa hừng sáng, mặt trời sắp sửa mọc thì gà đã vội chòang dậy mà cất caogiọng gọi : – Ò … ó … o … o … Ò … ó … o … o … Sáng rồi, công ơi, trả áo cho tôi … Ò … ó … o … o … Ò … ó … o … oVà cũng từ đó đến nay, công mới có bộ lông thật lộng lẫy như ta thường thấy. Mỗi khinhớ lại chuyện xưa, công lại thích chí giương cánh, xòe bộ lông đuôi óng ánh rực rỡ tỏa nắng ra đểkhoe. Còn gà trống chỉ còn có bộ lông như hiện tại, và gà vẫn cất cao giọng mỗi buổisáng đến mong công nghe mà trả lại áo cho gà. Cẩm Bích sưu tầmCó sói và cừu nonMột con Sói đi kiếm ăn cả ngày trong rừng mà chưa kiếm được chút gì bỏ vào bụng. Mãi đến gần tối mới thấy một đàn Cừu Open ở phía cửa rừng. Cuối đàn, một chú Cừunon đi tụt lại đằng sau, vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ. Sói ta mừng quá, hấp tấp vội vàng lao tới, áp sát chú Cừu non. Thoáng thấy cặp mắt của Sói đỏ khè như hai hòn lửa, Cừu non hoảng hồn. Nhưng Cừunon đã kịp thời nén được sợ hãi, từ tốn bước tới trước mặt Sói dữ nói : – Thưa bác, anh chăn cừu sai tôi đến nộp mạng cho bác để tỏ lòng biết ơn bác cả ngàyhôm nay không quấy nhiễu đàn Cừu chúng tôi. Anh dặn tôi phải hát khuyến mãi ngay bác một bài thậthay để bác nghe cho vui tai trước khi ăn thịt tôi cho ngon miệng. Sói ta không ngờ mình được trọng vọng như vậy, lấy làm thích chí và cảm động lắm., liền được cho phép Cừu non trổ tài ca hát. Cừu non ráng hơi, ráng sức be lên thật to, tiếng kêube be lên bổng xuống trầm, mỗi lúc một vang xa. Anh chăn cừu nghe được, lập tức vácgậy chạy lại, nện chó Sói ta lúc ấy đang vểnh tai nghe hát một trận nên thân. Cừu non thoát nạn nhờ nhanh trí và can đảm và mạnh mẽ, còn Chó Sói no đòn, bỏ chạy, vừa chạyvừa than thân : – Ai đời Chó Sói mà nghe ca hát ! Mồi kề bên miệng lại để mắc mưu Cừu non, Đau thậtlà đau ! Phỏng theo truyện cổ Ba TưChim vàng anh ca hátCác loài chim và thú trong rừng đang sẵn sàng chuẩn bị hội diễn văn nghệ. Chị Sóc nâu tìm gặpVàng Anh và bảo : – Hôm hội diễn em sẽ hát một bài nhé ! Vốn hút nhát nên Vàng Anh chẳng dám nhận lời. Mẹ VÀng Anh động viên mãi, cô bémớ “ Vâng ạ ! ”. Khi chị Sóc Nâu ra mắt, nười xem đã vỗ tay hoan hô trước, làm VàngAnh cứ sờ sợ, tim đập thình thịch. Rụt rè một lúc lâu, Vàng anh mới Dám bước ra sânkhấu. Vì quá sợ hãi, ca sĩ tí hon Vàng Anh chỉ hát được có nửa bài “ Em là bông hồng nhỏ ”, rồi bỏ sân khấu, buồn bã bay về nhà. Các bạn chim khách, sáo sậu, khiếu, họa mi … ngồi nghe ở dưới buôn chuyện : – Cô bé Vàng Anh có giọng hát rất hay, nhưng nhút nhát quá không htá được ! Về tới nhà, vàng Anh Phụng Phịu nói với mẹ : – từ nay con chẳng hát nữa đâu ! Người nghe thật là đông, ngượng chết đi được ! MẹVàng Anh lại bảo : – Con cứ tập hát thật nhiều trước những bạn. Rồi con sẽ mạnh dạn hơn ! Nghe lời mẹ, sau đó, ngày nào Vàng Anh cũng t6ạp htá và hát cho những Anh Vẹt xanhnghe. Có Khi lại trình diễn cho những chị chim khách, những cô sáo đen, sáo sậu, chào màonghe. Ai cũng khen Vàng Anh hát hay hơn và mạnh dạn hơn nhiều. Cô bé hát bài “ Trái đấtnày là của chúng mình ”, người nghe vỗ tay thật dòn, đòi hát lại đến ba lần. Tiếng hátchưa dứt, VÀng Anh đã ôm hoa Tặng Kèm đầy ngực và vui sướng đến trào nước mắt. NXB Phụ NữChiếc áo mùa xuânVào những ngày mùa đông lạnh cóng, tuyết rơi trắng xóa, cả Thỏ mẹ và Thỏ conĐều khóac trên mình bộ áo da trắng tin. Sang xuân, chú Thỏ con vẫn mặc chiếc áo da trắng. trong rừng, cô Gà Gô đã thay mộtbộ áo hoa rất đẹp bởi mùa xuân, cánh đồng đầy ắp hoa đò lá xanh, còn vào mùa đông, tuyết phủ trắng thì phải mặc áo trắng, như vậy sẽ dễ ẩn nấp hơn ! Đến bên hồ, một anh bạn Nhái Bén vừa mới thức dậy, body toàn thân tỏa ánh xanh như câycỏ. Ngay cả những anh Châu Chấu cũng hay áo mùa xuân mới : Anh thích nhảy trên bãicỏ thì mặc áo xanh, còn anh thích nhảy trên bãi đất lại mặc áo nâu. Nhìn thấy Thỏ con. Châu Chấu cười giễu : – Ha ha ! Mùa xuân mà vẫn mặc áo da trắng cơ à ? Đúng là đồ Thỏ ngốc nghéch ! Tỏ con xấu hổ quá, cạhy thẳng một mạch về nhà, nằng nặc đòi mẹ phải thay quần áocho, Thỏ mẹ cười và nói : – Con thử soi gương xem nào. Và thật kỳ lạ khi trong gương, chú thấy mình đã mọc rất nhiều lông màu xám. Thỏs ung sướng reo lên : – A ! thấy rồi, con đã mặc quần áo mùa xuân mẹ ạ ! Mấy ngày sau, hai mẹ con nhà Thỏ đã thay hết lông và mặc bộ quần áo mùa xuân mới. Phương AnhCao và thấpMột sáng mùa xuân, Dê và Lạc Đà rủ nhau vào khu vui chơi giải trí công viên chơi. Dê thì thấp bé, LẠcĐà thì cao lêu nghêu. Dê nói : – Thấp là tốt nhất. – Còn Lạc Đà lại cho rằng “ Cao vẫn tốt nhất ”, RỒi sinh ra cãi nhau ầm ỹ. Cả hai đã đến khu vui chơi giải trí công viên, nhưng tường cao bốn bề, bên trong cây cối xum xuêCành là vườn cả ra ngoài tường. Lạc Đà chỉ cần ngẩng đầu lên là đã có những lá non ănngon miệng, còn Dê thì chịu … nhịn, nhìn lạc Đà ăn mà thèm. Lạc Đà đắc chí cười khì : – Rõ ràng cao là tốt hơn thấp rồi chứ ? Cả hai định vào khu vui chơi giải trí công viên, nhưng khốn nỗi cái cửa ra vào lại vừa hẹp, vừa thấp, Dêchui vào thuận tiện gặm cỏ non xanh, còn Lạc Đà thì quỳ chân, cúi đầu cố chui vẫn khôngvào được. Dê ta lên mặt nói với Lạc Đà : – Đúng là thấp tốt hơn cao như lời tôi nói không nào ? Tôi nói cấm có sai. Lạc Đà phủ nhận Không nhận Dê đúng mình sai. Cả hai tiến đến nhờ bác Trâu phân xử, bác Trâu nhân hậu nói : – Chỉ nhìn thấy điểm mạnh, không nhìn thấy điểm yếu của mình, thì chẳng ai đúng đâu. LẠc Đà, Dê phục thiện, nghe ra ý nghĩa lời nói của bác Trấu, Thấy mình không đúng, Bác Trâu nói chí phải, cần lấy đó sửa mình. Lương Thiện Nhân – ( Báo Phụ Nữ Việt nam ) Cá chép conCá chép con muốn rủ cua đi chơi nhưng tìm mãi chẳng thấy cau đâu. Chép con liềnđi hỏi ếch xanh. Éch xanh bảo : – Cua đi ẩn nấu để lột xác rồi ! Chép con nghĩ bụng : “ Quái lạ, tại sao cua lại phải lột xáx nhỉ ? ” Chép con đi hỏi ốcvặn, ốc vặn cũng chẳng biết gì hơn. Chép lại hỏi : – Ốc vặn có phỉa lột xác không ? Ốc vặn phì cười vấn đáp : – Không, vỏ của tôi lớn dần theo khung hình nên tôi không cần phải lột xác đậu. Chép con liền đi hỏi trai con : – Cậu có biết vì sao cua phải lột xác không ? Và cậu có phải lột xác không ? Trai khước từ : – Vì sao cua phải lột xác thì tớ chịu. Còn tớ, vỏ của tớ tăng từng vòng theo cơ th6ẻ lớnphồng lên nên không phải lột xác. Về nhà Chép con hỏi mẹ, mẹ cũng không biết vì sao. Chép con lại vướng mắc : – Thế họ nhà cá Chép tất cả chúng ta có phải lột xác không ạ ? Cá Chép mẹ nở một nụ cười tươi trên đôi mội đỏ tươi vấn đáp : – Ôi, con của mẹ thật ngốc ngêch1 ! Chúng ta có vảy chứ đâu có mai như cua. Mỗi nămvảy của ta tăng thêm một hàng, cứ đếm số hàng vảytrên mình là biết tuổi của chúng tacon ạ ! Mấy hôm sau, Chép con gặp cua liền hỏi : – Tại sao bạn phải lột xác vậy ? Cua vấn đáp rất tự nhiên : – Họ nhà cua chúng tôi phải lột mai thì mới lên được ! Chép con ngắm nhìn cua một lát rồi reo lên : – A ! Đúng rồi. Nhìn bạn lớn hơn mấy hôm trước rồi đấy ! Cẩm Bích sưu tầmĐom ĐómĐom đóm, đom đóm Lượn trên cành caoBụng sáng lập lèo Xuống chơi bãi cỏCứ đêm mùa hè Như chiếc đèn nhỏĐóm ra nhiều lắm Chập chờn bay chơiTừ trong bụi rậm Bay khắp mọi nơiBay ra bờ ao Là con đom đóm. Hòang Hương sưu tầmCon chim chiền chiện ( trích ) Con chim Chiền Chiện Chim bay, chim sàBay vút vút cao Lúa đầy bụng sữaLòng đầy yêu dấu Đồng quê chan chứaKhúc hát ngọt ngào. Những lời chim ca. Bay cao, bay vútChim biến mất rồiChỉ còn tiếng hótLàm xanh da trời. Huy CậnThỏ TrắngMắt đỏ hồng Ôm cà-rốtLông trắng muốt Chạy đi chơiTai dài dài Thỏ Trắng ơiĐuôi ngắn tẹo Ngoan, ngoan nhé ! Chú Thỏ TrắngVũ Quang VinhSóc nhặt hạt dẻSóc con nhanh gọn Sóc con cần cùNhảy nhót trên cành Nhặt từng hạt dẻBốn chân thoăn thoắt Để dành trong tổMắt tròn ngó quanh Ăn dần mùa đông. Vũ quang VinhƠ kìa, có bạn chim sâuƠ kìa có bạn Chim SâuĐầu không đội mũ đi đâu thế nàyMùa hè nắng chói gắt gayVề nhà bị ốm mời thầy thuốc sangThầy thuốc căn dặn nhẹ nhàng : “ Thấy trời hè nắng phải mang mũ liền ”. Vũ Quang VinhCon Ong chuyên cầnCon Ong nhỏ bé chuyên cầnMải mê bay khắp đồng gần, rừng xaOng đi tìm hút nhụy hoaVề tìm mật ngọt thật là đáng khen. Vũ Quang VinhKiến tha mồiCon Kiến trẻ xíu Kiến đi trật tựKéo đi từng đàn Chẳng hề giành nhauTha nồi mê mải Mỗi khi gặp bạnChất đầy từng gian Kiến chạm đầu chàoVũ Quang VinhIn Trang nàyHổ trong vườn thúĐi chơi vườn bách thúBé thấy chú Hổ vằnĐôi răng nanh dữ tợnChân có vuốt khoằm khoằmHổ đi lại trong chuồngNhớ rừng xanh, buồn quáMay có bé đến thămHổ cũng vui, khuây khỏa. Vũ Quang VinhSự tích hoa hồngNgày xưa, hoa hồng chỉ toàn một màu trắng tinh. Những bông hoa hồng nói với nhau : – Ước gì tất cả chúng ta có nhiều sắc tố như những loại hoa khác. – Ừ nhỉ ! Giá mà tất cả chúng ta có được màu đỏ tỏa nắng rực rỡ của hoa thược dược, màu tím ngắt củahoa lưu lu, màu vàng tươi của hoa cúc. – Nhưng tất cả chúng ta biết làm cách nào giờ đây ? Đúng lúc ấy, có một nàng tiên bay qua và nghe được câu chuệyn của những bông hoahồng. Nàng thầm nghĩ : “ Mình sẽ giúp những bạn hoa hồng ! ”. Nàng tiên bay đến gặp thần Mặt Trpời và nói : – Xin thần hãy ban cho loài hoa hồng sắc đỏ rực cháy của thần ! Thần Mặt Trời vuốt râu cười khà khà, gật đầu đồng ý chấp thuận. Nàng tiên cảm ơn thần Mặt Trời rồi bay tới gặp nữ thần Mặt Trăng và nói : – Xin nữ thần ban cho loài hoa hồng sắc vàng êm dịu của thần ! Nữ thần Mặt Trăng mỉm cười gật đầu. Sáng sớm hôm sau, khi nàng tiên trở lại vườn hồng thì cây lá tưng bừng nghênh đón. Bông hồng đỏ thắm thiết giữa những bông hồng mỉm cười chào nàng tiên. Nàng tiên nói : – Từ nay, bạn có tên là Hồng Nhung. Các bạn hoa hồng có cánh mau 2 vàng thì gọi làHồng Vàng. Còn những bông hoa vẫn giữ mãi mãi màu trắng tinh thì gọi tên là HồngBạch. Hoa Hồng Nhung do dự hỏi : – Tiên nữ ơi, nàng bay khắp nơi đó đây, nàng có biết ai biến màu cho loài hoa hồngchúng tôi không ? Tiên nữ vấn đáp : – Đó là thần Mặt Trời, Mặt Trăng, là hơi ấm, ngọt ngào của Đất mẹ, là nắ ` ng gió, làmưa và sương đêm, là ab5n bè ở khắp nơi đây ! Những bông hồng cùng lên tiếng : – Vậy thì chúng tôi phải làm gì để đáp lại lòng tốt của họ ? – Các bạn hãy mang hương sắc của mình làm đẹp cho đời sống. Đó là cách trả ơnđáng quý nhất. Nói rồi, nàng tiên vu vẻ bay đi để khoe với tật cả mọi người rằng : Đã có một loài hoahồng muôn sắc hương rực rỡ tỏa nắng. Thế rồi từ đó, hoa hồng có nhiều sắc tố như giờ đây. Theo báo Họa MiSự tích cây khoai langỞ bìa rừng, có hai bà cháu bần hàn sinh ssống. Hằng ngày, hai bà cháu phải đi đàocủ mài để ăn. Một hôm, cậu bé nói với bà : – Bà ơi, giờ đây cháu đã lớn. Từ nay trở đi, cháu sẽ đi kiếm củi đổi lấy thóc giống vàcây lúa để có gạo nấu cơm cho bà ăn, ăn củ mài mãi thì khổ lắm ! Từ đó, cậu bé cấy cày và chăm chút cho nương lúa của mình. Nhìn cây lúa trổ bông, rồi chín vàng, cậu sung sướng nghĩ : “ Thế là bà sắp được ăn ccơm rồi ! ”. Nhưng cẳhng may, một hôm cả khu rừng bị cháy thành tro. Cậu bé buồn quá, bưngmặt khóc. Bỗng có ông Bụt hiện lên và bảo : – Hỡi cậu bé hiếu thỏa cần mẫn, ta cho con một điều ước, con hãy ước đi ! – Thưa ông, con chỉ mong bà của con không bị đói thôi, bà con già yếu lắm rồi … Ông Bụt gật đầu và biến mất. Buổi trưa cậu bé vào rừng đào củ mài nhưng kiếm mãi cũng chẳng còn củ nào. Đến vàicái nấm hay khóm măng chua cũng chẳng có. Bỗng cậu bé đào được một củ gì rất lạ. Ruột nó màu vàng nhạt và bột mịn mềm. Cái củđó cũng bị lửa rừng đung nóng và bốc mùi thơm ngòn ngọt. Cậu bé bẻ một miếng nếm thửthì thấy ngon tuyệt, Cậu bèn đòa thêm mấy củ nữa đem về mời bà ăn. BÀ cũng tấm tắckhen ngon và thấy khỏe hẳn ra. Bà hỏi : – Củ này ở đâu mà ngon vậy hả cháu ? Cậu bé hào hứng kể lại câu truyện được gặp ông Bụt cho bà nghe. Bà nói : – Vậy thì thức củ này là của ông Bụt ban cho người nghèo tất cả chúng ta đấy. Cháu hãy vàorừng tìm thứ cây quý đó đem trồng khắp bìa rừng, bờ suối để cho mọi người nghèo cũngcó cái ăn. Nếu ai muốn trồng, chỉ cần đem vài dây khoai xuống đất và chăm bón thì tới mùa sẽthu hoạch được rất nhiều củ. Và cho đến giờ đây, khoai lang vẫn được nhiều người ưa thích. Sự tích cây vú sữaNgày xưa, có một cậu bé ham chơi. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi. Cậula cà khắp nơi, chẳng nghĩ đến mẹ ở nhà mỏi mắt chờ mong. Không biết cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậumới nhớ đến mẹ, liền tìm đường về nhà. Ở nhà, cảnh vậ vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng gọi mẹ, rồi ômmột cây xanh trong vườn mà khóc. Kỳ lạ thay, cây xanh bỗgn run rẩy. Từ những cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả Open, lớn nhanh, da căngmịn, xanh óng ánh, rồi chín. Một quả rơi vào lòng cậu. Mội cậu vừa cạhm vào, một dòngsữa trắng trào ra, ngọt thơm như sữa mạ. Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu bé òa khóc. Cây xòa cành ôm cậu, như tay mẹ âu yếm vỗ về. Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu, ai cũng thích. Họ đem về gieo trồng khắp nơi vàlà cây vú sữa. Theo Ngọc ChâuIn Trang nàyTheo báo Họa MiTrồng cúcMẹ em trồng cây cúcDặn em tưới cho chămRồi thì đến cuối nămHôm nào hoa cúc nởMẹ cho em một bóĐem đến trường Tặng côSưu tầmCây gạo ( Miền nam gọi là cây bông gòn ) Có cây bông gạo Hoa gạo rực đỏ, Mọc ở ven đê, Bông gạo trắng tinh, Sắp đến mùa hè Gió thổi rung rinhHoa đua nhau nở, Bông bay lả tả. Sưu tầmHoa bưởiHoa bưởi đầu nhàĐã nở đầy hoa, Từng chùm trắng toát. Hương thơm thoảng mátPhấn vàng nhẹ bayOng bướm ngày ngàyĐến thăm hoa bưởi. Sưu tầmRau ngót, rau đayNếu canh ăn mát Muốn có vị ngọtLà nắm rau đay Nấu với cá tômMát ruột mi hay Canh ăn với cơmLà mớ rau ngót Trẻ nào cũng thíchHồng Thu sưu tầmHọ nhà cam quýtEm là cam quýt Này những bạn ơiCùng loài, khác tên Quýt cam rất bổKhi bé quả xanh Khi ăn phaỉa rửaLớn lên quả chín Thật sạch, lau khôQuả thì hơi đỏ Rồi bóc vỏ raQuả thì màu vàng Mùi vị thơm phứcMỗi quả một vị Ngon lành làm saoQuả thì ngòn ngọt Mát lạnh làm saoQuả thì chua chua Giúp em mau lớn. Hồng Thu sưu tầmIn Trang nàyĂn quảBé ăn nhiều quả Bé ăn quả bưởiNgười khỏe mạnh ra Nhiều sinh tố CBé ăn quả na Bé ăn quả lêCàng thêm rắn chắc Càng thêm mang mátBé ăn quả mận Bé ăn nhiều quảDa dẻ hồng hào Bé ăn nhiều vàoBé ăn quả đào Khỏe mạnh, hồng hàoSạch răng sạch lưỡi Chăm ngoan học giỏi. Hồng Thu sưu tầmCây rau của Thỏ ÚtMùa thu đã qua mùa đông đã tới. Thỏ mẹ dẫn những con ra vườn và bảo : – Các con ạ, giờ đây là vụ rau rồi, mẹ sẽ dậy những con trồng củ cải nhé. Ba bạn bè Thỏ ríu rít vấn đáp : – Thưa mẹ, vâng ạ ! Bốn mẹ con quay quần bên lúong đất, mẹ mở màn giảng : – Muốn trồng rau, người ta phải làm đất rồi gieo hạt … Nhưng mới nghe mẹ nói vậy Thỏ Út đã nghĩ thầm : “ Thế thì mình cũng biết rồi ” vàkhông quan tâm nghe mẹ nói nữa. Chú ngồi đấy nhưng còn mải nhìn theo con bươm bướmngoài vườn nên chẳng biết mẹ còn dặn điều gì nữa. Mẹ giảng xong, ba đồng đội khởi đầu thao tác, mỗi người phải trồng một luống rau nhonhỏ. Hai anh của Thỏ Út cặm cụi cuốc đất, đập đát cho nhỏ tơi ra rồi mới gieo hạt, cònThỏ Út thì chỉ làmqua quýt rồi nhảy đi chơi. Ít ngày sau, hạt giống nảy mầm. Những cây rau bé liti hiện ra. Hai luống rau của cácanh cây mọc đều, trông như những chiếc khăn màu xanh tươi phủ lên mặt đất, còn luốngrau của thỏ Út thì cây mọc thưa thớt, cây cao, cây thấp. Thế nhưng thỏ Út vẫn mãi chơichẳng chịu chăm bón gì cả. Tới vụ thu hoạch, cây rau nào cảu những anh lá cũng to, củ cũng to, còn những cây raucủa thỏ út thì cằn cỗi vì thiếu nước, củ bé tí tẹo. Thỏ Út xấu hổ quá, biết nói sao với mẹbây giờ ? Thấy vậy, Thỏ mẹ bảo : – Nếu con quan tâm nghe lời mẹ và chăm nom vườn rau thì rau cảu con sẽ xanh tươi đúngkhông ? Sau vụ ấy, Thỏ Út hỏi lại mẹ cách làm đất, trồng rau, vun luống, gieo hạt rồi bắt đầutrồng lại luống rau khác. Đúng như lời mẹ đã nói : “ Phải biết cach1 trồng và căhm sóc tưới bón ”. Lần này, raucủa Thỏ Út lớn rất nhanh. Đến vụ thu hoạch. Thỏ út chở về nhà những cây rau lá xanhnon. Thỏ Út rất vui. Mẹ thỏ còn vui hơn vì thấy thỏ Út đã biết chịu khó và chịu khó làmviệc. Phong ThuBàn tay có nụ hônHôm nay là ngày tiên phong bạn Quân đi học mẫu giáo. Bạn sợ lắm, hai tay cứ nắmchặt, chân không chịu bước, nước mắt giàn giụa : – Con không muốn đến trường đâu ! – cậu bé bảo mẹ – con muốn ở nhà với mẹ cơ ! Con thích đồ chôi và thích ở nhà. Mẹ cho con ở nhà với mẹ đi ! Mẹ Nga nắm tay nhỏ bé của Quân và thủ thỉ vào tai bé : – nhiều khi tất cả chúng ta phải làm những việc mà mình không muốn ! Nhưng mẹ tin con sẽthích đến trường. Ở trường con sẽ có nhiều bạn mới, có nhiều đồ chơi mới. Cô giáo sẽdạy con nhiều điều mới ! Mẹ nói thêm : – Mẹ biết một bí hiểm tuyệt vời sẽ giúp con cảm thấy những gày đến trường cũng ấm ápvà dịu êm như khi con ở nhà. Quân quệt nước mắt, có vẻ như quan tâm lắng nghe : – Điều bí hiểm gì hả mẹ ? Mẹ bảo : – Một điều bí hiểm có từ rất lâu, bà ngoại con kể cho mẹ và bà ngoại lại được cụ ngoạicủa con kể cho, điều bí hiểm ấy là Bàn tay có nụ hôn. Bé Quân quá bất ngờ : – Bàn tay có nụ hôn là thế nào hả mẹ ? Mẹ Nga nắm lấy bàn tay trái của Quân và xòe những ngón tay bé xíu của bé ra giốngnhư hình cái quạt giấy. Mẹ cúi thấp xuống, đặt một nụ hôn vào chính giữa lòng bàn taycon. Bé Quân cảm thấy nụ hôn của mẹ chạy từ bàn tay lên cánh tay, chạy thẳng vào tim. Khuôn mặt bé cũng ửng hồng vì một cảm xúc thật ấm cúng. Mẹ Nga mỉm cười : – Bây giờ thì mỗi lúc con cảm thấy sợ hãi, lo ngại, con hãy áp bàn tay này vaòp m1 vàcon sẽ cảm thấy khi nào mẹ cũng ở bên con. Mẹ Nga nắm lấy bàn tay của Quân, cẩn trọng khép những ngón tay của bé lại. Mẹ bảo : – Từ giò trở đi, con đừng để mất nụ hôn này nhé ! Nhưng con có biết điều kỳ diệu nàykhông, Kể cả khi con rửa tay thì nụ hôn ấy cũng không bị mất đi đâu ! Bé Quân rất yêu đôi bàn tay có nụ hôn của mình. Bây giờ bé biết rằng tình yêu thươngcủa mẹ dành cho bé sẽ theo bé đi đến bất kỳ nơi đâu, kể cả khi ở trường bé không có mẹ. Đêm hôm đó trước khi đi ngủ, bé quay sang mẹ rỉ tai : – Mẹ đưa tay của mẹ đây ! Cậu bé nắm lấy bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ, cậu mở những ngón tay dài củamẹ ra, cậu đặt một nụ hôn thật lậu vào chính giữa bàn tay mẹ và thủ thỉ : – Bây giờ mẹ cũng có Bàn tay có nụ hônrồi ! Khi ở cơ quan nếu mẹ nhớ con thì mẹ cũngáp bàn tay này vào má, con sẽ ở bâb cạnh mẹ, con yêu mẹ lắm ! Mẹ Nga đến cơ quan vẫn cảm thấy hơi ấm nụ hôn của bé Quân trong lòng bàn taymình và mẹ tưởng như nghe thấy từ trái tim mình tiếng hát rỉ tai “ Con yêu mẹ lắm ” ! Bàn tay có nụ hôn là một món quà Tặng Kèm quý báu từ đời sống được truyền khắp mọinơi. Qua mọi thời kì, đến với mọi người, nó giúp cho những người yêu thương được gầnnhau hơn. Phỏng theo truyện kể của ThanhNga ( Chủ đề mái ấm gia đình ) In Trang nàyChú Vịt tốt bụngMột buổi sáng Vịt con và Mèo con cùng đi tới lớp. Vốn là đôi bạn thân nên cả hai nhưhình với bóng, chẳng khi nào giận giỗi nhau. Mèo con có phần lém lỉnh tinh nghịch, cònVịt con thì hiền lành và căhm chỉ. Dọc đường, cả hai bỗng phát hiện ra một lẵng hoa rất đẹp có vẻ như ai đó đã bỏquyên. Mèo con hãm hở nhặt lên và reo vui : – Cậu xem này, lần tiên phong tớ được cầm một lẵng hoa đẹp như thế này. – Không hiểu ai đã bỏ quên nhỉ ? Vịt con do dự. Tớ nghĩ bọn mình nên canh chừngkẻo đàn chim sẻ đến phá hỏng lẵng hoa mất, chắc lát nữa gia chủ của nó sẽ quay lạithôi. Mèo con, Vịt con ngồi trông lẵng hoa, nhưng mãi chẳng có ai đến nhận cả. Mèo conngập ngừng : – Sắp đến giờ học rồi. Tốt nhất bọn mình mang theo lẵng hoa, rồi vừa đi vừa hỏi. Hay làngười chủ này có nhiều lẵng hoa nên bỏ bớt một lẵng nhỉ ? Chẳng còn cách nào khác nên đôi bạn đành manh theo lẵng hoa và liên tục đến trường. Đi ngang qua nhà bác Gấu. Vịt con quay sang nói với mèo con : – Mấy ngày hôm nay bác Gấu bị ốm, mẹ tớ đã dặn mang một chút ít mật ong đến thăm bác. Tớmuốn mang một bông hoavào Tặng bác Gấu nữa. Có th6ẻ bác ấy sẽ rất vui và chóng khỏe. Nói sao làm vậy, Vịt con nhanh gọn rút một bông hoa mang khuyến mãi bác Gấu. Mèo concó vẻ không hài lòng lắm : – Sao cậu lại làm thề ? Nếu không có người nậhn thì lãng hoa là của bọn mình chứ. – Nếu chủ của lẵng hoa có ở đây, chắc như đinh người ấy sẽ đồng ý chấp thuận với tớ. Vịt con mỉmcười. Mèo con đành lạng lẽ không phàn nàn gì. Một lát sau cả hai trông thấy bạn bè nhàSóc đang tranh nhau món hạt dẻ. Chẳng ai nhường ai, vì mái ấm gia đình sóc đông đồng đội mà hạtdẻ vào mùa đông thì thật là hiếm. Vịt con rút mấy bông hoa thật đẹp, đưa cho chú Sóclớn và nói : – Nếu cậu nhừng hạt dẻ cho em Sóc nhỏ, tớ sẽ Tặng Ngay cậu những bông hoa này. Vậy là mọi chuyện được xử lý nhanh gọn. Cứ như thế, Vịt con Tặng Ngay hoa cho rất nhiều người, những người đang gặp khó khăn vất vả vàcần sự giúp sức. Đến khi chỉ còn vài bông, Mèo con cầm lấy lẵng hoa và bảo : – Chỗ còn lại là của tớ. Cậu thật tiêu tốn lãng phí khi không giữ hoa cho mình mà đem khuyến mãi hếtmọi người. Bẵng đi mấy hôm, những bó hopa Mèo con mang về nhà rồi cũng héo tàn. Khi sangnhà Vịt con chơi, Nó rất kinh ngạc khi thấy trong nhà Vịt bao nhiêu là hoa tỏa nắng rực rỡ. Thì ramọi người vẫn luôn nhớ lòng tốt cảu vịt con nên đã mang hoa Tặng cho Vịt. Không nhữngthế Vịt con mang hoa ra vườn trồng và chẳng bao lâu, nó có một vườn hoa khoe sắcquanh năm. Bây giờ nó mới hiểu, giúp sức người khác chẳng khi nào là việc ngốc nghếchcả. M. Hiền kể dựa theo truyện dịch của hồng Vân – Báo TP.HN mới 5. 2. 2006 Ông cháu nhà VịtÔng làm vị lớn Chạy vòg quanh sân. Cháu làm vịt con Trò chơi đả nhạt “ Cáp cáp cạp cạp ”. Ông lấy kẹo raMiệng kêu rất giòn Vịt con mắt sángXập xòe hai cánh Như là sao sa … Trần Minh

Source: https://thevesta.vn
Category: Làm Đẹp